ột nhiên, Poirot cười phá lên. Ông không thể kìm được. Đầu ông ngửa ra sau và tiếng cười của ông đầy ắp căn phòng.
- Xin lỗi bà - ông nói, quyệt tay ngang mắt - tôi không thể nín cười được. Chúng tôi tranh luận và lý lẽ với nhau. Hỏi cung, sử dụng cả kỹ thuật tâm lý. Thế mà cuối cùng lại có được người chứng kiến tội ác. Nào, kể đi bà, tôi xin bà đấy.
- Lúc ấy đã tương đối khuay rồi. Anne Meredith đang giữ chân hạ bài. Cô ta đứng lên, nhìn những người đang đánh bài rồi đi quanh phòng. Ván bài không hấp dẫn lắm, kết cục đã rõ ràng. Tôi không cần phải tập trung lắm vào quân bài nữa. Đúng lúc ba nước bài cuối cùng đang được đánh ra, tôi nhìn về phía lò sưởi. Anne Meredith đang chúi người xuống ông Shaitana. Khi tôi nhìn cô ta đứng thẳng lên, tay cô gái đúng là đã để trên ngực ông ấy - một cử chỉ làm tôi kinh ngạc. Cô ấy đứng thẳng dậy và tôi trông thấy nét mặt cô ta cùng cái liếc nhìn của cô về phía chúng tôi. Vẻ tội lỗi và khiếp hãi là sắc thái của cô gái lúc ấy. Dĩ nhiên tôi không biết ngay khi đó đã có chuyện gì xảy ra. Tôi chỉ tự hỏi cô gái đã làm trò quỷ gì thế nhỉ. Sau này tôi mới rõ.
Poirot gật đầu:
- Nhưng cô ta không biết bà trông thấy chứ?
- Khốn khổ cô bé! - Bà Lorrimer đáp - Sống trên đời trẻ dại và sợ sệt như thế… ông có cho rằng tôi sẽ giữ kín điều bí mật này chăng?
- Không, tôi không nghĩ thế đâu.
- Nhất là khi đã biết rằng tôi, chính tôi… - bà kết thúc câu nói với cái nhún vai - Tất nhiên tôi sẽ không làm người đứng ra buộc tội… cũng tùy cảnh sát…
- Đúng vậy, nhưng hôm nay bà đã đi xa hơn thế.
Bà Lorrimer nói vẻ ác nghiệt:
- Tôi chưa bao giờ là người dễ xúc động hay có trái tim yếu đuối, nhưng giờ thì tôi cho rằng những đức tính ấy ngày càng lớn lên cu2ng với tuổi tác. Tôi cam đoan với ông là mình không bị tình cảm ủy mị chi phối đâu.
- Đây không phải là người dẫn đường an toàn, bà ạ. Cô Meredith trẻ tuổi, mỏng mảnh, trông cô bé luôn có vẻ rụt rè và sợ sệt, dường như xứng đáng được thương xót thật. Nhưng tôi, tôi không đồng ý như thế. Cho phép tôi kể hầu bà vì sao cô Meredith giết chết ông Shaitana. Bởi vì ông ấy biết rằng trước đó cô gái này đã giết chết một bà già mà cô đang chăm sóc, với lý do là bà ấy biết rằng cô ta đã ăn cắp.
Bà Lorrimer hơi giật mình:
- Thật ư? Ngài Poirot?
- Không còn nghi ngờ gì nữa. Người ta có thể nói rằng cô bé mềm yếu, dịu dàng quá đi! Ồ không! Cô ấy nguy hiểm lắm, thưa madame, cái cô Anne nhỏ xíu ấy, ở bất kỳ đâu có liên quan đến sự an toàn và dễ chịu cho mình là cô ta liền điên cuồng phản kháng một cách xảo quyệt để bảo vệ bản thân. Với cô Anne thì hai tội ác ấy không phải là những lần cuối cùng. Cô ta sẽ ngày càng tự tin hơn.
Bà Lorrimer sửng sốt bảo:
- Điều ông nói thật đáng sợ, ngài Poirot ạ. Thật đáng sợ!
Poirot đứng lên:
- Thưa madame, bây giờ tôi phải đi rồi. Mong bà suy nghĩ kỹ những điều tôi vừa phát biểu.
Bà Lorrimer có vẻ kém tự tin hơn. Bà nói, cố gắng lấy vẻ bình thường:
- Nếu có thể được, ngài Poirot ạ, thì tôi sẽ bác tất cả buổi nói chuyện này. Nên nhớ là ông không có nhân chứng nào đâu đấy nhé. Những điều trông thấy mà tôi vừa kể lại cho ông hay, chỉ là chuyện hai ta biết với nhau thôi.
Poirot nghiêm chỉnh đáp:
- Sẽ không có việc gì trái ý bà đâu, thưa madame, xin bà yên tâm, tôi có cách riêng của tôi chứ. Bởi lẽ tôi luôn biết phải làm gì.
Ông cầm tay bà đưa lên môi:
- Với tất cả lòng tôn trọng và khâm phục, hãy cho phép tôi nói với bà rằng bà là một phụ nữ tuyệt vời. Đúng như vậy, một người trong cả ngàn người. Bởi vì bà đã không làm một việc mà chín trăm chín mươi chín phụ nữ khác không thể không làm.
- Việc gì vậy?
- Kể cho tôi nghe vì sao mình giết chồng, và việc làm này hoàn toàn có thể biện minh được.
Bà Lorrimer ngồi thẳng lên:
- Đứng vậy, thưa ngài - bà nói có vẻ cứng nhắc - Những lý do ấy hoàn toàn là việc riêng của tôi.
- Manifique (Tuyệt)! Poirot nói.
Sau khi hôn tay bà lần nữa, ông ra về.
Ngoài trời lạnh, ông nhìn quanh tìm taxi song không thấy chiếc nào, ông đành cuốc bộ về phía phố Kings. Vừa đi ông vừa suy nghĩ rất lung, thỉnh thoảng lại gật gật đầu.
Ông quay nhìn lại đằng sau. Có ai đó đang bước lên bậc cửa nhà bà Lorrimer. Dáng người rất giống Anne Meredith. Ông ngập ngừng một lát nghĩ xem có nên quay lại không, nhưng cuối cùng ông lại đi tiếp.
Về đến nhà, ông thấy Battle đã ra về mà không để giấy lại. Ông liền gọi điện cho ông ta.
- Hello! - Giọng Battle vang lên - Được kết quả gì không?
- Je crois bien (tôi biết chắc rồi). Mon ami (bạn thân mến ạ), chúng ta phải theo dõi con bé Meredith, nhanh lên.
- Tôi đang theo dõi đấy chứ, nhưng tại sao lại “nhanh lên”?
- Bởi vì, bạn ơi, cô ả nguy hiểm đấy.
Battle im lặng một lát, sau đó đáp:
- Tôi hiểu ý ông, nhưng chẳng có ai… Ồ, được rồi, ta không được phép bỏ mặc chuyện đó, thật ra tôi đã viết lệnh cho cô ả rồi. Một trát gọi chính thức đến gặp tôi ngày mai. Tôi nghĩ dọa cho con bé một mẻ là việc làm hữu ích.
- Ít nhất thì đấy cũng là một khả năng. Tôi cùng bên ông được chứ?
- Tất nhiên. Rất hân hạnh được cộng tác với ông, ngài Poirot ạ.
Poirot treo ống nghe lên, vẻ mặt trầm ngâm.
Đầu óc ông vẫn chưa nghỉ ngơi. Ông ngồi một lúc lâu trước lò sưởi, nhăn trán, nhíu mày. Cuối cùng gạt đi những mối lo ngại và nghi ngờ, ông vào giường ngủ.
“Ta sẽ chờ xem vào sáng mai vậy” - Ông lầm bầm.
Thế nhưng, buổi sáng sẽ đem lại điều gì thì ông không biết.