Những chiến Binh (6)

Chương 16

Docsach24.com
hông," Tiếng Vằn Xám thét lịm trong cổ họng anh ấy.

Sao Lửa nép sát người vào bạn, đồng cảm nổi đau thương trước cái chết của Lông Đá Quý, cùng cơn giận hừng hực vì lòng can đảm của anh chiến binh bộ tộc Sông chẳng đáng được gì trong một trận đấu không cân sức.

Bàn Chân Đen khoái trá nhìn xuống thi thể của Lông Đá Quý.

Vằn Đen quay ngoặt sang đối mặt với hai lính nhỏ. "Sao Cọp," hắn meo, "hãy để tôi giết chúng."

Vằn Xám lúc đó chắc chắn đã lao ra rồi, bất chấp Sao Lửa có can ngăn tới đâu, nhưng trước khi anh ấy vọt tới, Sao Cọp lắc cái đầu đầy sẹo chiến trường của lão. "Thật hả, Vằn Đen? Một tên tù binh còn đánh bại được ngươi mà ngươi nghĩ ngươi địch nổi hai lính nhỏ này sao?"

Vằn Đen cúi đầu sượng sùng. Đôi mắt lão tộc trưởng híp rịp lại một cách lạnh lùng khi lão nhìn chòng chọc vào hai mèo trẻ. Chúng đang rúc vào nhau, run lẩy bẩy vì sốc. Dường như chúng không nhận ra tính mạng của mình đang ở ngàn cân treo sợi lông.

"Không," cuối cùng Sao Cọp meo. "Bây giờ ta sẽ để chúng sống. Có thể chúng sống sẽ có ích cho ta."

Sao Lửa liếc sang Vằn Xám, anh ấy cũng liếc lại với vẻ lo sợ và nhẹ nhõm lẫn lộn trong mắt.

Sao Cọp cho đòi Răng Cưa lại. "Đem lũ lính nhỏ trở lại nhà giam của chúng."

Gã chiến binh bộ tộc Bóng Tối nghiêng đầu và lùa hai mèo nhỏ đang ngây đờ qua đám cỏ tranh. Ánh mắt đau đáu của Vằn Xám dõi theo chúng cho đến khi chúng mất dạng.

"Cuộc họp kết thúc," Sao Cọp tuyên bố.

Ngay tức khắc, những mèo trong trảng trống rục rịch tản đi. Sao Cọp nhảy xuống khỏi Đồi Xương và biến mất vào đám cỏ tranh, cum cúp hai bên là Bàn Chân Đen và Vằn Đen. Dần dần chỉ còn Sao Báo Đốm ở lại. Mụ ta kề rề đi tới và đứng lại phía trên thi thể rách nát của cựu trợ thủ của mình. Từ từ mụ cúi xuống và ấn mũi vào tấm da xám toạc loác của Lông Đá Quý. Nếu mụ có nói lời vĩnh biệt đi nữa, Sao Lửa cũng không thể nghe thấy, và một lúc sau mụ quay đầu và tếch theo Sao Cọp vào đám cỏ tranh.

"Đi!" Vằn Xám nhổm phắt dậy. "Sao Lửa, chúng ta phải cứu các con tôi."

"Đúng, nhưng đứng hấp tấp," Sao Lửa cảnh báo anh. "Tụi mình phải bảo đảm tất cả mèo đi hết đã."

Thân hình anh bạn run lên bần bật vì nỗi căng thẳng bị ức chế. "Tôi cóc cần!" anh quát. "Nếu chúng ngăn tôi lại, tôi sẽ xé xác chúng.

"Hiện giờ lũ trẻ thạm thời an toàn," chân Quạ khẽ meo. "Không cần phải liều mạng đâu."

Sao Lửa thận trọng nhướn đầu lên khỏi cỏ tranh. Lúc này trời đã chập choạng tối, ánh sáng duy nhất là từ dải Thiên Hà và từ một mặt trăng nhợt nhạt; thấp chủm rọi xuống. Mùi của bộ tộc Bóng Tối và bộ tộc Sông đang nhanh chóng phai đi. Âm thanh duy nhất còn lại là tiếng gió lùa vào đám cỏ tranh kêu loạt soạt.

Lại dùn thấp người xuống, Sao Lửa khẽ meo. "Giờ chúng đi cả rồi. Đây là cơ hội của chúng ta. Phải tìm xem chúng giam các lính nhỏ ở đâu và..."

"Và đưa chúng đi," Vằn Xám cắt ngang. "Bằng bất cứ giá nào."

Sao Lửa gật đầu. "Chân Quạ, cậu có theo vụ này tới cùng không? Sẽ rất nguy hiểm đấy."

Cặp mắt của chàng mèo cô độc mở căng. "Cậu nghĩ mình sẽ bỏ các cậu à, sau khi tụi mình đã mục kích điều đó? Còn lâu. Mình sẽ đi cùng cậu, Sao Lửa."

"Tốt," Sao Lửa chớp mắt vẻ cảm kích. "Mình nghĩ là cậu sẽ đi cùng tụi này mà."

Vẫy đuôi ra hiệu cho các bạn, anh dẫn đầu xông vào trảng trống, bước chân anh bỗng trở nên ngập ngừng khi anh bươn ra khỏi lùm cỏ tranh. Anh biết việc mình đang làm là trái với luật chiến binh, nhưng những gì Sao Cọp làm đã không cho anh lựa chọn nào khác. Anh không biết những tổ tiên chiến binh của mình nhìn nhận như thế nào về việc mình trố mắt dòm Lông Đá Quý bị giết mà không làm gì để cứu anh ấy. 

Bò mẹp người dưới mặt đất, ba mèo tiến đến con suối đầy những xác mồi thối rữa nằm vất vương dọc theo bờ suối. Trong cơn giận tê người của Sao Lửa có xen lẫn nỗi chua xót trước sự lãng phí mồi giữa mùa khó khăn như vầy.

"Nhìn kìa!" anh rít khẽ.

"Nhưng tụi mình có thể lăn vào đó," chân Quạ đề nghị. "Nó sẽ che dấu mùi của tụi mình."

Sao Lửa gật đầu lẹ với anh chàng, sự tán thành đó làm cơn giận của anh lắng xuống phần nào. Chân Quạ suy nghĩ không thua một chiến binh. Sao Lửa nằm xuống và cạ quẹt lông vào cái xác thối sình của một con thỏ. Vằn Xám và chân Quạ làm tiếp theo. Đôi mắt của anh chiến binh xám rực cháy như hai hòn đá lửa màu vàng.

Khi cả ba mèo được phủ kín hoàn toàn bằng mùi thịt ươn thối. Sao Lửa tiến thẳng vào bụi có tranh nơi anh thấy Răng Cưa biến mất cùng với hai lính nhỏ. Có một lối mòn hẹp rí, lòi bùn đông cứng chạy dài ra, như thể bọn mèo thường xuyên đi lại qua đây mà thành đường. Tất cả mọi giấc quan của Sao Lửa căng lên cảnh giác.

Khi họ dần xa khỏi con sông về phía nông trại ở bên kia lãnh địa bộ tộc Sông, những bụi cỏ tranh ngày càng thưa dần đi và mặt đất từ từ dốc lên. Sao Lửa và các bạn ra đến ngoài rìa mảng có tranh che phủ thì thấy ở trước mặt có một con dốc cỏ rậm rì, thỉnh thoảng điểm một bụi kim tước hoặc bụi táo gai. Khoảng giữa đường lên con dốc có một cái hang đen xì ăn toác hoác vào sườn đồi. Răng Cưa đang nằm phía ngoài chiếc hang đó.

"Có dấu chân dẫn tới cái hang kia kìa," Sao Lửa lầm bầm.

Vằn Xám hếch mõm lên nếm không khí và buộc ra một tiếng kêu kinh tởm. "Mùi mèo bệnh," anh lặng lẽ meo. "Anh nói đúng, Sao Lửa; chỗ đó đó. Đoạn nhe răng ra. "Răng Cưa là của tôi."

"Không," Đuôi của Sao lửa dập xuống, ngụ ý cho bạn ở yên vị trí. "Tụi mình không thể đánh nhau được. Tiếng náo động sẽ khiến mọi mèo trên lãnh địa này kéo đến đây. Tụi mình phải khử hắn bằng cách khác."

"Mình làm được," Chân của chân Quạ bứt rứt cào cào mặt đất, vẻ mặt của anh chàng rất quyết đoán. "Hắn sẽ nhận ra hai cậu, nhưng hắn không biết mình đâu."

Sao Lửa lần chần, sau đó gật đầu. "Cậu định làm thế nào?"

"Mình có kế hoạch như vậy." Mắt chân Quạ sáng quắc lên tập trung, và Sao Lửa nhận ra thấy xem ra chàng mèo cô độc này ham thích nguy hiểm, như thể bấy lâu chàng ta chưa có kịp thi thố những kỹ năng chiến binh của mình. "Đừng lo - sẽ êm xuôi cho coi," chàng mèo đen cam đoan với anh.

Đứng thẳng người, chàng ta đủng đỉnh bước ra khroi mảng cỏ tranh, lên con dốc, đầu và đuôi vểnh cao. Răng Cưa đứng dậy và bước đến gặp chàng ta, túm lông mướp nơi cổ hắn xù dựng lên.

Sao Lửa gồng người, sẵn sàng lao ra nếu tên chiến binh bộ tộc Bóng Tối tấn công bạn mình. Mặc dù Răng Cưa trông có vẻ hùng hổ, nhưng hắn không làm gì hơn việc hít ngửi chân Quạ một cái đầy nghi ngờ.

"Ta không biết ngươi," hắn hách dịch ngao. "Ngươi là ai và muốn gì?"

"Mi tưởng mi biết hết mèo bộ tộc Sông à?" Chân Quạ lạnh lùng chất vấn. "Tôi có lệnh từ Sao Cọp."

Răng Cưa lầu bầu gì đó, giật giật những sợi ria khi lại ngửi chân Quạ cái nữa. "Bộ tộc Sao vĩ đại, ngươi thối hoắc!"

"Ngươi cũng thơm tho gì cho cam," chân Quạ vặn lại. "Ngươi có muốn nghe lệnh hay không?"

Sao Lửa và Vằn Xám liếc nhìn nhau khi Răng Cưa lưỡng lự. Sao Lửa cảm thấy tim mình đập đau nhói vào xương sườn của mình. 

"Thế thì nói đi," cuối cùng tên mèo bộ tộc Bóng Tối meo.

"Sao Cọp muốn anh đến gặp ngài ngay lập tức," chân Quạ meo. "Ngài sai tôi đến thay anh canh gác tù binh."

"Hả?" Răng Cưa quật mạnh đuôi tỏ vẻ không tin. "Chỉ có bộ tộc Bóng Tối mới canh gác tù binh thôi. Lũ bộ tộc Sông các ngươi đều quá yếu đuối. Tại sao Sao Cọp lại sai ngươi chứ không phải là một chiến binh của bộ tộc ta?"

Sao Lửa nao núng. Chân Quạ đã phạm một sai lầm chết dở.

Nhưng chàng mèo cô độc dường như chẳng thấy phiền hà gì. Quay mặt đi, chàng ta meo. "Ta tưởng chúng ta đang sống chung một bộ tộc chứ. Nhưng tùy mi. Ta sẽ nói với Sao Cọp là mi không đến."

"Khoan, đợi đã." Răng Cưa dạt hai tai ra sau. "Ta không nói vậy. Nếu Sao Cọp đã muốn đến... ngài ở đâu?"

"Ở đằng kia." Chân Quạ chĩa đuôi chỉ về hướng trại bộ tộc Sông. "Ngài có Vằn Đen và Bàn Chân Đen đi cùng."

Răng Cưa quyết đinh. "Được," hắn làm xàm. "Nhưng mày phải ở đây đến chừng nào tao trở lại. Nếu tao ngửi thấy mùi hôi thối của mày bên trong hang, thì tao sẽ lột da mày ra đấy."

Hắn lao xồng xộc xuống con dốc. Chân Quạ nhìn hắn đi, rồi bước đến ngồi xuống ngay miệng hang. Sao Lửa và Vằn Xám nằm bẹp trong đám cỏ tranh khi Răng Cưa đi sượt qua họ có vài cái đuôi. Lúc này hắn đang bận đi cho mau, thậm chí không dừng lại đánh hơi khi biến mất khỏi con đường mòn. 

Khi hắn vừa mất dạng, Sao Lửa và Vằn Xám liền bay phóc qua trảng trống đến chỗ chân Quạ. Vằn Xám dừng lại một thoáng để đánh hơi và meo, "Đúng rồi! Họ ở trong đó!" rồi biến tột vào trong hang.

Sao Lửa dừng lại trước mặt chân Quạ. "Hết sẩy!"

Chân Quạ liếm tay rồi quơ lên quẹt hai hay ba cái gì đó quay tai để che giấu vẻ bối rối của mình. "Dễ òm. Hắn chỉ là một cục lông ngốc thôi mà."

"Ờ, nhưng hắn sẽ biết chuyện gì xảy ra ngay khi hắn tìm được Sao Cọp," Sao Lửa chỉ ra. "Cứ canh gác đi và báo động nếu cậu thấy bất cứ mèo nào." LIếc lẹ ra sau lần cuối, anh phóng mình vào hang tối theo Vằn Xám.

Anh thấy mình ở trong một đường hầm dài, hẹp khoét hẳn vào lớp đất cát. Bóng tối dày đặc nuối chửng anh ngay sau mấy bước đi chừng vài cái đuôi. Có mùi cáo giằng dưa ở nơi đây, nhưng chỉ thoang thoảng và ôi rồi, như thể cư dân nguyên thủy của cái hang này đã bỏ đi từ lâu. Đậm đặc hơn nhiều là mùi sợ hãi dâng lên từ trong bóng tối, mùi của những mèo đã mất hết hy vọng.

Con đường hầm lài lài dốc xuống dưới. Trước khi đi đến cuối đường, Sao Lửa nghe thấy tiếng lục đục rồi tiếng meo ngạc nhiên. Một trong những lính nhỏ la lớn, "Bố? Có thật là bố không?"

Khoảnh khắc sau, Sao Lửa không còn cảm thấy lông mình cạ vào hai bên thành hang nữa. Bước tiếp theo đưa anh va sầm vào thân của một mèo; anh nhận ra Vằn Xám nhờ mùi của anh ấy. Mùi hai lính nhỏ mạnh hơn bao giơ fhết, rồi, giật mình mừng rỡ, Sao Lửa nhận ra một mèo khác.

"Bàn Chân Sương!" anh thốt lên. "Tạ ơn bộ tộc Sao, chúng tôi tìm được cô rồi."

"Phải Sao Lửa đó không?" Giọng của Bàn Chân Sương khàn khàn, ngay sát tai anh. "Anh làm gì ở đây vậy?"

"Chuyện dài lắm," Sao Lửa đáp. "Tôi sẽ kể cho cô mọi chuyện sau nhưng trước hết chúng ta phải ra khỏi đây đã. Vằn Xám, anh sẵn sàng chưa?"

Một tiếng meo đồng ý thật gắt phát ra từ phía bạn của anh. Dù Sao Lửa không thể nhìn thấy bạn, nhưng anh có thể hình dung bạn mình đang chồm sát vào che chở cho chân Phi Điểu và chân Bão.

"Đi," Sao Lửa meo, chật vật quay người lại trong cái hang hẹp tí dưới lòng đất. "Bàn Chân Sương, chúng tôi định sẽ đưa tất cả về bộ tộc Sấm cùng chúng tôi." Nhớ lại Lông Đá Quý và hai lính nhỏ yếu sức ra sao, anh meo thêm. "Cô có thể đi xa thế được không"

"Một khi ra khỏi cái hang này thì tôi có thể đi bất cứ đâu." Bàn Chân Sương meo một cách dứt khoát.

"Chúng cháu cũng vậy," chân Phi Điểu thêm.

"Tuyệt. Bàn Chân Sương, tôi rất tiếc, nhưng chúng tôi đã không thể cứu được Lông Đá Quý..." Sao Lửa bắt đầu, tìm kiếm lời lẽ để báo cho cô mèo về cái chết của anh trai cô.

"Tôi biết rồi," Bàn Chân Sương meo, giọng cô nặng trĩu đau buồn. "Các lính nhỏ đã kể cho tôi nghe rồi. Chúng nói là anh ấy chết anh dũng."

"Rất anh dũng. Toàn thể bộ tộc Sao sẽ vinh danh anh ấy." Sao Lửa đẩy mõm lướt qua lông của Bàn Chân Sương, một cử chỉ an ủi. "Lẹ lên, chúng ta sẽ đảm bảo anh ấy chết không hoàn toàn vô nghĩa. Sao Cọp sẽ không thể làm hại cô được."

Tim đập mạnh vì sợ hãi, Sao Lửa quờ quạng tìm đường lên khỏi đường hầm. Ở cửa hầm, anh dừng lại để kiểm tra xem có an toàn để ló ra hay không, sau đó anh búng lên mặt đất, ra khoảng trời bao la. Anh cảm thấy như thể cái mùi hôi gớm ghiếc của hầm giam cầm sẽ báo vào lông mình mãi mãi. Chân Quạ đi bọc hậu cho nhóm mèo, không ngừng cảnh giới trong khi họ bò xuống con dốc.

Im lặng tựa những chiếc bóng, nhóm mèo đi luồn lách trên lối mòn qua mảng có tranh cho đến khi họ trở lại trảng trống cũ. Nơi này vắng tanh vắng ngắt. Đồi Xương hắt cái bóng quái gở của nó ra tới tận chỗ thi thể của Lông Đá Quý nằm bất động dưới ánh trăng.

Bàn Chân Sương lại gần anh trai mình và cúi đầu dụi mũi vào lông anh. Ra khỏi bóng tối của hầm giam Sao Lửa thấy cô cũng gầy gò và lông rối bời như anh chiến binh đã mất kia, từng chiếc xương sườn nhô lên, lông trụi từng mảng và mắt cô trở nên mờ đục vì đau khổ.

"Lông Đá Quý, Lông Đá Quý," cô lầm bầm. "Em biết làm gì đây khi không có anh?"

Lông của Sao Lửa xù lên căng thẳng, cố lắng nghe xem có tiếng mèo nào đến hay không, nhưng anh cố buộc mình phải để cho Bàn Chân Sương thời gian khóc thương anh trai. Họ không thể mang thi thể Lông Đá Quý đi cùng để thực hiện đúng nghi lễ canh thức của chiến binh cho anh được - đây là lời từ biệt cuối cùng của Bàn Chân Sương.

Chân Bão, từng là lính nhỏ của Lông Đá Quý, cũng tiến đến. Nó chạm mũi vào đầu mèo bảo trợ của mình rồi bước lùi lại đứng cạnh cha. 

Sao Lửa không thể không nhớ đến Sao Xanh, nhớ đến tình yêu thương vô bờ bà dành cho những đứa con lưu lạc của mình như thế nào. Liệu bà có đang ở đây không, anh tự hỏi, để dẫn dắt con trai đến với bộ tộc Sao? Cả bà và Lông Đá Quý đều hy sinh anh dũng, những cái chết tàn nhẫn của họ đều do tham vọng quỷ quyệt của Sao Cọp gây ra. Từng sợi lông trên người Sao Lửa dựng lên, nóng lòng đối đầu với lão chiến binh mèo mướp sẫm màu kia và bắt lão phải trá giá cho những tội lỗi của lão.

"Sao Lửa, chúng ta phải đi thôi," Vằn Xám rít khẽ, tròng trắng trong mắt anh ấy nhóa lên dưới ánh sáng chập chờn.

Lời của Vằn Xám làm Bàn Chân Sương sực tỉnh. Trước khi Sao Lửa trả lời, cô ngước đầu lên, nhìn Lông Đá Quý một lần cuối cùng tràn đầy thương mếnm và bước đến chỗ những mèo còn lại đang đợi.

Sao Lửa sải những bước vội vã trở lại dòng sông, cảm thấy nhẹ nhõm khi mùi khăn khẳn của Đồi Xương và xác mồi vương vãi bắt đầu nhạt đi. Vằn Xám đỡ hai lính nhỏ dọc đường đi, động viên chúng bằng những cú huých nhẹ và những tiếng meo ngọt ngào. Bàn Chân Sương vẫn can trường theo kịp, cố lê những cẳng chân rách tướp và nhói buốt sau khi bị giam cầm trong khi chân Quạ đi cuối cùng, hai tai dạt ngược ra sau để nghe ngóng tiếng của bọn mèo truy đuổi.

Màn đêm im lặng như tờ, ngoại trừ tiếng nước óc ách, và lúc dòng sông hiện ra trong tầm mắt, họ vẫn chưa đụng phải bất cứ một mèo nào khác. Đi ngược dòng về phía những hòn đá kê chân, Sao Lửa khấp khởi hy vọng mình có thoát mà không bị phát hiện.

Bỗng rồi một tiếng ngao lớn từ đằng xa xé toang mảng cỏ tranh và cả sáu mèo đều tê cứng, dừng sựng giữa đường.

"Tù binh trốn thoát!"