Vùng đất phía bên kia dòng sôgn vẫn còn yên ắng và cô tịch. Sao Lửa cố tưởng tượng ra xem Sao Báo Đốm đang đối phó với biến cố này như thế nào. Anh chắc chắn rằng đám chiến binh bộ tộc Bóng Tối chuồn quan trốn vào lãnh thổ của bà không phải là những vì khách được hoan nghênh, trong tình trạng không có mồi dự trữ của những mùa trăng lá trụi khắc nghiệt như vậy.
Sau đó anh ngồi thẳng dậy, lông dựng hết cả ra và tai vểnh cao. Có một ý chợt bạt nảy ra trong anh, và anh không biết tại sao trước mình đây mình lại không nghĩ đến nó. Không chừng bộ tộc Sấm sẽ không bị áp đảo quân số như anh đã e sợ đâu. Qua khỏi dòng sông kia là những chiến binh của hai bộ tộc, và khi Sao Cọp chết rồi thì không ai trong số họ có lý do để ủng hộ bộ tộc Máu.
"Óc chuột thật!" anh buột kêu lớn lên. Có cơ hội cho bốn bộ tộc trong rừng liên kết lại hầu đuổi cổ bọn mèo man rợ đang đe dọa đến từng bước chân trong cuộc sống của họ lắm chứ. Bốn sẽ không trở thành hai - mà bốn sẽ thành một, nhưng không phải theo cách mà Sao Cọp đã định.
Khi những tia mặt trời lấp lánh đầu tiên nhú lên ở đường chân trời, Sao Lửa nhảy xuống khỏi tảng đá và băng băng chạy xuôi dòng về phía những hòn đá kê chân.
"Sao Lửa! Sao Lửa!" tiếng ngao rối rít níu anh dừng phắt lại giữa đường, ngay lúc những hòn đá qua sông hiện ra trong tầm mắt. Anh quay lại thấy đội tuần tra bộ tộc Sấm xuất hiện từ mảng rừng cây phía sau mình. Vằn Xám dẫn đầu, theo sau là Bão Cát, Đuôi Mây và chân Mâm Xôi.
"Anh đã ở đâu vậy?" Bão Cát vừa meo vừa bươn bả lao về phía anh. "Bọn em lo sốt vó đi được."
"Xin lỗi." Sao Lửa liếm tai cô một cái vẻ hối hân. "Anh cần suy nghĩ vài chuyện, thế thôi."
"Bão Trắng đã bảo là ngài ấy ổn mà," Vằn Xám meo. "Cả Da Xỉ Than cũng đâu có lo lắng gì. Tôi có cảm giác là cô ấy còn biết nhiều hơn những gì cô ấy nói ra đấy."
"À, bây giờ ta ở đây rồi còn gì." Sao Lửa meo một cách hùng hồn. "Gặp các bạn ở đây ra rất mừng. Ta đang tính đi sang lãnh thổ bộ tộc Sông đây, coi bộ tốt hơn nếu ta dẫn một số chiến binh đi cùng."
"Bộ tộc Sông?" Đuôi Mây lộ vẻ ngạc nhiên. "Ngài muốn làm gì với họ?"
"Ta định sẽ đề nghị họ ngày mai cùng chiến đấu với chúng ta chống lại Roi Quất."
Cậu chiến binh trẻ ngó trừng trừng vào Sao Lửa. "Ngài mất trí rồi à? Sao Báo Đốm sẽ lột da ngài đấy!"
"Ta nghĩ bà ta sẽ không động tịnh gì đâu. Vì Sao Cọp chết rồi nên bà ta cũng chẳng ham muốn bộ tộc Máu ở trong rừng hơn gì chúng ta."
Đuôi Mây nhún vai, và Vằn Xám cũng có vẻ không chắc chắn lắm, nhưng đôi mắt xanh lá cây của Bão Cát lại lóe lên mừng rỡ.
"Em biết là anh sẽ nghĩ ra cách đánh bại bộ tộc Máu mà," cô rù rừ. "Chúng ta đi thôi."
Sao Lửa lại quay đầu dẫn đường đến những hòn đá kê chân, nhưng bèn dừng lại khi chân Mâm Xôi bước đến gần anh.
"Sao Lửa, chúng ta có thể nói chuyện với chân Hung khi chị có ở đó không?" thằng lính nhỏ của anh hỏi với vẻ hy vọng. Giọng nó run run. "Chắc sẽ không còn cơ hội nào khác đâu."
Sao Lửa đắn đo. "Ừ, nếu trò gặpc ô ấy," anh meo. "Hãy nhìn nhận sự việc theo vị trí của cô ấy. Sau đso chúng ta sẽ quyết định phải làm gì."
"Cảm ơn, Sao Lửa!" Mắt của chân Mâm Xôi sáng lên như tạm cất được một gánh nặng.
Sao Lửa tuột sốc xuống bờ sông đến những hòn đá kê chân, cùng với các chiến binh của mình theo sát đằng sau. Trong khi băng qua sông, anh liên tục cảnh giác với từng chuyển động từ phía bờ đối diện của con sông, nhưng anh không thấy gì. Thậm chí đến cả một đội tuần tra bộ tộc Sông cũng không thấy luôn, mặc dù bây giờ mặt trời đã lên khỏi đường chân trời.
Sang đến bờ bên kia, Sao Lửa đi về phía thường nguồn đến trại bộ tộc Sông. Trước khi đến trại, anh tới con suối dẫn đến khoảng đất trống nơi có Đồi Xương. Một cơn rùng mình chạy khắp người anh khi anh nhớ lại lần vừa rồi mình ở đây. Mùi xác thổi rữa lúc này đã bớt đi, nhưng mùi củ vô số mèo bay xộc đến chỗ anh theo cơn gió nhẹ. Sao Lửa nhận ra mùi hổ lốn của bộ tộc Cọp, trước kia thì quái gở kinh tởm, nhưng bây giờ gần như đã trở nên quen thuộc hơn so với cái mùi tanh lợm của bộ tộc Máu.
"Ta nghĩ chắc là bọn họ đang ở trong trảng trống cạnh Đồi Xương," anh meo ngoái qua vai. "Ít nhất là vài mèo trong số họ. Chúng ta sẽ đếm xem xem.. Vằn Xám, hãy cảnh giới."
Vằn Xám lùi lại bọc hậu khi Sao Lửa đi dọc theo con suối, lặng lẽ bò qua những búi cỏ tranh cho đến khi anh chạm mép rìa trảng trống. Hé mắt nhìn ra, anh thấy Đồi Xương đã bắt đầu sập đổ dần, nhìn nó trông chỉ còn không khác một đống rác là mấy. Con suối không còn bị nghẽn bởi xác mồi thối rữa nữa, và có một đống mồi tươi nhỏ như thể bầy mèo vừa thiết lập môt trại mới ở đây.
Vài chiến binh nằm tum hum trong trảng trống, với những bộ lông rối bời và những cặp mắt mờ đục, cứ trợn trào trạo. Sao Lửa ngạc nhiên thấy có cả mèo bộ tộc Sông lẫn mèo bộ tộc Bóng Tối. Anh cứ tưởng rằng chỉ có các chiến binh bộ tộc Bóng Tối dựng trại ở đây thôi, còn bộ tộc Sông thì tọa lạc trong trại cũ của họ ở cù lao phía thượng nguồn.
Sao Báo Đốm đang nằm ở dưới chân Đồi Xương. Bà ta đang nhìn chằm chằm ra trước mặt, và Sao Lửa nghĩ bà ta đã thấy mình, nhưng bà ta chẳng tỏ dấu hiệu gì là đã thấy cả. Thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Bóng Tối, Bàn Chân Đen, nằm gần đó. Trong khi nỗi ngạc nhiên ban đầu của anh giảm đi, anh bỗng cảm thấy nhẹ nhõm rằng mình có thể thương lượng trực tiếp với Sao Báo Đốm - bà này rõ ràng đang cố thâu tóm quyền chỉ huy cả hai bộ tộc.
Anh liếc mắt trở lại Bão Cát. "Họ làm sao vậy?" anh khẽ meo. Anh hầu như tin rằng những chiến binh kia đang bị bệnh, nhưnh không hề có mùi xú uế của bệnh tật vương trong không khí.
Bão Cát lắc đầu vô phương, và Sao Lửa quay đầu trở lại trảng trống. Anh định đến đây để tìm kiếm lực lượng chiến đấu, nhưng những mèo này trông như sắp chết đến nơi. Tuy nhiên, quay trở về thì chẳng ra làm sao cả. Ra hiệu bằng đuôi cho những mèo của mình đi theo, anh bước vào trảng trống.
Không mèo nào chặn anh lại, mặc dù là một hai chiến binh ngóc đầu lên và thảy cho anh một cái nhìn thờ ơ. Liếc nhìn Sao Lửa một cái, chân Mâm Xôi tách ra đi tìm chân Hung.
Sao Báo Đốm lồm cồm đứng dậy. "Sao Lửa." Giọng bà ta khèn khẹt, như thể bà ta đã không dùng đế nó trong nhiều ngày rồi. "Ngài muốn gì?"
"Muốn nói chuyện với bà," Sao Lửa đáp lời. "Sao Báo Đốm, có chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy? Các vị gặp rắc rối gì à? Tại sao các vị lại không ở trong trại cũ của mình?"
Sao Báo Đốm nhìn xoáy vào mắt anh một hồi lâu. "Bây giờ ta là tộc trưởng duy nhất của bộ tộc Cọp," cuối cùng bà ta meo, một tia lửa kiêu hãnh trở lại trogn đôi mắt đục ngầu của bà ta.
"Trại cũng của bộ tộc Sông quá nhỏ để chứa cả hai bộ tộc. Chúng tôi cần để lại các nữ miu, mèo con và mèo già ở đó, với một vài chiến binh canh gác cho họ." Bà ta phọt ra cười khành khạch vẻ mỉa mai. "Nhưng có gì mà quan trong cơ chứ? Đằng nào bộ tộc Máu cũng sẽ tàn sát hết chúng ta mà."
"Bà tuyệt đối không được nghĩ như vậy," anh nài nỉ bà tộc trưởng bộ tộc Sông. "Nếu tất cả chúng ta cùng đứng lên với nhau, chúng ta có thể đuổi được bộ tộc Máu."
Một luồng sáng hoang dại nhóa lên trong mắt Sao Báo Đốm. "Ngài là đồ óc chuột!" bà ta quát nạt. "Đuổi được bộ tộc Máu ư? Làm sao ngài dám nghĩ là mình có thể làm được vậy? Sao Cọp là chiến binh vĩ đại nhất trong rừng mà ta từng thấy, vậy mà, chính mắt ngài cũng đã thấy Roi Quất làm gì ông ta rồi đấy,"
"Ta biết," Sao Lửa trả lời rành rọt, cố giấu đi một cơn rùng mình khiếp sợ bỗng ập đến với mình. "Nhưng Sao Cọp đơn độc đối mặt với Roi Quất. CHúng ta có thể liên mình với nhau thành một lực lượng chiến đấu với hắn, để rồi sau đó chúng ta sẽ trở về là bốn bộ tộc, theo đúng luật chiến binh vậy."
Vẻ khinh khỉnh bộ ra trên nát mặt của Sao Bám Đốm, và bà ta không trả lời gì hết.
"Vậy bà định sẽ làm gì?" Sao Lửa hỏi. "Rời bỏ khu rừng ư?"
Sao Báo Đốm dùng dằng, lắc đầu hết bên này lại sang bên kia, như thể cái nỗ lực cố nói chuyện với Sao Lửa khiến bà ta bức bối. "Ta đã phái một đội trinh sát đi tiền trạm để tìm nơi chúng sinh sống ở phía bên kia Dãy Núi," bà ta thú nhận. "Nhưng chúng tôi còn có mèo con nữa, và hai trong số mèo già của chúng tôi đang bị bệnh. Không phải mèo nào cũng đi được, mà mèo nào ở lại chắc chắn sẽ chết."
"Họ không cần phải chết," Sao Lửa hứa với bà ta một cách liều mạng. "Bộ tộc Sấm và bộ tộc Gió sẽ chiếnd dấu bên nhau rồi. Hãy đứng về phía chúng tôi."
Anh chuẩn bị tinh thần đón nhận nhiều lời nhạo báng hơn nữa, nhưng bây giờ Sao Báo Đốm nhìn anh có v ẻ chú ý hơn. Gần đó, Bàn Chân Đen quờ quạng đứng dậy và bước đến đứng cạnh bà ta. Khi hắn đến chạm mặt với những mèo bộ tộc Sấm, Sao Lửa nghe thấy một tiếng gừ phát ra từ Vằ Xám, và thấy anh bạn mình bắt đầu cong gập cẳng chân lại. Liền phẩy đuôi một cái cảnh báo anh chiến binh lông xám - bản thân anh cũng căm thù Bàn Chân Đen không kém gì Vằn Xám, nhưng bây giờ họ buộc phải là đồng minh của nhau để đối phó với một kẻ thù thậm chí còn ghê gớm hơn nhiều.
"Bà óc chuột à?" gã thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Bóng Tối ngao. "Bà không thật sự nghĩ đến việc nhập bọn với lũ dại dột này đấy chứ. Bọn chúng còn lâu mới đủ lạnh để rũ bỏ bộ tộc Máu. Bọn chúng sẽ khiến chúng ta bị xé tan xác hết."
Sao Báo Đốm bắn qua hắn một cái nhìn lạnh lùng, và Sao Lửa đột nhiên hy vọng bà ta cũng không thích Bàn Chân Đen như anh. Lông Đá Quý, anh mèo đã chết dưới tay tên mèo trắng đen này, vốn là trợ thủ tin cậy của bà ta.
"Ta là tộc trưởng ở đây, Bàn Chân Đen," bà ta chỉ ra. "Tự khắc ta sẽ đưa ra quyết định. Và ta vẫn chưa sẵn sàng thua cuộc đâu - chưa nếu như có một cơ hội tống cổ được lũ bộ tộc Máu đi. Được rồi," bà ta meo, lại quay sang nhìn Sao Lửa. "Kế hoạch của ngài là gì?"
Sao Lửa ao ước mình có ngay một mưu mẹo tài trí nào đó để trình bày với bà ta - một cách để quét sạch bộ tộc Máu mà không phải nguy hiểm đến tỉnh mạng của mọi mèo trong rừng. Nhưng không có mưu trí nào cả; con đường đi đến chiến thắng, nếu có, sẽ rất nghiệt ngã và đau đớn.
"Vào lúc bình minh ngày mai," anh trả lời, "bộ tộc Sấm và bộ tộc Gió sẽ gặp bộ tộc máu ở điểm Bốn Cây. Nếu bộ tộc Bóng Tối và bộ tộc Sông tham gia cùng chúng tôi, thì chúng ta sẽ mạnh lên gấp đôi."
"Và ngài sẽ chỉ huy tất cả chứ?" Sao Bám Đốm hỏi. Rồi bà ta ngập ngừng thêm,"Bây giờ ta không đủ sức để dưa mèo của mình vào trận chiến nữa."
Sao Lửa chớp mắt kinh ngạc. Anh tưởng Sao Báo Đốm sẽ đòi quyền thống lĩnh các bộ tộc chứ. Nhưng chính anh cũng không chắc chắn là mình có đủ mạnh để đảm trách cương bị chỉ huy thay bà ta hay không, nhưng anh thấy mình không còn lựa chọn nào khác.
"Nếu bà muốn thì, được, ta sẽ chỉ huy," anh trả lời.
"Chỉ huy bọn ta á?" Một giọng nóng nảy, châm chích vang lên từ phía sau Sao Lửa. "Một mèo kiểng? Bà mất hết óc rồi hả, Sao Báo Đốm?"
Sao Lửa quay lại, biết trước là mình sẽ nhìn thấy gì. Vằn Đen đang lách mình chen qua nhóm mèo đồng tộc cũ của hắn.
Sao Lửa nhìn gã. Hồi còn ở bộ tộc Sấm, Vằn Đen luôn luôn mang bộ lông bóng mượt điệu đà; bây giờ mớ lông sọc đen của gã xỉn màu, bết bệt như thể gã đã ngưng chăm sóc cho nó từ lâu. Trông gã thật tiều tụy, chóp đuôi cứ giật cục lên thắc thỏm, bất an. Chỉ có vẻ thù hằn lạnh lùng trong mắt là quen thuộc, cùng với vẻ xấ láo mà gã nhìn Sao Lửa từ trên xuống và từ dưới lên khi gã dừng lại trước mặt các tộc trưởng.
"Vằn Đen." Sao Lửa tỏ ý đã trông thấy gã bằng một cái gật đầu. Dẫu không bao giờ anh có thể tội nghiệp thật lòng cho gã chiến binh lông đậm màu kia, nhưng anh cảm thấy nhoi nhói khi thấy Vằn Đen trong như bị ma ám đến vậy, với ánh mắt vô hồn, xem ra gã đã bị trừng phạt vì phản bội bộ tộc sinh mình rồi.
Sao Báo Đốm bước tới trước. "Vằn Đen, đây không phải là quyết định của ông," bà ta meo.
"Bọn tao sẽ giết chết hoặc đuổi bọn bay đi khỏi," Vằn Đen gầm gừ Sao Lửa. "Chính mi đã khiến cho Roi Quất chống lại Sao Cọp. Ông ấy chết là do lỗi của mi."
"Lỗi của ta?" Sao Lửa há hốc miệng kinh ngạc. Cặp mắt của ông mèo mướp đậm cháy rực nỗi hận thù, và Sao Lửa biết rằng Vằn Đen đang tiếc than lão tộc trưởng đã chết theo cách riêng của hắn. Và cũng vì Sao Cọp không còn nữa nên Vằn Đen trở nên hoàn toàn đơn độc. "Không đâu, Vằn Đen. Đó là lỗi của Sao Cọp. Nếu ông ta không mang bộ tộc Máu vào rừng, thì đã không có những chuyện này xảy ra rồi."
"Mà chuyện đó xảy ra như thế nào?" Vằn Xám chen vào. "Đó là điều tôi muốn biết. Sao Cọp đã nghĩ gì? Lẽ nào lão không thấy là lão đã thả những gì vào rừng sao>"
"Ông ta nghĩ đó là điều tốt nhất cho khu rừng," Sao Báo Đốm cố biện hộ cho Sao Cọp, mặc dù những lời nói của bà ta rỗng tuếch. "Ông ta tin rằng mèo rừng sẽ an toàn hơn nếu tất cả cùng hợp nhất lại dưới sự thống lãnh của ông ta, và ông ta nghĩ bộ tộc Máu sẽ có thể thuyết phục ngài rằng ông ta đúng."
Một tiếng khịt mũi khinh bỉ vuột ra từ chỗ Vằn Xám, nhưng Sao Báo Đốm không đếm xỉa đến anh ấy. Thay vào đó, bà ta quật đuôi một cái và một mèo khác bước đến - một tên mèo xám gầy guọc với một tai bị rách tướp. Sao Lửa nhận ra gã ấy là Đá Tảng, một trong những mèo phiến loạn mà Sao Cọp đã nhận vào bộ tộc Bóng Tối.
"Đá Tảng, hãy kể cho Sao lửa vụ việc xảy ra thế nào đi," Sao Báo Đốm ra lệnh.
Tên chiến binh bộ tộc Bóng Tối có vẻ bệnh hoạn và cạn kiệt khi hắn bắt gặp ánh mắt của Sao Lửa. "Tôi đã từng thuộc về bộ tộc Máu," gã thú nhận. "Tôi đã rời bỏ nó cách đây nhiều mùa trăng rồi, nhưng Sao Cọp biết được quá khứ của tôi. Ông ta ép buộc tôi đưa ông ta vào Khu nhà của Hai Chân bởi vì ông ta cần nhiều mèo hơn để đảm bảo bộ tộc Bóng Tối có thẻ kiểm soát toàn bộ khu rừng." Gã nhìn tịt xuống chân mình, tai dạt tới dạt lui ngượng ngập. "Tôi... tôi đã cố thuyết phục Sao Cọp rằng Roi Quất rất nguy hiểm, nhưng không ai trong chúng tôi biết hắn có thể làm gì. Sao Cọp đề nghị chia khu rừng cho Roi Quất nếu như hắn đưa quân đến giúp ông ta chiến đấu. Ông ta nghĩ một khi đã bắt tất cả các bộ tộc khác nhập vào bộ tộc Cọp rồi thì ông ta sẽ trừ khử bộ tộc Máu đi."
"Nhưng ông ta đã tính sai." Sao Lửa lầm bầm, lại dâng trào nỗi đau xót lạ lùng mà anh cảm thấy khi nhìn kẻ thù không đội trời chung của mình nằm chết thẳng cẳng.
"Chúng tôi không thể tin nỗi là ông ta chết." Mắt của Đá Tảng đờ ra, như thể gã cũng đang chia sẻ ký ức đó với Sao Lửa. "Chúng tôi đã tin chắc rằng không thứ gì có thể đánh bại được Sao Cọp. Khi bộ tộc Máu tấn công trại chúng tôi sau khi Sao Cọp chết, chúng tôi quá bàng hoàng đến nỗi không thể chiến đấu được, mặc dù không phải tất cả chúng tôi đều rời trại. Vài mèo cho rằng đầu quân cho Roi Quất sẽ trở nên an toàn hơn. Như Răng Cưa chẳng hạn." Giọng của Đá Tảng trở nên cay đắng. "Chiến đấu với bộ tộc Máu để cắm móng vuốt của tôi vào da tên phản bội đó cũng thật đáng công."
"Vậy các vị sẽ đánh chứ?" Sao Lửa liếc nhìn xung quanh và nhận ra tất cả những mèo trong trảng trống đều đã sán lại gần và đang lặng lẽ lắng nghe. Chỉ có Bàn Chân Đen và Vằn Đen là đứng tách biệt, ở ngoài rìa đám đông. "Hãy đứng cùng chúng tôi và bộ tộc Gió vào ngày mai?"
Bầy mèo im thin thít, đợi Sao Báo Đốm lên tiếng.
"Ta không biết," bà ta meo. "Có thể trận chiến đã thua rồi. Ta cần thời gian để suy nghĩ."
"Không còn thời gian nữa," Bão Cát chỉ ra.
Sao Lửa tập hợp các chiến binh của mình lại bằng một cái quét đuôi và triệu hồi họ đứng về một bên trảng trống. "Hãy suy nghĩ ngay bây giờ đi, Sao Báo Đốm," anh meo. "Chúng tôi sẽ đợi."
Bà tộc trưởng bộ tộc Sông nháng cho anh một cái nhìn đầy thách thức, như thể bà ta cương quyết rằng mình có thể suy nghĩ bao lâu tùy ý, nhưng bà ta không nói gì cả, chỉ kéo hay hay ba chiến binh bộ tộc Sông lại gần mình hơn và thì thào gì đó với họ bằng giọng thấp, khẩn cấp. Cơn giận dữ bùng cháy lên trong mắt anh khi Bàn Chân Đen xông tới chen vào giữa họ. Những mèo còn lại thì đứng đực ra, im lặng một cách khổn khổ, và Sao Lửa không thể không băn khoăn là họ sẽ tạo thành lực lượng chiến đấu kiểu gì đây.
"Bọn chúng sao mà óc chuột thế không biết?" Đuôi Mây ngao. "Bàn bạc gì nữa? Sao Báo Đốm đã nhai nhải bảo rằng họ không thể ra đi an toàn được mà - họ còn có thể làm gì khác ngoài việc chiến đấu?"
"Im, Đuôi Mây," Sao Lửa ra lệnh.
"Sao Lửa." Giọng của chân Mâm Xôi cắt ngang lời anh. Sao Lửa quay lại thì thấy lính nhỏ của mình đứng cách đó một quãng, với chân Hung bên cạnh nó. "Chân Hung muốn nói chuyện với ngài."
Cô mèo trẻ nhìn lại Sao Lửa không chùn bước, khiến Sao Lửa nhớ đến bà mẹ quyết đoán của cô bé, Hoa Vàng.
"Gì nào, chân Hung?" anh giục.
"Chân Mâm Xôi nói tôi nên nói cho ngài biết lí do tại sao tôi từ bỏ bộ tộc Sấm," chân Hung vào thẳng vấn đề. "Nhưng ngài đã biết rồi mà, phải không? Tôi muốn được đánh giá đúng là mình, chứ không phải theo những gì mà cha tôi đã làm, tôi cần cảm thấy mình thuộc về bộ tộc."
"Không mèo nào nghĩ cháu không thuộc về bộ tộc cả," Sao Lửa phản đối.
Chân Hung đối mặt với anh một tia sáng lóe lên trong mắt nó. "Sao Lửa, tôi không tin điều đó." nó meo. "Và cả ngài cũng không tin mà."
Sao Lửa cảm thấy da mình nóng rát lên vì tội lỗi. "Ta đã sai lầm," anh thú nhận. "Ta nhìn cả hai chị em cháu, và tất cả những gì ta nhìn thấy là cha của các cháu. Những mèo khác cũng vậy. Nhưng ta không muốn cháu bỏ đi."
"Những mèo khác thì muốn," chân Hung lặng lẽ meo.
"Chị vẫn có thể trở về bộ tộc mà, phải không?" Chân Mâm Xôi nài nỉ.
"Im đi," chân Hung cắt ngang. "Tôi không xin ngài xem tôi có thể trở về hay không. Tất cả những gì tôi muốn là được trở thành một mèo trung thành với bộ tộc mới của mình." Mắt cô sáng lên. "Tôi muốn trở thành chiến binh giỏi nhất có thể," cô tiếp tục. "Và tôi không thể làm điều đó ở bộ tộc Sấm."
Sao Lửa gần như không chịu đựng nổi khi phải chứng kiến mình mất đi một mèo trung thành và can đảm như vậy. "Ta rất tiếc việc cháu rời bỏ bộ tộc Sấm." anh meo, "và ta cầu mong cho cháu những điều phúc lành. Chân Hung à, ta thật sự tin rằng nếu cả bốn bộ tộc chiến đấu vào ngày mai thì chúng ta có thể chiến thắng và giành lại khu rừng. Bộ tộc Bóng Tối sẽ tồn tại, và trở thành một bộ tộc mà cháu có thể tự hào - và là một bộ tộc tự hào về cháu."
Chân Hung khẽ gật đầu với anh. "Cảm ơn."
Chân Mâm Xôi có vẻ hoảng hồn, nhưng Sao Lửa biết không còn gì để nói nữa. Có tiếng gọi tên mình khiến anh phân tâm, quay sang, anh thấy Sao Báo Đốm đang bước qua trảng trống về phía mình.
"Ta đã quyết định rồi," bà ta nói với anh.
Sao Lửa cảm thấy tim mình bắt đầu đập manh. Mọi thứ đều đặt vào sự lựa chọn của Sao Báo Đốm. Không được sự trợ lực của bộ tộc Sông và bộ tộc Bóng Tối - cho dù với những chiến binh đang trong tình trạng thảm họa của họ - thì đừng mong có hy vọng đuổi bộ tộc Máu ra khỏi khu rừng. Vài nhịp tim đập trước khi Sao Báo Đốm đến chỗ anh dường như kéo dài đến cả mấy mùa trăng.
"Ngày mai bộ tộc Sông dẽ chiến đấu chống lại bộ tộc Máu." bà ta thông báo.
"Cả bộ tộc Bóng Tối cũng vậy." Bàn Chân Đen thêm, bước đến đằng sau bà ta. Mắt hắn liếc sang Sao Báo Đốm khi hắn lặng lẽ khẳng định quyền lực của mình.
Mặc dù Sao Lửa nhẹ người đi vì các tộc trưởng đã chọn chiến đấu, nhưng anh để ý thấy nhiều vẻ măt nghi ngờ lẫn trong số những mèo khác. Vằn Đen là mèo duy nhất nói huỵch toẹt ra.
"Tất cả điên loại hết rồi sao," hắn tru tréo. "Sáp nhập vào một mèo kiểng? Còn lâu ra mới đi theo hắn, cho dù ai nói gì chăng nữa."
"Anh phải tuân lệnh," Sao Báo Đốm nạt nộ.
"Thử bắt ta xem," Vằn Đen độp lại. "Bà không phải là tộc trưởng của ta."
Trong vài nhịp tim đập, Sao Báo Đốm nhìn hắn với ánh mắt lạnh tanh. Sau đso bà ta nhún vai. "Tạ ơn bộ tộc Sao vì ta không phải là tộc trưởng của ngươi. Ngươi vô dụng chẳng hơn gì một con cáo chết. Được lắm, Vằn Đen, cứ việc làm gì ngươi thích gì."
Gã chiến binh lông sẫm màu chù chừ, nhìn từ Sao Báo Đốm sang Bàn Chân Đen rồi lại nhìn Sao Báo Đốm, và sau đó nhìn khắp trảng trống. Các chiến binh vẫn đang xầm xì với nhau, chẳng ai mảy may đoái hoài đến Vằn Đen.
Hắn lại liếc nhìn về Sao Báo Đốm như thể định nói gì đó, nhưng bà tộc trưởng bộ tộc Sông đã quay đi rồi. Vằn Đen quay ngoắt qua Sao Lửa, cùng với một tiếng gừ dữ tợn. "Lũ óc chuột... ngày mai tất cả các ngươi sẽ bị xé xác thành từng mảnh."
Hắn rời đi trong bầu không khí im phăng phắc. Mọi mèo rẽ ra để cho hắn qua và nhìn cho đến khi hắn biến mất vào đám cỏ tranh. Sao Lửa tự hỏi bây giờ gã chiến binh đơn côi kia có thể đi đâu được nữa.
Sao Báo Đốm bước lên trước. "Ta thề trước bộ tộc Sao là chúng tôi sẽ gặp ngài tại điểm Bốn Cây vào bình minh ngày mai. Chúng tôi sẽ chiến đấu cùng ngài và bộ tộc Gió để chống lại bộ tộc Máu." Thật đanh sắc, bà ta thêm, "Da Tối, cô hãy dẫn một đội săn mồi được không? Chúng ta sẽ cần sức khỏe cho ngày mai."
Một chị mèo bộ tộc Sông lông xám đậm phất đuôi và bắt đầu di chuyển qua bầy mèo, chọn những chiến binh đi săn.
Sao Báo Đốm nhìn Đồi Xương với nỗi buồn sâu thẳm trong mắt, và một cơn rùng mình chạy rật khắp bộ lông lốm đốm của bà ta. "Chúng ta phải kéo cái này xuống," bà ta meo. "Nó thuộc về một thời kỳ đen tối rồi."
Bà ta chọc móng vuốt vào đống xương các con mồi. Từ từ và ngại ngần, những chiến binh của bà sán đến tham gia cùng với bà, như thể họ vẫn sợ Sao Cọp có thể sẽ xồ ra vào bất cứ khoảnh khắc nào và buộc tội họ là đồ phản bội. Từng chiếc từng chiếc một, từng khúc xương long ra và rơi vãi khắp trảng trống. Bàn Chân Đen và vài chiến binh bộ tộc Bóng Tối đứng nhìn cách đó không xa. Nét mặt của gã thủ lĩnh trợ tá tối sấm lại, và không thể đoán là hắn ta đang nghĩ gì.
Sao Lửa kéo đội mèo của mình đi khỏi. Anh đã thành công trong việc thực hiện mục tiêu mà mình đặt ra, và anh thật không khỏi thán phục lòng can đảm của Sao Báo Đốm, nhưng thay vì hài lòng, anh cảm thấy một linh tính quái gở gì đó khi anh liếc nhìn lại cả hai bộ tộc trong trảng trống lần cuối cùng.
Ngộ nhỡ mình đưa tất cả họ vào chỗ chết thì sao?