Thanh Hà và Thanh Vân – hai đứa con gái của dì Lý cùng hai cô bạn thân Thúy và Cúc đang chuẩn bị những trò chơi cho mấy ông anh họ và bạn bè của họ.
Nhìn thấy trên bàn đã không còn chỗ vì tranh ảnh do Thúy bày biện, Thanh Hà nói:
- Bao nhiêu đó đã quá đủ rồi Thúy ạ!
- Mọi người ai cũng thích tranh ảnh mà! Càng nhiều càng tốt. Hà đừng sợ là quá nhiều.
Cúc xen vào:
- Sao lại không? Cái gì vừa đủ thì thấy thú chứ quá nhiều thì trở thành nhàm chán.
- Mày nói hoàn toàn đúng nhưng ở đây tao thấy chẳng có gì là quá nhiều cả.
- Cả cái bàn toàn là tranh và ảnh của mày, còn chỗ đâu để bày thứ khác?
- Vậy mày muốn thêm cái gì vào nữa?
- Vài quyển sách, vài hộp tô màu, vài bộ cờ domino v.v..
Thúy dài giọng chế giễu:
- Thêm vài cái bàn chải đánh răng, vài cục xà-bông tắm, vài chai thuốc gội đầu…và cả một cái giường nữa ….
Thanh Hà xen vào giảng hoà hai đứa bạn:
- Này hai nàng, thay vì ở đó cãi nhau thì làm ơn giúp chị em Hà sắp đặt lại mọi thứ … Hà nghe như là các anh họ của tụi nầy đang đi lên lầu kìa…
Quả vậy, cô bé vừa dứt lời thì đã thấy cả đám Tùng, Bá, Bình, Huy ùa vào như cơn lốc. Sau khi chào hỏi vợ chồng dì Lý, chúng nó quay sang ríu rít với các cô em họ. Tùng nhìn các tranh ảnh bày la liệt trên bàn, hỏi:
- Các cô đang làm gì vậy? Tại sao mấy món nầy lại bày ra đây?
Thanh Vân trả lời:
- Để mấy anh giải trí tối nay ….
Bá lắc đầu:
- Thôi đi! Tụi nầy sẽ chơi bịt mắt bắt dê, chơi trốn bắt và còn nhiều trò chơi khác đang thịnh hành, vui hơn nhiều..
Cả đám con gái đồng thanh hưởng ứng:
- Đúng vậy! đúng vậy!
Vừa lúc ấy, vài đứa trẻ khác cũng đã đến. Trong số đó có anh em Thiên và Thông, ánh mắt chúng nó hướng về anh em Bình và Huy một cách dữ tợn. Tùng và Bá đã kể cho mọi người nghe về cái bẫy mà bà vú của Bình và Huy là nạn nhân nhưng không nói rõ tên của những kẻ chủ mưu vì bà Trần đã căn dặn chúng như thế. Cả đám trẻ có lòng dạ hiền lương hiện diện hôm ấy đều lên tiếng chỉ trích hành động độc ác của kẻ nào đó trước mặt anh em Thiên – Thông, không để ý đến cử chỉ lúng túng và sự im lặng của chúng nó.
Đến tối, người lớn nhường phòng khách chính và phòng ăn cho bọn trẻ chơi đùa, họ lui vào một phòng khác nhỏ hơn để tránh sự ồn ào của đám con của họ. Giữa lúc chúng nó đang hăng say trong các trò chơi thì cửa phòng mở ra và một người giúp việc loan báo:
- Ông Trưởng Ty Cảnh Sát đến!
Các trò chơi đều ngưng lại tức khắc. Bọn trẻ tự động tụ lại ở cuối phòng ăn. Anh em Thiên và Thông e dè đứng khuất sau lưng mọi người.
Ông Trưởng Ty Cảnh Sát bước vào, tay cầm một lá thư. Ông quét mắt nhìn đám trẻ một cách nghiêm khắc, tiến lại về phía chúng nó, đưa lá thư ra và hỏi:
- Trong các cháu ở đây, ai là người viết lá thư nầy?
Bình nhận ra ngay lá thư, nó la lên:
- Đây là bức thư đã khiến bà vú của cháu khóc cả buổi sáng nầy.
Cả đám trẻ ùa lại gần ông Trưởng Ty Cảnh Sát, nhao nhao lên:
- Ông cho chúng cháu đọc lá thư ấy đi!
Chỉ có Thiên và Thông đứng yên sát bức tường, vẻ kinh hoàng. Ông Trưởng Ty hỏi lại:
- Các cháu có biết ai đã viết bức thư nầy không?
Bọn trẻ đồng thanh nói:
- Cháu không biết! Cháu không biết!
Tùng và Bá không nói lời nào. Ông Trưởng Ty nói:
- Hai cậu bé nầy chắc là đã biết điều gì phải không? Lại đây!
Anh em Tùng hiên ngang bước ra, không sợ hãi vì chúng nó biết mình vô tội. Ông Trưởng Ty nói tiếp:
- Hai cháu có biết hai cậu đang đứng dính sát vào tường đằng kia không? Hình như họ muốn chui vào bức tường ấy để không ai thấy họ thì phải!
Tùng quay lại nhìn, mỉm cười trả lời:
- Thưa ông, đó là Thiên và Thông, hai người anh họ của anh em cháu. Bố của họ là anh của mẹ cháu: cậu Bích.
- Có phải họ là tác giả của lá thư nầy không? Bác thấy họ có vẻ như một tội phạm đang sợ bị bỏ tù!
Thấy Tùng và Bá vẫn giữ im lặng, ông Trưởng Ty nói tiếp:
- Các cháu không muốn tố cáo họ, các cháu thật độ lượng nhưng các cháu nên biết sự độ lượng ấy không thể cứu được họ nếu họ quả tình gây nên tội.
Rồi ông hướng về Thiên và Thông, cất cao giọng nghiêm khắc:
- Hai cậu kia, lại gần đây!
Hai cậu bé từ từ tiến lại, hai hàm răng đánh vào nhau kêu lập cập, đôi chân như khuỵu xuống. Toàn thân chúng run lên.
- Người nào trong hai cậu đã viết bức thư nầy?
- Chính là Thông viết! – Thiên chỉ vào Thông bập bẹ nói.
- Không phải, chính Thiên viết! – Thông la lên.
- Như vậy có nghĩa là chính cả hai là thủ phạm. Các cậu nghĩ rằng đây là trò đùa à? Các cậu có biết rằng giả mạo chữ ký, loan tin thất thiệt là một tội hình sự hay không? Chiếu theo luật, tôi sẽ tống giam các cậu vào tù trong khi chờ đợi ra toà để kết án.
Cả hai đứa sụp xuống quì trước mặt ông Trưởng Ty:
- Cháu xin ông, ông làm ơn tha cho cháu. Chính Thông đã xúi dục cháu làm việc nầy.
- Không phải, chính Thiên đã lôi kéo cháu vào..
Ông Trưởng Ty nạt lớn:
- Cả hai cậu đều độc ác và hèn hạ như nhau. Cùng nhau haị người khác, bây giờ thì đổ lỗi, tố cáo lẫn nhau. Khi ra toà, người ta sẽ biết rõ ai là người nặng tội hơn hết. Về phần tôi, ngay bây giờ tôi sẽ ra lệnh cho thuộc hạ của tôi nhốt hai cậu vào khám.. Chờ tôi ở đây và đừng hòng tìm cách trốn thoát. Tôi có đủ cách để bắt hai cậu lại.
Ông Trưởng Ty bước ra ngoài, bỏ mặc anh Thiên và Thông trong nỗi tuyệt vọng khủng khiếp. Chúng nó gào lớn, khóc than vật vã khiến bố mẹ chúng nó từ phòng kế bên nghe thấy vội vã chạy vào . Hai ông bà đỡ hai đứa con hư đốn lên và hỏi những đứa khác chuyện gì đã xảy ra.
Thay vì biểu lộ sự lo lắng và buồn rầu vì những lời hăm doạ của ông Trưởng Ty Cảnh Sát, cha của Thiên-Thông mỉm cười nhìn moị người trong phòng rồi từ tốn nói với hai đứa con:
- Làm chuyện xấu thì phải bị trừng phạt là lẽ tự nhiên rồi. Ông già Phong cũng đã khám phá ra chuyện năm trước khiến cho ông ấy và bà dì của các con hiểu lầm nhau là do các con bày trò hiểm ác phá họ. Ông ấy đã làm đơn thưa các con với ông Trưởng Ty Cảnh Sát rồi. Các con chờ lãnh thêm một tội nữa đi.
Thiên chắp tay lại van xin, nước mắt đầm đìa trên mặt:
- Con xin ba, ba cứu con. Con thề không tái phạm nữa!
Thông cũng nức nở:
- Con cũng vậy, con xin hứa sẽ hối cải để trở thành một đứa bé ngoan.
- Có thật không? Các con chân thành ăn năn đấy à?
- Tụi con rất thành thật, thiệt sự như vậy ba ơi. Ba cứu anh em con ba ơi!
- Để xem, ba sẽ ráng hết sức để dàn xếp chuyện nầy. Bây giờ chúng ta trở về nhà. Sau đó ba sẽ đến gặp ông Trưởng Ty và hy vọng ông ấy chịu bỏ qua.
Thiên và Thông vẫn chưa hết run nhưng có vẻ an tâm hơn, theo cha mẹ đi về nhà của họ. Khi họ khuất dạng, bà Trần nói với các đứa bé còn ở lại:
- Thế nào, các con, các cháu! “Con cá tháng Tư” của mẹ có thú vị không? Thiên và Thông đã bị trừng phạt xứng đáng rồi chứ?
Tùng ồ lên một tiếng kinh ngạc như đã hiểu, hỏi mẹ:
- Mẹ ơi, như vậy có nghĩa là.. ông..Trưởng Ty …
-.. không phải là Trưởng Ty Cảnh Sát gì cả.. chỉ là một người bạn của dì Lý. Ông ấy muốn giúp chúng ta dạy cho anh em Thông – Thiên một bài học để trừng phạt những hành động quái ác của chúng nó.
Bé Huy ngơ ngác:
- Thưa Mẹ, vậy khi mấy ông cảnh sát mà ông ấy đi tìm để bắt Thông – Thiên đến đây thì Mẹ sẽ trả lời thế nào?
- Họ không đến đâu vì ông bạn của bà Đặng đâu có đi gọi họ đến.
Nãy giờ Thanh Vân có vẻ trầm ngâm, chợt lên tiếng hỏi:
- Cậu mợ Bích có biết đầu đuôi câu chuyện không thưa dì?
- Dĩ nhiên là biết rồi Vân ạ! Dì đâu dám thực hiện vở kịch nầy mà không có sự đồng ý của mọi người trong gia đình nhất là ba mẹ của Thông – Thiên.
Cả đám trẻ nhao nhao hỏi:
- Các cậu và dì có định cho Thông Thiên biết chuyện ngày hôm nay chỉ là “con cá tháng Tư” hay không hả dì Trần?
- Đến ngày mai, chúng ta mới cho hai đứa nó biết.
Dì Lý nói:
- Bây giờ các con tiếp tục các trò chơi trong khi chờ đợi bữa ăn tối nhé!
Nhưng trong lòng các đứa bé còn đang sôi nổi về chuyện “ông Trưởng Ty Cảnh Sát” và vẻ tuyệt vọng của anh em Thông – Thiên, cho nên chúng thích bàn tán về chuyện ấy hơn là chạy giỡn nô đùa ồn ào. Chúng nó thay phiên nhau kể tội của Thông và Thiên đã làm trước đây rồi đứa nào cũng hy vọng hai đứa bé xấu này thật sự hối cải để trở thành NHỮNG ĐỨA BÉ NGOAN.
lethy
03-2009