Những Mùa Hoa Mãi Nở

Chương 25: Đỗ quyên, đợi hay quên?

Dạo này trời lạnh hơn tôi tưởng. Mấy cái áo bông được tôi lôi ra khỏi tủ đồ đã mốc meo qua mấy mùa nắng nóng. Giờ hít thở thôi cũng nghe mùi nắng, gió hanh hao. Gần tết rồi.

Mấy hôm nữa đóng cửa tiệm nên không lấy hàng mới về, cũng không cần phải sắp xếp lại gì cả. Thy vẫn đến phụ tôi hàng ngày, con bé ngày càng khiến tôi yêu thích không thôi.

Thành đến lúc trưa. Không hiểu sau Thy nói đi chợ mua trái cây rồi phóng xe đi mất, rõ ràng trong tủ lạnh còn đủ thứ đồ ăn mà. Chắc nó muốn cho chúng tôi không gian riêng.

“Khi nào anh nghỉ tết? Chừng nào về nhà cho em gởi lời thăm ba mẹ nha.” Tôi ngồi xuống cái bàn thủy tinh, vân vê cuốn tạp chí.

“Cuối tuần này anh nghỉ, hôm đó anh thu xếp rồi về luôn, nơi này dù sao cũng chỉ mình anh.”

Cũng đúng. Mấy năm trước ba anh chuyển công tác về lại Bình Dương, anh vẫn nhất quyết ở lại đây. Giờ không còn ai ở đây, mà anh vẫn một thân một mình.

“Anh biết bé Vy. Em đừng bận tâm đến những gì nó nói, nó làm. Từ nhỏ nó đã bướng bỉnh như vậy rồi.”

Tôi ngạc nhiên. “Vy nào cơ?”

“Vậy em chưa biết gì cả à? Cậu ấy bảo vệ em cũng quá tốt rồi.” Anh không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ chăm nhìn ly nước tay vân vê lớp thủy tinh với những giọt nước còn đọng lại phía ngoài.

“Mọi người thật khó hiểu.” Tôi lẩm bẩm.

Thấy anh không có ý định nói ra tất cả tôi cũng im lặng, không muốn hỏi. Nhưng nghĩ nghĩ gì đó, anh lại nói: “Vy hôm đó đến đây gây chuyện với em. Còn nhớ không? Giữa nó và Phát có chút hiểu lầm. Anh tưởng em sẽ vì chuyện đó mà có chuyện với Phát nên mới có ý định giải thích. Không ngờ, một chút xíu chuyện cũng không có. Là anh đánh giá quá thấp về cậu ta rồi.”

“Cám ơn anh đã tốt bụng như vậy, chuyện của tôi với Mây có lẽ không cần người ngoài như anh xen vào.” Phát đến lúc nào tôi cũng không biết. Cậu ấy không đi xe, thảo nào đến mà tôi không để ý.

Thấy được sự chán ghét trong giọng nói của Phát, tôi quay sang lườm cậu ấy: “Cái gì là người ngoài? Không phải anh ấy là bạn của tụi mình mấy năm rồi à? Phát, cậu đừng có quá đáng!”

Đó là lần đầu tiên tôi gọi thẳng tên cậu ấy một cách nghiêm túc như vậy. Dù tôi không biết giữa hai người đó xảy ra chuyện gì, nhưng tôi biết một điều họ đều muốn tốt cho tôi, chỉ là cách thể hiện khiến người ta không thể hiểu được.

Tôi không muốn nói nặng cậu ấy, nhưng mỗi lần trước mặt Phát, Thành đều tỏ ra nhẫn nhịn, dù Phát có nặng lời hay cư xử không tốt anh cũng mỉm cười cho qua. Như vậy cũng quá thiệt thòi rồi, anh cũng đâu làm gì sai mà phải như vậy.

“Bạn? Ha ha, chỉ có cậu ngốc mới đi tin như vậy thôi. Cậu hỏi hắn ta đi, là ai quá đáng?”

Thành kéo tôi ngồi xuống, lúc này anh đứng lên nhìn Phát, nói một câu ngắn gọn: “Tôi nhịn cậu.”

Tôi không ngờ anh lại có thái độ kì cục như vậy, nhìn anh lưu loát tra chìa khóa vào xe rồi phóng đi, chợt thấy có lỗi vô cùng. Phát đứng đó, hướng về phía Thành đi trề môi. Tôi đấm vào lưng cậu ấy, buồn cười: “Cậu thật ấu trĩ!”

Phát hừ hừ hai tiếng rồi đi vào dở cơm. Thì ra hôm nay tốt bụng chuẩn bị cơm cho tôi.

~*~​

Tết năm nay tôi bận rộn giữa nhà mình, nhà nội ngoại, và nhà ông Phát. Việc dọn dẹp lại nhà cửa được tôi và nhóc Huy đảm nhiệm, năm nay có thêm Phát. Chúng tôi lê la suốt từ ngoài sân đến các ngõ ngách trong nhà, quét tước tu sửa lại vườn hoa nhỏ của ba. Nhờ có công chăm sóc của ba, loài đỗ quyên khó trồng cũng nảy lộc đâm chồi vươn lên những bông hoa tươi tắn. Hoa đỗ quyên, nở vào tết đại diện cho sự sung túc cát tường. Nhưng chữ đỗ trong đỗ quyên tôi người ta nói nghĩa là "đợi", còn quyên đọc chại có nghĩa là "quên". Ừ thì chờ đợi trong vô vọng cuối cùng cũng phải quên đi. Hay dù biết là phải quên mà người ta vẫn vấn vương chờ đợi? Cũng tùy vào suy nghĩ của mỗi người...

Lúc tưới xong vườn hoa thì trời đã sụp tối, tôi mệt đến độ chỉ muốn nằm lăn ra đất. Tắm, ăn cơm xong nhóc Huy về phòng nó, Phát cũng không về mà ở lại cùng chúng tôi.

Phát nằm xéo với tôi trên chiếc giường lớn, dù nằm nghiên nằm dọc thế nào vẫn không đụng chạm nhau. Tôi ngửa mặt lên trần nhà nhìn hai con thằn lằn đang bò qua bò lại.

“Khát nước quá! Đi rót nước uống đi.” Tôi rên rỉ.

“Một ngày nào đó cậu sẽ chết vì quá lười.” Phát lầm bầm rồi đứng dậy đi lấy nước. Vẫn là cậu ấy biết điều và đáng yêu nhất. Trừ bỏ chuyện cậu ấy không thích tôi thì đối với công tác tuyển chồng của tôi cậu ấy luôn được max điểm. Đúng là cuộc đời này chẳng có gì toàn vẹn cả.

Tôi nhìn chằm chằm vào ly cà phê sữa của cậu ấy ngẩn người uống sữa ngũ cốc nóng của mình.

“Muốn uống cà phê sữa.”

“Không muốn ngủ nữa à?”

“Tí xíu thôi.”

“Tí xíu là bao nhiêu?” Tôi thấy cậu ấy cười nham hiểm.

“Một hớp.” Uống xong một hớp tôi có thể dày mặt xin thêm.

Tôi mới quay người qua bên kia để ly sữa ngũ cốc lên bàn thì Phát chồm tới. Không kịp phản ứng thì cậu ấy đã thành công truyền một hớp cà phê sữa qua miệng tôi. Quả đúng là một hớp! Tôi trợn mắt thấy cậu ấy đang cười không thấy mặt trời, nhóc Huy đang đứng ở cửa nhìn chúng tôi vẻ mặt chai lì không biết ngại.

Tôi há miệng muốn thanh minh nhưng biết nói gì giờ. Là cậu ấy truyền bằng miệng, là tư thế của chúng tôi có vẻ hơi mờ ám thật, nhưng mà…

“Em định hỏi hai người muốn ra ngoài chơi không, chắc bây giờ không cần nữa rồi.” Nhóc Huy cười cợt nói.

“Chị… thật ra…” Bị em trai mình bắt gặp cảnh này dù da mặt dày cỡ nào cũng thấy ngại, huống gì da mặt tôi không phải dạng dày cỡ như miếng lót sàn nhà.

“Chị chỉ lười uống nên nhờ anh đút cho thôi. Đi cho biết, đó giờ anh chưa đi dạo quanh đây!” Ê, không phải tôi lười mà. Phát nói rồi đứng lên định đi.

Nhóc Huy vẫn còn giữ vẻ mặt thản nhiên cười ha ha: “Hai người thật quái.”

Xong rồi tôi vẫn đuổi theo hai tên con trai cao to kia. Giờ có muốn thanh minh gì cũng đã quá muộn rồi.

Khu dân cư ngày xưa nơi chúng tôi ở chỉ có loe ngoe vài ngôi nhà, nhất là của nhân viên công chức, hai là của những gia đình trong diện huy hoạch dãi thể. Nay thời thế thay đổi, người người nượp nượp kéo nhau đến nơi này vì thứ nhất là gần trung tâm thành phố, thứ hai là khu này có một con đường hoàng kim bán đủ thứ đồ vào buổi tối. Bốn đứa chúng tôi, tôi, Phát nhóc Huy và Thy đi bộ từ nhà đến đây không xa lắm. Ba người đó đi như tản bộ, còn tôi mệt thở không ra hơi, lúc tìm được quán trà sữa ven đường tôi đã mệt không thấy trăng sao đâu.

Gần đây là một dãy nhà bán đồ ăn vào buổi tối, tất tần tật những món ăn đêm. Dãy bên kia là những gian hàng bán đồ mặc, đồ dùng hàng ngày, gần tết rồi nơi này càng nhộn nhịp.

“Hai em uống y như cũ à?” Chị chủ quán cười híp mắt hỏi nhóc Huy, có lẽ hai đứa nhóc này là khách quen ở đây. Không ngờ đã ra ngoài đi làm rồi nhóc Huy vẫn thủy chung thích những nơi trẻ con như thế này. Chắc ai ở cạnh Thy cũng sẽ bị ảnh hưởng bởi sức sống ngập tràn từ con bé.

“Vâng chị. Hai anh chị uống gì?” Nó quay sang hỏi tôivà Phát.

Tôi gọi một ly trà chanh, Phát thì hồng trà. Chị ấy ghi vào cuốn sổ tay rồi còn mỉm cười hỏi nhóc Huy: “Anh chị em à?”

Nó vênh mặt trả lời: “Chị ấy là chị hai em, còn anh này là anh rể.”

“Ừ, hi hi, mấy em đợi chị một lát nha.” Nói xong chị ấy quay đầu đi mất. Tôi lườm lườm nó, nó cười vẻ mặt vô tội ngơ ngác nhìn sang bên kia.

“Em đi gọi đồ nướng nha.” Xong nó cũng kéo nhỏ Thy lủi mất.

Tôi nhìn Phát chống cằm cười mỉm mỉm mà trong lòng nhộn nhạo. Hình như từ lúc cậu ấy về ai cũng phản lại tôi thì phải. Sao mọi người lại tin tưởng giao tôi cho cái tên vẻ ngoài tri thức mà trong lòng nham hiểm thế này.

Ăn xong nhóc Huy đề nghị đi ra đường hoa nhưng Phát phản đối. Cậu ấy nói xa quá. Thật ra tôi cũng định nói không đi rồi nhưng sợ mình tôi không chống lại ba người nên không dám nói. Tôi nhìn Phát với ánh mắt cảm kích. Nhóc Huy thì nghe lời Phát vô biên, nhỏ Thy thì sao cũng được vậy là chúng tôi đi sang chợ Tết.

Chợ này mấy năm trước tôi chưa ghé qua lần nào. Thứ nhất là tôi thích mua đồ trong siêu thị với trung tâm mua sắm, không phải sang chảnh gì chỉ là tôi không thích đông người chen lấn, thứ hai là ban đêm tôi ít khi ra ngoài. Lần đầu tiên đến đây mới biết cuộc sống về đêm nơi này lại phong phú đến thế. Tôi mua mấy vỏ bao lì xì in hình quả đào to tướng với mấy cành mai, cả chậu hoa làm bằng những viên pha lê có đèn chớp. Vậy mà dạo một vòng cũng gần mười giờ đêm. Về đến nhà ba mẹ vẫn chưa về, ba mẹ nói trễ lắm thì trưa mai mới về, chắc là hôm nay ngủ lại nhà nội rồi.

Bốn đứa chúng tôi đi về không đứa nào cam tâm đi ngủ sớm, vậy là lôi hết đồ ăn vặt, nước ngọt ra rồi cùng nhau xem phim ma. Tôi và Phát dưới nhà gọt dưa hấu và khóm, Thy chuẩn bị đồ uống, nhóc Huy lên mạng tìm một bộ phim gay cấn rồi bốn đứa chen chúc trên ghế sô pha xem.

Xem đến mười một rưỡi thì tôi bủn rủn tay chân không dám lên phòng. Năn nỉ Thy ở lại thì con bé nhất quyết phải về, dù sao con gái qua đêm bên ngoài là không tốt. Nhóc Huy lấy xe đưa Thy về. Tôi bám chặt Phát không buông, giờ mà cậu ấy đột nhiên bỏ về tôi cũng chẳng dám ở nhà một mình. Phát dọn đồ ăn vào bếp, tôi níu vạt áo cậu không buông, căn nhà hôm nay cũng quá quạnh quẽ rồi.

Cậu ấy quay gạt tay tôi ra cằn nhằn: "Cậu quấn lấy tôi làm gì, ngồi yên đó đi. Đến nhà của mình cũng sợ nữa."

Cậu ấy rửa ly tôi đứng kế bên, cậu ấy lau bàn tôi ngồi trên ghế, cậu ấy đi vệ sinh tôi sống chết đứng trước cửa, cậu ấy đòi về tôi nhất quyết nằm vạ nửa lôi nửa kéo nửa năn nỉ. Cuối cùng cũng không chịu nổi tôi đành thở dài ngồi xuống đợi nhóc Huy về. Tôi cười ha ha trong lòng thầm nguyền rủa cậu ấy đi về nhà gặp ma, tối nay tôi sẽ đóng đô trong phòng nhóc Huy.

Vậy mà kế hoạch của tôi chỉ tính sai một bước, nhóc Huy không cho tôi ngủ chung, lại mặt không đổi sắc chốt luôn cửa trong, tôi chỉ còn quay sang nhìn Phát với vẻ mặt tội nghiệp.

Cậu ấy bất đắc dĩ phải ở lại dưới sự uy hiếp và lôi kéo của tôi. Dù gì không phải đây là lần đầu ngủ chung, vả lại lên giường tôi sẽ vờ ngủ say như chết nên cũng không cần phải sợ. Tôi tự trấn an mình rồi bước vào phòng bật đèn ngủ lên.

Tôi ôm thêm con gấu bông trong tủ ra, để gối ôm giữa tôi và cậu ấy. Nhưng lại cảm thấy ờn ợn nên bỏ luôn cái gối nhích lại gần một chút. Trong bóng đêm đèn ngủ chỉ chiếu sáng một mảng gần cửa, tôi lại mường tượng ra đủ cảnh ma quái. Khẽ rùng mình, mắt tôi đảo qua giữa hai vách tường, tấm gương phản chiếu không biết khi nào lại xuất hiện một con ma nữ tóc dài hay không.

Thấy tôi không ngủ còn quay qua quay lại, Phát kéo hẳn tôi vào vòng tay cậu. Tôi rụt cổ muốn thoát ra chỉ nghe cậu ấy lười biếng nói: "Không phải sợ hay sao? Ngủ đi."

Không đợi tôi trả lời cậu ấy với tay chỉnh điều hòa lên cao một chút, kéo đầu tôi để trên cánh tay cậu, cánh tay còn lại vòng qua cổ tôi. Tôi rúc sâu vào lòng cậu ấy, tìm được chỗ thoải mái rồi không biết thiếp đi từ lúc nào.

So ra, hai người ôm nhau ngủ vĩnh viễn ấm hơn một người với cái chăn dày.