Những Quân Bài Trên Mặt Bàn

Chương III

Docsach24.com

hi mọi người vào phòng khách uống cà phê thì người ta đã chuẩn bị xong bàn chơi bài Brit. Người ta đưa cà phê vào cho từng vị khách.

- Ai chơi Brit nào? - Chủ nhà hỏi. Bà Lorrimer, tôi biết rồi và bác sĩ Robert, còn cô Meredith, cô có chơi không nhỉ?

- Có ạ, mặc dù tôi chơi còn kém lắm.

- Tuyệt, còn thiếu tá Despard? Tốt, bốn người sẽ chơi ở đây.

- Cuối cùng cũng được chơi bài - bà Lorrimer sung sướng nói. Tôi là kẻ nghiện Brit nhất trên thế giới. Càng ngày càng mê. Tôi sẽ không bao giờ đi dự tiệc nếu sau đó không có chơi Brit, tôi sẽ buồn ngủ tức thì. Thật đáng ngượng ngùng nhưng biết làm sao được.

Họ phân bè. Bà Lorrimer cùng phe với Anne Meredith chống lại thiếu ta Despard và bác sĩ Robert.

- Phụ nữ chống lại đàn ông - bà Lorrimer nói và ngồi vào chỗ, chia bài vẻ thành thạo. Quân xanh đấy, tôi lấy hai cây này.

- Chúc các bà thắng nhé - bà Oliver nói, bà luôn ủng hộ phái yếu. Phải cho họ biết tay phụ nữ chúng mình.

- Họ chẳng có hy vọng gì đâu - bác sĩ Robert vui vẻ đáp lời khi xóc bài ra. Đánh đi bà Lorrimer.

Thiếu tá Despard chậm chạp ngồi xuống. Anh nhìn Anne Meredith như thể bây giờ mới phát hiện ra rằng cô gái đẹp đến thế nào.

- Đảo bài đi nào - bà Lorrimer sốt ruột.

Anh chàng xin lỗi và đảo phần bài bà đưa cho mình.

Bà Lorrimer bắt đầu đánh bài một cách thông thạo.

- Có một bàn Brit nữa ở phòng bên - ông Shaitana nói.

Ông ta đi vào cửa thứ hai. Bốn người còn lại theo ông vào phòng hút thuốc nhỏ, được trang trí một bộ đồ gỗ rất đẹp.

- Thừa một người rồi - Đại tá Race nói.

Ở đó đã có một bàn Brit được sửa soạn.

Ông Shaitana lắc đầu:

- Tôi không chơi đâu. Tôi không thích chơi Brit.

Những người kia cũng nhường nhau xin phép không chơi, nhưng rốt cuộc họ ngồi xuống bàn, chia bè, Poirot cùng phe với bà Oliver, Race cùng với Battle.

Ông Shaitana đứng đó ngắm một lát, mỉm cười kiểu Mephisto khi thấy bà Oliver xuống hai quân bài thường, rồi lại lảng đi sang phòng bên. Ở đó mọi người đang say sưa đánh, những quân bài ra khá nhanh. “Át cơ”, “Cho qua”, “Ba nhép”, “Ba bích”, “Bốn rô”, “Ăn”, “Bốn cơ”…

Ông Shaitana đứng một lúc và mỉm cười một mình. Ông tiến lại chiếc ghế bành cạnh lò sưởi. Đồ uống đã được đặt trên cái bàn con cạnh đó. Ngọn lửa leo lét trên giá nến pha lê.

Biết thắp sáng căn phòng một cách nghệ thuật, ông Shaitana đã khéo léo tạo vẻ mờ ảo cho căn phòng. Một ngọn đèn nhỏ bắt luồng sáng vừa đủ được để cạnh ghế nếu ông muốn đọc sách. Cả căn phòng chìm ngập trong ánh sáng yếu ớt. Tại bàn đánh bài Brit ánh sáng có tốt hơn.

- Một cây không phải chủ bài - bà Lorrimer giọng rõ ràng cương quyết.

- Ba cơ - Giọng đầy khiêu khích của bác sĩ Robert.

- Không xuống bài đâu - giọng bình tĩnh của Anne Meredith.

Một lát im lặng trước khi giọng Despard vang lên. Không phải do anh nghĩ chậm mà là anh muốn chắc chắn:

- Bốn cơ.

- Ăn.

Ánh lửa nhún nhẩy soi rọi khuôn mặt ông Shaitana. Ông mỉm cười và mỉm cười mãi. Đôi mắt ông lấp lánh.

Bữa tiệc làm ông rất vui.

° ° °

- Năm rô. Đánh bài ván này may - đại tá Race nói. Tốt cho ông quá - ông nói với Poirot - tôi không ngờ ông đánh cây ấy. May mà họ không đánh bích trước.

- Chẳng ăn thua gì đâu, tôi nghĩ vậy - viên cảnh sát Battle đáp, một người hào hiệp và lịch thiệp.

Ông đã xướng cây bích. Bạn cùng phe với ông, bà Oliver có một cây bích nhưng “một điều gì đó đã mách bảo với bà” đánh cây nhép và thế là kết thúc ván bài một cách tai họa.

Đại tá Race xem đồng hồ.

- Mười hai giờ mười phút rồi. Có ai phải về không?

- Mong các bạn tha lỗi, tôi không quen thức khuya - Battle nói.

- Tôi cũng thế - Poirot tiếp lời.

- Chúng ta nghĩ thôi - Race đáp.

Họ đã chơi được năm ván và cánh đàn ông thắng lớn. Bà Oliver mất ba bảng bảy siling cho ba người. Người được nhiều nhất là đại tá Race. Tuy là người chơi bà Brit kém, nhưng bà Oliver là một người biết giễu cợt. Bà trả tiền một cách vui vẻ.

- Mọi cái đối với tôi tối nay làm sao ấy - bà nói. Thỉnh thoảng tôi lại bị thế này. Tối qua bài tôi đẹp lắm cơ. Ba lần có 150 quân chủ bài.

Bà đứng lên và xách theo cái túi thêu, vừa kịp để giữ mái tóc vàng không rơi ra khỏi đôi mày.

- Chắc ông chủ ở phòng bên - bà nói.

Ba đi qua cửa phòng khách cùng ba người.

Ông Shaitana vẫn ngồi bên lò sưởi. Những người bên này vẫn say sưa.

- Năm nhép - bà Lorrimer nói bằng giọng lạnh lùng và sắc.

- Năm rô.

Bà Oliver lại gần bàn. Ván này có vẻ hay đây.

Sĩ quan cảnh sát đi theo bà ta.

Đại tá Race tiến lại phía Shaitana. Poirot đi sau ông ta.

- Tôi phải về đây ông Shaitana - Race nói.

Ông Shaitana không trả lời. Đầu ông gục xuống ngực, hình như ông ngủ. Race nhìn Poirot và tiến lại gần hơn. Đột nhiên ông khẽ kêu lên và cúi người về đằng trước. Poirot vội bước lên nhìn theo tay Race chỉ. Một cái khuy to và đẹp ở áo sơmi thì phải. Ồ, hóa ra không đúng. Ông bắt gặp cái nhìn dò hỏi của Race và gật đầu. Poirot lại bên chủ nhà, nhấc tay ông ta lên và buông rơi xuống. Race cất giọng:

- Ngài cảnh sát Battle, lại đây tí nào!

Viên cảnh sát tiến tối. Bà Oliver vẫn đứng xem bên bàn. Tuy trông lì xì như vậy nhưng ông Battle lại là người rất nhanh nhẹn. Đôi lông mày ông rướn lên và hạ giọng hỏi khi lại gần họ:

- Có chuyện gì chăng?

Đại tá Race gật đầu và chỉ vào thân hình bất động trên ghế khi Battle lại gần. Poirot cố nhìn kỹ vẻ mặt của Shaitana. Bây giờ trông nó hơi đần dại đi, miệng há hốc.

Hercule Poirot lắc đầu.

Viên cảnh sát Battle đứng thẳng lên. Ông đã xem xét xong mà không sờ đến “cái khuy áo” ở trên áo Shaitana. Ông nhấc cánh tay mất hết sinh khí lên và buông rơi trở xuống.

Bây giờ ông đứng thẳng lên, nghiêm trang, chuẩn bị sẵn sàng chịu trách nhiệm hoàn toàn về tình thế hiện tại.

- Thôi nào - ông nói.

Giọng ông trở nên trịnh trọng và khác thường đến nổi các mái đầu đang chúi vào ván bài quay cả lại phía ông, tay Anne Meredith vẫn giữ quân át bích trong số bài ngửa.

- Tôi rất lấy làm tiếc phải thông báo cho các ông các bà rằng ông chủ nhà, ngài Shaitana đã qua đời!

Bà Lorrimer và bác sĩ Robert đứng vụt dậy. Despard nhìn chòng chọc, mày chau lại. Anne Meredith hơi nín thở.

- Có chắc không ông?

Bản năng nghề nghiệp thức dậy, bác sĩ Robert nhanh nhẹn bước đến bên lò sưởi.

Không hoàn toàn có ý thức, viên cảnh sát chặn bước bác sĩ lại.

- Đợi tí đã, bác sĩ Robert. Ông có thể nói cho tôi biết ai đã đi vào và ra khỏi phòng này tối nay không?

Robert ngớ ra:

- Ra vào ấy ạ? Tôi không hiểu. Chẳng có ai cả.

Viên cảnh sát quay vào nhìn chằm chằm những người khác:

- Có đúng không bà Lorrimer?

- Hoàn toàn đúng.

- Không có người hầu nào chứ?

- Không ạ. Người hầu phòng chỉ đem cái khay kia vào khi chúng tôi vừa ngồi xuống đánh bài thôi. Sau đấy không vào nữa.

Viên cảnh sát nhìn Despard. Anh này gật đầu đồng ý.

Anne nói như bị hụt hơi:

- Vâng, vâng, phải đấy ạ!

- Thế này là thế nào ông? - Robert sốt ruột nói. Hãy để tôi khám nghiệm, có khi ông ấy chỉ ngất thôi thì sao.

- Không phải ngất đâu, và tôi xin lỗi, nhưng không ai được sờ vào người ông ấy cho đến khi pháp y tới làm việc. Ông Shaitana đã bị giết, thưa quý ông, quý bà.

- Bị giết ư? - Anne thở dài sợ hãi, cô không tin.

Despard nhìn trống rỗng.

- Bị giết à - Bà Lorrimer nói giọng sắc nhọn.

Bác sĩ Robert kêu lên:

- Trời ơi!

Viên sĩ quan Battle chậm rãi gật đầu. Ông hơi giống một viên quan bằng sứ Trung Quốc và chẳng tỏ vẻ gì.

- Bị đâm chết - ông nói. Đấy là cách người ta giết ông ấy.

Đột nhiên ông hỏi:

- Có ai rời khỏi bàn đánh bài tối nay không?

Và sau đó ông nhìn thấy sự sợ hãi, sự am hiểu, sự phẫn nộ, nỗi thất vọng kinh hoàng, nhưng ông không thấy có ích chút nào cả.

- Hả, thế nào?

 Một lát im lặng. Sau đó thiếu tá Despard lặng lẽ nói, anh đã đứng dậy, đứng thẳng như duyệt binh, khuôn mặt kém thông minh của anh chàng hướng về phía Battle:

- Theo tôi thì mỗi người chúng tôi có đứng lên một vài bận để giải khát hoặc cho củi vào lò sưởi. Tôi làm cả hai việc. Khi tới bên lò sưởi tôi thấy Shaitana đang ngủ trong ghế bành.

- Đang ngủ à?

- Tôi cho là thế!

- Có thể ông ấy ngủ - Battle nói - hoặc ông ấy đã chết lúc đó rồi. Chúng ta sẽ xem xét ngay bây giờ. Tôi đề nghị các ông bà đi vào phòng trong cho. - Ông quay về phía đại tá Race. - Ngài đại tá, ngài cùng đi với họ được không ạ?

Race gật đầu nhanh vẻ am hiểu:

- Ồ vâng, thưa ngài cảnh sát.

Bốn người rời phòng bạc và đi vào phòng hút thuốc.

Bà Oliver ngồi xuống ghế bành dựa tít góc phòng và lặng lẽ khóc.

Battle cầm điện thoại và nói câu gì đó. Sau đó ông bảo:

- Cảnh sát địa phương sẽ đến bây giờ. Trung tâm ra lệnh tôi phải chịu trách nhiệm về vụ này. Nhân viên pháp y sẽ đến đây ngay lập tức. Theo ngài thì ông ấy đã chết bao lâu rồi, thưa ngài Poirot? Theo tôi thì phải hơn một giờ rồi.

- Đúng vậy. Ta không thể biết chính xác được. Ông này chết được một giờ hai mươi lăm phút bốn mươi giây rồi.

Battle gật đầu lơ đãng:

- Ông ta ngồi đúng trước lò sưởi. Điều đó hơi khác lạ. Hơn một tiếng, không quá hai tiếng rưỡi. Bác sĩ của chúng ta sẽ nói như vậy, tôi xin cam đoan. Và không ai trông thấy gì. Quái thật. Thật là một việc làm liều lĩnh. Ông ấy rất có thể sẽ kêu lên được, chứ nhỉ?

- Nhưng ông ấy không kêu. Kẻ giết người gặp may. Như ông nói, mon ami (bạn tôi) quả là liều lĩnh thật.

- Ngài có ý kiến gì không, ngài Poirot! Động cơ nào? Hay điều gì đó, đại loại như thế.

Poirot nói chậm rãi:

- Ồ, tôi có vài điều muốn nói. Hãy cho tôi biết là có phải ông Shaitana không gợi ý gì tới loại bữa tiệc mà ông tới dự hôm nay không?

Viên cảnh sát nhìn Poirot một cách tò mò.

- Không, ngài Poirot ạ. Ông ta chẳng nói gì cả. Thế sao? Tôi đồng ý với ông điểm đó - Battle gật gù nói. Thế nào cũng có sự trùng hợp.

Chuông réo.

- Đó là người của ta - viên cảnh sát nói. Tôi sẽ ra và đưa họ vào. Chúng ta sẽ nghe chuyện của ông ngay bây giờ. Dù sao thì vẫn cứ tiến hành mọi thủ tục.

Poirot gật đầu. Battle ra khỏi phòng.

Bà Oliver vẫn tiếp tục nức nở.

Poirot đến gần bàn đánh bài. Không chạm vào đồ vật nào, ông xem xét các ván bài và lắc lắc đầu.

- Anh chàng ngốc nghếch đáng thương, ôi ngốc quá - Hercule Poirot lẩm bẩm. Ăn mặc như con quỷ và cố sức dọa mọi người.

Cửa mở, bác sĩ pháp y đi vào, túi thuốc trong tay. Đi theo sau là viên thanh tra địa phương đang nói chuyện với Battle. Tiếp đó là một nhân viên chụp ảnh. Trong nhà có cảnh sát canh chừng. Các bước điều tra bắt đầu.