Những Kẻ Lạ Mặt Lúc Bình Minh (Strangers At Dawn)

Chương 20

Phút trước Sara đang nói chuyện với Simon qua bàn ăn sáng, phút sau Max đã sải bước vào và cuốn nàng vào vòng tay chàng, mang nàng ra chiếc xe ngựa đang đợi sẵn.

Simon ném khăn ăn xuống và đi theo họ. “Anh đang làm cái quái gì với chị tôi thế? Trả lời tôi đi, đồ chết tiệt! Đặt chị ấy xuống!”

Sara cũng cảnh giác. “Max, chuyện gì thế?”

Đôi mắt với hàng mi sẫm màu lấp lánh nhìn nàng. “Em có thể nói là ta đang bắt cóc em.”

Khi Simon chửi thề, Sara cáu kỉnh nói, “Đừng có ngu ngốc, Simon. Max không bắt cóc chị đâu.”

“Vậy thì anh ta làm gì?”

Họ gần như sắp chém giết nhau và Max, với Sara được bế dựa vào ngực chàng, quay lại nhìn Simon.

Tia sáng trong mắt chàng trở thành tia sáng lạnh của sắt thép. “Những gì tôi đang làm,” chàng nói, “là mang vợ mình đi hưởng tuần trăng mật. Cậu có điều gì phản đối à?”

“Tuần trăng mật!” Sara nói. Đó là điều cuối cùng nàng mong đợi.

“Em có gì phản đối không?” Max hỏi nàng với giọng khác hẳn.

Nàng nhìn lên đôi mắt xanh lam đang cười của chàng và quên mất nàng định nói rằng sẽ dễ chịu hơn nếu được bàn bạc trước. “Không,” nàng nói. “Không có gì hết.”

“Mở cửa, Simon,” Max nói.

Simon mở cửa. “Thế lễ hội Stoneleigh thì sao?” chàng hỏi.

Max đặt Sara vào trong xe và theo nàng vào. “Có chuyện gì với nó à?”

“Tôi đã đăng ký tên anh vào cuộc thi đấm bốc. Anh đã nói rằng tôi có thể.”

“Không cho đến thứ bảy. Chúng tôi sẽ trở lại sau đó.”

Simon đóng cửa. “Hãy xem mình là ai!”

Chỉ khi chiếc xe ngựa chuyển bánh thì chàng mới nghĩ đến việc hỏi Max xem anh ta đưa Sara đi đâu nhưng hoặc là Max không nghe thấy hoặc anh ta không muốn trả lời.

Martin tiến đến ngay sau đó. “Tất cả việc này là gì thế?” chàng hỏi.

Simon đá viên sỏi bay vào bụi cây. Chàng vẫn còn cau có. “Họ đi trăng mật,” chàng nói.

“Ồ.” Martin nhanh chóng nhìn thấy vẻ sấm sét của Simon và quay đi. “Anh có biết em nghĩ gì không, Simon? Em nghĩ Anne đúng. Em nghĩ Max yêu Sara.”

“Yêu?” Simon cố nặn ra một nụ cười. “Làm sao chú biết họ chưa từng làm chuyện đó, trước khi họ đến đây?”

“Sara sẽ không làm gì sau lưng Drew Primrose đâu. Chị ấy muốn lời khuyên của anh ta, đúng không? Và anh ta thì không có đây.”

“Anh chưa bao giờ nghĩ về điều đó.”

Họ quay lại và bắt đầu bước vào nhà.

“Hãy xem,” Simon nói. “Anh hoàn toàn biết rằng bất cứ ai cưới Sara cũng không chia phần cho chúng ta trong tài sản của cha. Rốt cuộc, chúng ta chỉ là con ghẻ. Nhưng điều xúc phạm anh là gã mới phất có tước vị danh dự này sẽ gạt lấy từng xu mà Sara có.”

Martin nhún vai. “Chúng ta chẳng thể làm gì được.”

“Có lẽ không. Nhưng chúng ta sẽ nhìn hắn ngã.” Đột nhiên, Simon ngửa cổ ra sau và cười ầm lên.

Martin nhìn chàng vẻ băn khoăn. “Simon, anh đã làm gì?”

Simon vòng một tay qua vai em trai mình và cười toe toét. “Chú chỉ cần chờ đến thứ bảy này để tìm ra điều đó.”

Chàng đang mang nàng đến vùng biển, một ngôi làng nhỏ ở cửa sông Test. Chỉ mất ba giờ đi ngựa và khi vài dặm trôi qua, Sara thấy mình đang thư giãn. Max thật không thể tin được; nụ cười của chàng dễ lây. Họ đang trốn khỏi sự đời, chàng nói. Đây là kỳ trăng mật duy nhất mà nàng từng có hoặc muốn có, và chàng từ chối huỷ hoại nó bởi những người thân quấy rối, những người ghen tị với hạnh phúc của họ. Trong ba ngày và ba đêm, họ sẽ tự hưởng thụ. Họ sẽ quên mọi nỗi phiền muộn và chỉ nghĩ về những giây phút hiện tại. Chàng sẽ yêu nàng như nàng chưa từng được yêu trước đây.

Vòng kìm kẹp chưa bao giờ xa khỏi tim Sara đang siết chặt lại và những giọt nước mắt khó thấy đang châm chích mắt nàng. Giá như có thể dễ dàng thế. Nàng giữ mặt mình quay đi bởi vì nàng không muốn phá hỏng niềm vui thích của Max. Nàng đang giống cái bình tưới nước dù nàng chưa từng khóc và nàng không thể tự mình chịu đựng thêm nữa. Môi Max quét qua gáy nàng. “Ba ngày, Sara. Em có thể vứt bỏ mọi thứ trong đầu ngoài chúng ta trong ba ngày tới không?”

Ba ngày. Nghe như điềm xấu. Nàng muốn điều này kéo dài mãi mãi.

“Vâng?”

Nàng quay lại nhìn chàng. Những giọt nước mắt khó thấy biến thành một nụ cười khó thấy. “Vứt bỏ mọi thứ trong đầu em ư? Max, chàng không biết chàng là tất cả những gì em đang nghĩ lúc này ư, chàng và những gì chúng ta làm trên giường? Có phải đó là chàng muốn em quên không?”

Khi chàng cúi xuống hôn nàng, nàng mở rộng hai bàn tay đẩy mạnh ngực chàng.

“Gì thế?” chàng hỏi.

“Nếu mà chàng dám tặng nụ cười đặc biệt này của chàng cho người phụ nữ khác, em sẽ...”

Chàng cười tươi rói. “Ừ?”

Em sẽ giết chàng. Nàng kìm lại một cơn rùng mình. “Em sẽ khiến chàng tiếc vì mình đã sinh ra. Nụ cười đó thuộc về em. Chàng hiểu chưa?”

Nụ cười tươi rói của chàng nhạt đi. “Em đang định nói gì thế? Sara, nói ta nghe.”

Nàng có khả năng tặng cho chàng một nụ cười đầy nhục cảm. Tay nàng thả rơi xuống đùi chàng và quét lên cao hơn. “Chàng nghĩ gì?” nàng thì thầm.

Chàng hôn nàng như nàng muốn và khi nụ hôn kết thúc, nàng đòi chàng kể nàng nghe làm sao chàng trở thành người phát hành tờ Người Đưa Tin.

Chàng thở thật dài, nhưng cùng lúc chàng cũng nghe theo sự chỉ đạo của nàng.

Căn phòng nhìn bao quát ra phía cửa sông và phía xa hơn là thành phố lấp lánh ánh đèn Southampton. Cửa sổ, thực tế, là cửa kiểu Pháp và mở ra cái ban công được chế tác tin xảo. Sara say đắm.

“Làm sao chàng tìm được nơi này?” nàng hỏi.

Max đang chỉ đạo người hầu của nhà trọ mang thùng đồ của họ vào. Sara có ấn tượng nhưng chỉ ngờ ngợ rằng cuộc phiêu lưu này không phải hành động tự phát như nàng đã nghĩ. Chiếc xe ngựa, những thùng đồ quần áo và vật dụng của họ chắc chắn đòi hỏi sự suy tính trước về phần Max.

Max đợi đến khi người hầu rút đi trước khi trả lời nàng. “Ta đã dành rất nhiều mùa hè ở đây khi ta còn là một cậu bé, hồi sức sau trận viêm phổi. Đó là lý do cha ta khăng khăng bắt ta tập thể thao và đặc biệt là quyền anh. Để làm ta khoẻ hơn và nó có tác dụng.”

Nàng không thể tưởng tượng Max là gì ngoài sự mạnh mẽ, đầy sức sống và nó khiến nàng đau nhói khi nghĩ chàng có thể chết, như bất cứ người nào khác.

“Anne không khoẻ khi nó còn nhỏ,” nàng nói. “Nó cũng dành rất nhiều thời gian ở trong phòng bệnh, đọc, viết thơ, những việc kiểu như thế.”

Chàng rũ chiếc áo khoác ra và ném nó lên ghế, rồi chàng cởi chiếc áo len lửng của nàng ra và đối xử nó y như vậy. Tay chàng chạy đua khắp cánh tay nàng và giữ chặt tóc nàng. Chàng yêu cái cách mí mắt nàng trĩu nặng và ngực nàng nhấp nhô lên xuống.

“Ta từng viết thơ,” chàng nói, “khi còn là một cậu bé.”

Tay nàng vòng quanh eo chàng. “Chàng viết ư? Em không thể hình dung chàng như một nhà thơ.”

“Nàng muốn nghe một ví dụ không?”

“Ừm.” Nàng đang hít thở hương thơm của chàng.

“Giờ để ta xem nào. Ồ đúng rồi-”

“Có một quý cô Farnham trẻ trung.

Ngực... ừm..nàng bự hơn súng thần công

Khi cởi đồ thì ra không phải thực

Và chồng nàng...”

(Nguyên tác:

There was a young lady of Farnham

Whose ... uhm ... baubles were larger than cannons

But when she disrobed, they were found to be frauds

And her husband ...)

“Dừng lại! Chàng gọi đấy là thơ à? Đấy chẳng là gì ngoài bài vè thô thiển. Thậm chí Simon và Martin có thể làm tốt hơn thế.”

“Ta có nói ta có nắng khiếu đâu.”

Tràng cười cuộn lên, đầu tiên từ từ, rồi tập hợp tất cả xung lượng cho tới khi vai nàng rung lên vì lực của nó. Môi nàng giật giật, mắt nàng thắp lên nhiều sắc thái khác nhau. Đó chính là điều chàng muốn cho nàng, là điều chàng muốn từ nàng. Chàng sẽ chỉ cho nàng thấy cuộc sống nghĩa là tận hưởng.

Chàng cách chiếc giường một bước chân nhưng chàng phải lôi nàng đi một bước đó. Mắt chàng nheo lại. “Có chuyện gì vậy Sara?”

Nàng ra hiệu về phía chiếc cửa sổ đang mở. “Chàng không biết giờ là mấy giờ à? Vẫn là ban ngày.”

Chàng phủ lấy tay nàng. “Ta đã nói ta sẽ vồ lấy em mỗi khi có cơ hội mà, và đó là điều ta sẽ làm. Hãy khen ngợi ta. Ta đã để dành em trong xe ngựa rồi.”

Hàm nàng trễ xuống. “Ở trong xe! Ý chàng...”

Chàng gật đầu. “Không phải là ta từng thử nó, em hiểu rồi đấy. Nhưng với em, ta có thể bị xúi giục làm thế.”

Nàng hiếm khi đỏ mặt nhưng nàng có thể cảm thấy cơn thủy triều của màu sắc đang tràn lên cổ họng nàng. Chàng sẽ có nàng ngay bây giờ, nàng có thể nhìn thấy điều đó trong mắt chàng và sự yếu ớt quen thuộc bắt đầu xâm chiếm xương cốt nàng.

Khi chàng đột ngột vồ lấy nàng, nàng ré lên và lăn tròn cùng chàng lên giường. Họ vẫn đang cười khi chàng hôn nàng. Chàng nâng đầu nàng lên và nụ cười của chàng nhạt dần. Nàng ngọ nguậy không ngừng.

“Sao chàng luôn nghiên cứu em vậy, Max? Tại sao chàng lại nhìn chằm chằm em như vậy?”

“Bởi vì ta muốn biết điều gì đang diễn ra trong đầu em. Ta muốn biết em đang nghĩ gì, đang cảm thấy gì.”

“Chàng đã biết rồi.”

“Thế à? Ta ước ta có thể tin được điều đó.”

Nàng không biết trả lời chàng thế nào, nhưng không cần phải trả lời. Chàng thở dài cúi xuống miệng nàng và hôn nàng với tất cả sự cấp bách khiến nàng quên hết tất cả mọi thứ trừ chàng. Chàng nhanh chóng chiếm lấy nàng, không cả cởi quần áo cho nàng và nàng cảm thấy sự ham muốn đang dội trong huyết mạch nàng để đáp ứng bất cứ điều gì mà chàng yêu cầu. Không ai giống chàng. Không điều gì khác trên thế gian này giống cái cảm giác cơ thể cường tráng không chút mỡ thừa của chàng di chuyển bên trên nàng. Nàng nên thấy hạnh phúc nhưng khi lên đỉnh, nàng cảm thấy như thể tim mình cũng vỡ tan.

* * *

Không thể nào cảm thấy buồn lâu khi ở quanh Max. Chàng bắt đầu quyến rũ nàng và nàng thì đang trong tâm trạng muốn bị quyến rũ. Chàng làm nàng cười; chàng dạy nàng làm sao để chơi lại trò chơi. Nàng trải qua nhiều khoảng thời gian mụ mẫm vì khoái lạc, Max thấy không có lý do gì giam hãm cuộc làm tình của họ quanh giường. Nếu họ đi dạo bên bờ biển hoặc trong rừng, chàng luôn có thể tìm ra một góc khuất nơi chàng có thể làm tình với người vợ tuyệt đẹp của mình. Điều làm Sara sốc không phải Max là một người tình đòi hỏi và đầy sức sống. Khả năng làm tình của chính nàng, ham muốn của chính nàng mới khiến nàng sửng sốt. Tất cả chỉ cần một cái liếc nhìn của Max và máu bắt đầu dội đến tất cả cả huyết mạch của nàng. Cho đến khi nàng gặp Max, nàng không hề biết những cảm giác thế này tồn tại.

Khi họ không làm tình, họ nói chuyện, nhưng họ cố tránh bất cứ thứ gì có thể ném bóng tối vào niềm hạnh phúc của họ. Nàng học thêm chút ít về gia đình chàng. Chàng là con một, chàng nói, và một ngày chàng sẽ thừa kế tước hiệu của cha mình.

Họ đang ăn tối ở ban công nhỏ bé bên ngoài phòng mình và Max đang nhìn nàng khi chàng nhấp một ngụm rượu. “Đừng có để nó làm nàng hoảng sợ,” chàng nói. “Cha mẹ ta sống rất bình lặng ở lâu đài Lyndhurst. Cha ta dành thời gian để quản lý điền sản và mẹ ta là sự giúp đỡ lớn của ông.” Chàng nhìn thấy sự biến đổi sợ hãi trong mắt nàng và chàng tiếp tục vẻ cởi mở. “Chúng ta không giao thiệp với hoàng tộc hay gia đình Hoàng tử xứ Wales. Em sẽ hoà hợp rất tốt với gia đình ta, Sara.”

“Em không mong sống trong một toà lâu đài, Max ạ.”

“Em không cần phải thế. Ta là nhà báo. Chúng ta sống ở London.”

“Cha mẹ chàng có biết về em không?”

“Ta đã gửi cho họ thư khẩn khi ta gặp giám mục để lấy giấy phép đặc biệt.”

Nàng hơi nghiêng mình ra phía trước. “Họ có biết tên em không? Họ có biết em là ai không?”

“Sara, ta chỉ viết vội tin nhắn thôi. Và chỉ viết được những điều quan trọng. Họ sẽ biết sớm thôi khi ta đưa em đi gặp họ. Họ đang ở Derbyshire, ngay lúc này, và sẽ không quay lại Hampshire trong vài tuần. Rồi em sẽ gặp họ.”

Gặp họ. Nàng chưa từng nghĩ xa đến thế. Trí thông minh của nàng ở đâu? Nàng đang nghĩ gì thế?

Những ngón tay mạnh mẽ của chàng nâng cằm nàng lên, đưa mắt nàng lên nhìn vào mắt chàng. “Ta biết họ sẽ yêu em,” chàng nói, “nhưng dù họ có hay không thì đó cũng không phải vấn đề chết tiệt nào hết. Nhìn gia đình em xem. Nếu ta nghe họ thì ta sẽ tròng cối đá quanh cổ và ném mình xuống biển.”

Nàng không thể không cười. “Họ tàn bạo lắm phải không?”

Chàng vỗ nhẹ má nàng. “Tốt hơn rồi. Nhớ nhé, chúng ta đã thề nguyền với nhau chứ không phải gia đình chúng ta. Giờ, nếu em ăn xong rồi, ta nghĩ chúng ta có thể thuê một đôi ngựa và cưỡi dọc theo bờ biển trước khi trời tốt.”

Nàng nhìn nụ cười không cưỡng nổi đó và cười. “Em thích,” nàng nói.

Ba ngày trôi qua quá nhanh, rồi không còn ngày nào nữa để chia sẻ và họ đang trên đường trở về nhà. Xe ngựa càng gần tới Longfield bao nhiêu Sara lại càng trở nên yên lặng bấy nhiêu. Ý nghĩ của nàng xoay vòng quanh: William, ngôi nhà bà goá, những bức thư có thể đến từ bất cứ ai.

Nàng nghe Max thở dài. Chàng với lấy nàng và kéo nàng nằm ngang đùi mình. Nụ cười không cưỡng nổi của chàng không còn thấy rõ. Trông chàng nghiêm nghị.

“Ta sẽ không đưa em quay lại Longfield,” chàng nói, “nếu ta nghĩ ta không thể bảo vệ em. Ta sẽ ở đó. Peter Fallon cũng vậy. Em sẽ không bị hại đâu.”

“Em đang nghĩ về điều đó,” nàng nói. “Max, điều gì ngăn chúng ta không tiếp tục một kỳ trăng mật trọn vẹn? Em chưa từng tới Ai len và em nghe nói nó rất đẹp. Có lẽ Anne sẽ muốn đi cùng chúng ta.”

Nàng ghét cái nhìn chằm chằm đặc biệt của chàng cũng đúng như nàng yêu nụ cười đặc biệt của chàng. Nó thăm dò, tìm kiếm và chỉ có một cách duy nhất để tránh nó là đừng bao giờ bị cầm giữ trong nó.

“Sara,” chàng nói nhẹ nhàng, “em không giấu riêng điều gì đấy chứ? Điều gì ta nên biết?”

Nàng xoá biểu hiện trong mắt mình và nói với chàng sự thật, nhưng không phải toàn bộ sự thật. “Em muốn tìm ra ai là gửi cho em những lá thư đó và ai tất công em khi em đi dạo. Nhưng em không chắc em muốn tìm ra. Và giờ em đã kết hôn rồi, em nghĩ tất cả đã kết thúc. Chúng ta không thể kệ nó à? Ít nhất là trong một khoảng thời gian ngắn?”

“Có lẽ. Để ta nghĩ về điều đó.”

Nàng di chuyển để chui ra khỏi lòng chàng nhưng chàng kéo nàng lại. “Để ta yêu em,” chàng thì thầm.

Nàng nhìn bên trong cỗ xe. “Max, không thể đâu. Không đủ không gian.”

“Ta có thể xoay sở được, nếu em giúp ta.”

Một cái nhìn khác mà nàng biết: mắt chàng trĩu nặng; mũi chàng phập phồng; môi chàng hé mở và hơi thở của chàng nghe thấy rõ ràng.

Máu nàng bắt đầu từ từ dội trong mạch. “Max,” nàng lắc đầu, nhưng nàng cho phép chàng sắp đặt vị trí của nàng để nàng quỳ bên trên chàng và đùi nàng giang ra dựa lên lòng chàng. Chàng hôn nàng chậm rãi, ướt át, tay chàng ôm lấy mông nàng, ngón tay chàng gập vào ôm lấy da thịt nàng. Chàng trút một cơn mưa nụ hôn xuống đương dài trên cổ nàng và miệng chàng kẹp chặt quanh cái núm đang sưng phồng lên qua lớp vải chiếc váy của nàng. “Max,” nàng nói yếu ớt và tay nàng xoắn quanh vai chàng để giữ vững mình.

Chàng điều chỉnh quần áo của họ và nàng thút thít như con thú bị thương khi chàng lấp đầy cơ thể nàng. Chàng cười ngắn, nụ cười của người nhận ra âm thanh thể hiện sự khuấy động của bạn tình. “Em quả là... tặng phẩm,” chàng nói qua hàm răng nghiến chặt, “quá hoàn hảo với ta. Ta sẽ không bao giờ để em đi.”

Chiếc xe lắc lư, nhịp điệu chậm rãi Max áp đặt lên nàng, sự liều lĩnh – khoái cảm thật quá mãnh liệt và cơ thể nàng bắt đầu rùng mình phản ứng. Nàng gọi tên chàng trong tiếng khóc thiết tha đau đớn rồi nàng vùi mặt vào hõm nơi cổ chàng khi khoái cảm chôn vùi cả hai người.

Họ vẫn đang cười cùng nhau khi bước vào Sảnh Lớn của Longfield. Khi Sara nhún nhảy chạy lên bậc thang, Max quay đi và bước vào phòng chờ nhỏ chàng được sắp xếp lại từ phòng của Peter Fallon cho mục đích sử dụng của chàng.

Peter ngẩng lên nhìn chàng đi vào. “Chà,” chàng nói, “trông cậu thư giãn và mạnh khoẻ.”

Đan tay vòng qua đầu, Max duỗi những cơ bắp gò bó của mình và nhìn lên trần nhà cười. “Chưa bao giờ thấy tốt hơn, Peter. Tôi nghĩ hôn nhân hợp với tôi. Nào, có gì hay ho xảy ra khi chúng tôi đi vắng không?”

“Đó ư?” Peter ngồi lại xuống ghế. “Đó là tất cả những gì cậu sẽ nói với tớ và giờ là quay trở lại công việc à?”

Max cười toe toét. “Theo lời cậu, trông tớ thư giãn và mạnh khoẻ. Điều đó chắc hẳn đã nói cho cậu nghe mọi điều mà cậu quá xấu hổ để hỏi và tớ thì quá hào hiệp để kể.”

Peter nhìn trân trối, đỏ mặt, và sau một lúc thì cười phá lên. “Tớ đang nói về... tớ đang nghĩ về cảnh tượng, cậu biết đấy, những điểm thú vị. Ồ, đừng quan tâm. Điều thú vị nhất đã xảy ra là quý ngài Ivor vừa đến đây sáng sớm hôm nay, và ông ta tức đến nỗi gần như phải trói lại.”

“À. Ông ta nghe về đám cưới của tớ. Tớ nghĩ tớ nên đến đó sau và là người đầu tiên báo tin cho ông ta. Có lẽ tớ sẽ đi, dù sao đi chăng nữa.”

“Cậu sẽ không tìm thấy ông ấy ở nhà đâu. Ông có cảm tưởng cậu sẽ đưa cô dâu của mình đến lâu đài Lyndhurst và ông ta nói ông ta sẽ đến đó và đích thân đe doạ cậu. Cậu nên nghe ngôn ngữ của ông ta. Cậu là nỗi hổ thẹn đối với tên tuổi và tầng lớp của cậu. Cậu là con rắn độc. Cậu là kẻ nói láo và tên lừa đảo. Ông ta sẽ huỷ hoại cậu. Ông ta cứ nói mãi, nói mãi. Tớ không biết ông ta lại có tính khí như vậy.”

Max thở dài. “Tớ cho là tớ nên tội nghiệp ông ấy. William là con trai duy nhất. Và ông ta thực sự tin rằng Sara có tội. Dù sao ông ta cũng chẳng tìm thấy ai ở Lyndhurst đâu. Cha mẹ tớ đã thăm gia đình chú tớ ở Derbyshire rồi.”

Chàng ghé mông lên bàn và tự lấy cho mình chiếc bánh nướng cuối cùng ở cái đĩa vành xanh lục. “Những người khác nói sao khi quý ngài Ivor ở đây?”

“Chẳng nói gì. Không ai ở đây ngoài người hầu và tớ. Toàn bộ gia đình đã đi chuẩn bị cho lễ hội ngày mai. Và quý ngài Ivor từ chối đi vào nhà. Ông ta thực hiện toàn bộ bài diễn văn rỗng tuếch và những tiếng gầm rú của mình ngoài sân.”

“Ông ta nhận ra cậu?”

Peter phát ra tiếng chế nhạo nho nhỏ “Không chắc. Tớ chỉ là người giúp việc được thuê, người hầu. Đối với những người như quý ngài Ivor, tớ cũng như vô hình. Tớ nói với ông ấy tớ là thư ký riêng của cậu.”

Max cắn miếng bánh và nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Peter nhìn chàng một lúc rồi nói. “Thân phận thực sự của cậu sẽ bị phát hiện sớm hay muộn thôi, và khi điều đó xảy ra, sẽ không ai kể cho chúng ta nghe gì nữa. Gia đình vợ cậu, người hầu, người dân trong vùng – tất cả bọn họ sẽ điên cuồng như lửa khi họ phát hiện ra cậu là người phát hành tờ Người Đưa Tin!”

Max không nghĩ về Người Đưa Tin, mà về Sara. Nàng không muốn cuộc hôn nhân thành thật bởi vì vết nhơ đã gắn với tên nàng. Ý nghĩ gặp cha mẹ chàng thực sự làm nàng hoảng hốt. Cho đến khi toàn bộ sự việc về William Neville được sáng tỏ, nàng sẽ luôn sợ sệt rằng người ta sẽ hắt hủi nàng.

Chàng nhìn Peter. “Tất cả những điều đó khiến chúng ta phải tăng gấp đôi nỗ lực và tìm ra điều gì đã xảy đến với William Neville. Cậu đã tiến gần hơn tí nào trong việc tìm ra ai là người đặt bức thư đó lên bàn trang điểm của Sara chưa?”

Max chăm chú lắng nghe khi Peter xem xét toàn bộ bản kê khai phức tạp nơi những người hầu ở vào khoảng thời gian đó. Có việc cần làm vì lò sưởi không được đốt lên đêm đó, nhưng rút ra là chỉ có ba người đi xuống phía phòng ngủ khi Sara rời phòng để ăn tối và khi cô ấy quay lại giường. Họ là cô hầu, Constance và Anne.”

“Cậu không thể thu hẹp xuống được à?” Max hỏi.

“Tớ không nghĩ đó là cô hầu. Martha là người hơi ba hoa. Cô ta không thể giữ bí mật được. Và bên cạnh đó, cô ta không có động cơ hoặc tớ chưa khám phá ra. Nhưng Constance...” Peter cười mãn nguyện, “ừm, Constance thì tỏ ra là một sự bất ngờ.”

Max nhíu mày. “Theo cách nào?”

“Bà ấy tằng tịu với Drew Primrose và nếu những gì tớ biết được từ những chuyện ngồi lê đôi mách lén lút là thật, thì bà ấy có rất nhiều nhân tình từ khi chồng chết. Đấy là lý do bà ấy không được mời đến đâu, không phải bởi vì vợ cậu, mà bởi vì các quý bà tử tế sợ Constance sẽ cố gắng dụ dỗ chồng họ.”

“Ôi, Chúa ơi!” Max quắc mắt nhìn bộ mặt đang cười của Peter. “Điều mà dường như cậu không hiểu,” chàng nói, “là bây giờ Constance là thành viên gia đình tớ và tớ chịu trách nhiệm về bà ấy.”

Nụ cười mỉm của Peter thành một nụ cười toe toét hết cỡ. “Và tớ chắc điều đó không thể xảy ra với anh chàng ngoan ngoãn hơn thế nhưng trước khi cậu gọi bất cứ ai ra, hãy nhớ, bà ấy là động vật ăn thịt. Drew Primrose đáng thương không có cơ hội nào. Mọi người đều biết anh ta đã gặm nhấm hết trái tim mình cho Sara rồi. Anh ta là người, đó là tất cả.”

Miệng Max siết chặt lại. “Có lẽ anh ta đã gửi những bức thư đó. Có lẽ anh ta gửi chúng để đưa Sara quay trở về quỹ đạo quanh anh ta.”

“Tớ không nghĩ-”

“Điều đó nghe hoàn toàn có lý với tớ. Có lẽ anh ta bảo Constance để bức thư ở đó hộ anh ta. Và một điều khác nữa. Drew Primrose đã được cho là ở Bristol vì công chuyện khi William biến mất. Tớ nghi ngờ việc có ai đó đã kiểm tra chứng cứ ngoại phạm của anh ta. Ngay từ đầu, cảnh sát và quan toà đã quyết định Sara có tội và họ không nhìn xa hơn. Tớ muốn cậu kiểm tra bằng chứng ngoại phạm của Primrose.”

“Tốt thôi,” Peter nói, thở dài.

“Những bức thư đó thì sao?” Max hỏi. “Ai là người ở vị trí sao chép được chữ viết của William?”

“Từ gần như tất cả mọi người và cả con chó của hắn. Tớ thu hẹp xuống còn hai mươi người. Chúng ta sẽ không đi đến đâu với phạm vi nghi vấn như thế.”

“Nó đáng để thử. Còn gì khác không?”

Peter cười toét. “Điều đáng giá là tớ đang trở nên khá tinh thông kiểu kiến trúc ở Tây Hampshire.”

Max nhíu mày. “Kiến trúc?”

“Đó chẳng phải lớp vỏ cậu phát minh ra cho tớ sao? Và tớ nói cho cậu biết, Max, nó rất hấp dẫn. Có một chủ thầu xây dựng, Congreve, người đã đi khắp vùng Tây Hampshire suốt cuộc nội chiến đã tạo ra những căn phòng bí mật cho các kỵ sĩ chạy trốn khỏi người của Cromwell.”

“Cái đó có nghĩa gì-? Ồ, tớ hiểu rồi. Ý cậu là thi thể William có thể bị giấu ở bất cứ nơi đâu.”

“Sợ là thế.”

Max nuốt miếng bánh cuối cùng. “Người hầu,”chàng nói cẩn trọng, “đang nói gì về Sara?”

“Giờ, điều này mới ngạc nhiên đây.” Peter dựa người ra sau ghế, giữ cân bằng bằng hai chân. “Họ không quan tâm cô ấy có tội hay vô tội. Họ nghĩ chẳng sớm thì muộn sẽ có người làm việc này với William. Họ khinh miệt anh ta. Tớ nghĩ họ sẽ nói dối để bảo vệ Sara. Họ sẽ không phải là những nhân chứng tốt cho việc khởi tố hay bào chữa. Họ không vô tư và điều đó là hiển nhiên.”

Max đi ra cửa. “Nhắc tớ,” chàng nói, “tăng lương cho người hầu khi chuyện này kết thúc.”

Chàng quay ra nhìn Peter. “Và nhắc tớ đưa cho cậu món tiền thưởng hậu hĩnh. Cậu đã làm rất tốt, Peter.”

“Tiền thưởng hậu hĩnh? Chúng ta đang nói đến bao nhiêu vậy?”

“Một nghìn bảng.”

Peter đứng dậy. “Rời đến Bristol sẽ là việc đầu tiên tớ làm sáng mai.”

“Không phải gấp thế đâu. Ở lại lễ hội đã. Tớ sẽ tham gia trận đấm bốc. Đó là khi tớ dự định dạy cho em trai Sara cách cư xử.”

Khi đã nghĩ ngợi xong xuôi, Max quyết định cưỡi ngựa đến nơi ở của quý ngài Ivor trong trường hợp cậu bé già đã thay đổi suy nghĩ về chuyện lao vội đến lâu đài Lyndhurst. Đó là chuyến đi phí sức. Quý ngài Ivor, người quản gia nói, đã rời nhà và không trông mong gì quay lại trong vài ngày. Quý bà Neville thì đang nghỉ ngơi và không tiếp khách.

Khi chàng trở về nhà, chàng băng qua hành lang nơi chàng nghe thấy những giọng nói cao vút vì giận dữ phát ra từ thư viện. Một trong những giọng đó thuộc về Drew Primrose. Giọng kia là của Sara nhưng giọng nàng ít giận dữ mà xoa dịu hơn.

Chàng tiến đến thư viện, gõ cửa một tiếng và bước vào. Sara xoay tít lại đối diện chàng.

“Ồ, Max,” nàng nói và chạy đến gặp chàng, nhẹ nhõm làm giọng nàng rạn nứt. “Em ước chàng nói vài điều lý lẽ với Drew.” Nàng khoác tay Max và dẫn chàng vào phòng. “Em cho rằng em rất tệ vì không bàn bạc với anh ấy về hợp đồng hôn nhân. Nhưng em đang sống ở London khi đó và dường như dễ hơn nhiều nếu đến một công ty tư vấn luật ở London.”

Drew Primrose đang gầm ghè như con chó định tiếp tục tấn công. Mắt chàng đóng đinh vào Max. Chàng nói qua kẽ răng. “Anh đã đợi cho đến khi tôi không ngáng đường rồi hối Sara kết hôn.”

“Tại sao,” Max nói giọng thích thú, “tôi làm như vậy sao?”

“Để không có thời gian mà soạn thảo thoả thuận hôn nhân. Để anh có thể có mọi thứ theo cách của mình! Đó không phải là cách những kẻ đào mỏ làm ư?”

Sara hổn hển. “Drew, anh không có quyền nói vậy.”

Mong muốn đầu tiên của Max là giáng một cú đấm vào mặt gã luật sư nhưng ý thức về lối chơi đẹp mới dừng chàng lại. Bất cứ luật sư đáng giá với đồng lương của anh ta* cũng sẽ tức giận. Sara là nữ thừa kế chính. Chàng, Max Worthe thì chẳng biết là ai. Và bây giờ, không có hợp đồng nào được ký, chàng có thể làm bất cứ điều gì chàng muốn với tiền của vợ mình. Chàng thậm chí có thể bỏ nàng không xu dính túi.

(*: worth his salt: thành ngữ này bắt đầu từ thời Roman cổ khoảng trước năm 900 TCN, vào thời đó những chiến binh La Mã được trả lương bằng quyền mua muối. Muối được coi là tốt cho sức khoẻ con người và rất khó mua ở những cửa hàng thông thường. Trong quân đội từ này nghĩ là ‘người được trả bằng muối’. Qua năm tháng từ này du nhập đến Anh và salt chỉ lương bổng nói chung.)

Chàng vỗ nhẹ bàn tay Sara và hoà nhã nói. “Những luật sư của ta cũng sẽ rất tức giận với ta, Sara. Nếu có gì xảy ra cho ta thì hầu như những gì ta sở hữu đều chuyển sang cho em.”

Không ai coi chàng nghiêm túc. Môi Drew cong lên còn Sara thì tặc lưỡi. “Chàng nghiêm túc đấy chứ Max? Chúng ta có hợp đồng hôn nhân. Em đã chỉ cho chàng. Chàng đã đọc nó. Việc nó chưa được ký chỉ là do quên mất và chúng ta có thể sửa chữa ngay bây giờ.”

Nàng khoát tay, và Max nhìn thấy Max nhìn thấy những tài liệu rất quan trọng của vợ chàng đang nằm trên chiếc bàn thư viện dài.

Drew Primrose được xoa dịu. “Em điên à Sara? Em không thể xe nhỏ điền sản ra như thế. Anne nên được chia, đúng thế, nhưng cha em đã có những điều khoản cho em trai kế và em gái kế của em rồi. Họ không cùng dòng máu với em. Họ không có quyền gì về điền sản hết.”

“À, vậy là anh cũng đọc hợp đồng hôn nhân của Sara rồi phải không?” Max nói. “Ít nhất chúng ta cũng đồng ý với nhau ở điều gì đó.” Chàng nhìn Sara. “Ta không nghĩ việc thanh toán toàn bộ tiền cho các em nàng là tốt cho họ. Hãy để họ đợi. Nếu chúng ta nghĩ họ xứng, chúng ta sẽ cho họ, nhưng không trước khi họ lớn hơn và khôn ngoan hơn.”

Drew lạnh lùng nói. “Anh đang trông mong tôi tin rằng anh sẽ lo liệu cho gia đình Sara à?”

“Tôi chẳng quan tâm anh tin cái gì. Nhưng anh đúng về thoả thuận hôn nhân. Tôi sẽ nói cho anh biết tôi sẽ làm gì. Tôi sẽ viết thư cho luật sư của mình ở London và bảo họ đến đây để thảo luận về các mục với anh. Nghe thế nào?”

“Không,” Sara nói. “Không.”

Chẳng ai nhìn Sara.

“Tại sao tôi phải tin anh?” Drew nóng nảy hỏi.

Bốn mắt toé lửa nhìn nhau. “Bởi vì tôi không cho anh lựa chọn.”

Trong một hai phút, chỉ có im lặng, và nó bị phá vỡ bởi tiếng cho sủa đâu đó nơi xa. Nhìn như thế Drew sẽ nói thêm gì đó nhưng mặt chàng đột nhiên đỏ bừng và chàng chụp lấy mũ, sải bước ra khỏi phòng.

“Ta không thể thích người đàn ông này được,” Max nói, nhìn chằm chằm ra cửa, “thậm chí ngay cả khi anh ta có hết lòng vì em đi chăng nữa.”

“Max.”

Chàng nhìn Sara.

“Chàng sẽ ký vào bản hợp đồng hôn nhân chứ?”

“Chúng ta không cần phải làm nó ngay bây giờ,” chàng nói, “Sara, không cần phải nhìn ta như thế. Kể cả luật sư của em cũng không muốn ta ký. Nó chưa được suy nghĩ thấu đáo. Hãy để đó một thời gian ngắn cho đến khi luật sư ta đến đây. Để họ đồng ý với những thoả thuận rồi chúng ta cùng ký.”

Mặt nàng như miếng giấy da trắng xoá và giọng nàng run rẩy. “Chàng đã biết, chàng biết tại sao em lại phải kết hôn. Em chưa bao giờ bí mật về điều đó. Em không muốn những thoả thuận hôn nhân do luật sư tạo ra. Em muốn bảo vệ gia đình em. Đó là tất cả vấn đề với em. Em sẽ không bao giờ kết hôn với chàng, không bao giờ, nếu em nghĩ chàng không ký vào bản hợp đồng đó.”

Cơ má chàng căng lên. “Em đang giận dữ và không biết mình nói gì.”

“Ồ, tôi không ư!” nàng gào lên đầy kích động. “Townsend không cùng tầng lớp với ngài. Không cần phải thắc mắc sao ngài tống khứ được ông ta.”

Nàng run rẩy vì giận dữ và niềm kiêu hãnh bị tổn thương. “Vậy giá của ngài là bao nhiêu Max? Hãy nói cho tôi biết giá của ngài và tôi hứa tôi sẽ đáp ứng.”

Mắt chàng hẹp lại, biểu hiện của nó quá đe doạ đến mức làm nàng lùi lại khi chàng bước về phía nàng. Nhưng chàng đi qua nàng và ra khỏi cánh cửa đang mở. Chàng cho gọi một người hầu và vài phút sau, Max quay trở lại phòng cùng với người hầu và Peter Fallon.

“Chúng ta cần người chứng kiến,” chàng nói mà không nhìn nàng.

Chàng để nàng ký trước rồi chàng ký và cuối cùng là hai người chứng kiến. Nó kết thúc trong vài giây. Không ai nói gì. Mọi người đều có thể nói rằng Max đang kiềm chế những cảm xúc dữ dội. Chàng bỏ đi cùng Peter Fallon mà không nhìn hay nói với nàng một từ.

“Anh có thể đi, Arthur,” nàng nói với người hầu.

Hợp đồng hôn nhân của nàng vẫn ở trên bàn, chưa ráo mực. Nàng ngồi xuống và nhìn chăm chú vào nó. Nàng đã có những gì mình muốn nhưng nàng cũng nhận ra cái giá phải trả đắt hơn nhiều so với nàng muốn trả.