Bão Cát đang nằm thụp sát bên nó canh gác. "Tội nghiệp mẩu lông nhỏ," cô khẽ meo với Sao Lửa. "Nó suýt chết. Chúng ta phải làm gì đó với Vằn Đen đi."
Cô mèo cam nhạt trông lo lắng không kém Da Xỉ Than - chắc hẳn cô cũng đã nghe về tai nạn của bé Nai ra sao rồi, Sao Lửa nhận ra. Anh nghiêng đầy. "Cứ để Vằn Đen đó cho anh." Ngồi xuống cạnh bé Nai, anh nhỏ nhẹ meo. "Thật vui khi thấy con tỉnh lại, bé Nai. Con có muốn kể chuyện của con cho ta nghe không?"
Con mèo lông nhị thể ngước lên, chớp mắt với anh. "Bé Bồ Hóng và bé Mưa đang ngủ trong nhà trẻ," nó bắt đầu bằng giọng yếu ớt. "Nhưng con không ngủ. Mẹ con không để ý, do đó con ra khe núi chơi. Con muốn bắt một con chuột. Sau đó con thấy Vằn Đen."
Giọng nó run rẩy và hơi ngập ngừng.
"Tiếp đi," Sao Lửa động viên nó.
"Ông ấy đang đi lên khe núi có một mình. Con biết đáng lý ra phải có Lông Diều Hâu đi cùng với ông ấy, và con... con thắc mắc không biết ông ấy định đi đâu. Con liền đi theo ông ấy - con nhớ có lần ông ấy dắt chân Mâm Xôi và chân Hung ra khỏi trại, và con nghĩ mình cũng có thể được một chuyến phiêu lưu như vậy."
Sao Lửa chợt nhói đau khi nhớ bé Nai vốn lanh lợi, tò mò, và hay gặp phiền toái vì tính can trường bốc đồng của nó như thế nào. Bây giờ trông nó chẳng còn chút phiêu lưu mạo hiểm nào nữa, và Sao Lửa chỉ mong sao Da Xỉ Than có thể chăm sóc cho nó để nó sớm lấy lại tính hoạt bát, năng động của mình
"Con đã đi theo ông ấy cả đoạn đường dài," bé Nai tiếp, xem ra rất tự hào về mình. "Con chưa bao giờ đi xa trại đến thế. Con còn trốn được Vằn Đen nữa - ông ấy không biết con đi theo. Và rồi ông ấy gặp một mèo khác - một mèo mà con chưa từng gặp bao giờ."
"Mèo khác nào? Trông diện mạo của hắn ra sao? Hắn có mùi gì?" Sao Lửa hỏi dồn.
Bé Nai lộ vẻ hoang mang. "Con không nhận ra là mùi gì," nó meo. Mũi nó nhăn nhúm lại. "Nhưng mà kinh tởm lắm. Hắn là một mèo trắng to... to hơn ngài nữa, Sao Lửa. Và hắn có những cái chân màu đen."
Sao Lửa nhìn sựng vào con bé khi nhận ra nó đang nhìn thấy ai. "Bàn Chân Đen!" anh thốt lên. "Trợ thủ của Sao Cọp. Con đã ngửi thấy mùi bộ tộc Bóng Tối đấy, bé Nai."
"Và Vằn Đen đang làm gì mà gặp thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Bóng Tối ngay trên lãnh địa của chúng ta?" Bão Cát ngao. "Đó là điều em muốn biết."
"Sau đó chuyện gì xảy ra?" Sao Lửa giục cái bụm mèo con.
"Con sợ lắm," bé Nai thú thực, và nhìn tit xuống hai chân trước của mình. "Con chạy trở về trại, nhưng con nghĩ là Vằn Đen đã nghe thấy con, bởi vì ông ấy bắt kịp con ở khe núi. Con nghĩ ông ấy chắc chắn sẽ rất giận dữ vì con theo dõi ông ấy, nhưng ông ấy bảo con là con rất thông minh. Ông cho con vài quả mọng nước đỏ tươi để thưởng cho con. Chúng trông rất hấp dẫn, nhưng khi con vừa ăn vào thì bỗng cảm thấy rất mệt... rồi con không nhớ bất kỳ điều gì khác cả, ngoại trừ việc con đã tỉnh dậy ở đây."
Nó lại chìm nghỉm đầu xuống chân khi nói xong, như thể việc thuật lại câu chuyện dài đã vắt kiệt sức của nó vậy.
Da Xỉ Than dịu dàng chạm mũi vào nó, kiểm tra hơi thở của nó. "Đó là quả mọng tử thần," cô meo. "Con không bao giờ được chạm vào nó nữa nghe chưa."
"Da nghe, Da Xỉ Than, con hứa đấy," mèo con nhỏ lí nhí.
"Cảm ơn, bé Nai," Sao Lửa meo. Anh nổi giận đùng đùng, nhưng không ngạc nhiên khi phát hiện rằng rốt cộc Vằn Xám đã đúng. Cú sốc thật sự chính là tin Bàn Chân Đen bị nhìn thấy trên lãnh địa bộ tộc Sấm, và rõ ràng là Vằn Đen đã chuẩn bị gặp hắn.
"anh định làm gì với Vằn Đen?" Bão Cát hỏi.
"Anh cần phải tra hỏi hắn," Sao Lửa trả lời. "Nhưng anh không mong hắn sẽ khai gì đâu."
"Hắn không thể nào ở lại bộ tộc Sấm sau việc này được," Bão Cát chỉ ra, giọng cô rắn như đá lửa. "Chắc chắn sẽ có nhiều mèo xé toạc cổ họng hắn ra cả hai cái đuôi chuột."
"Để hắn đó cho anh," Sao Lửa nghiêm nghị meo.
Da Xỉ Than ở bên bé Nai, nó lại vừa chìm vào giấc ngủ, trong khi Sao Lửa trở ra trảng trống chính cùng với Bão Cát. Nhiều mèo vẫn còn có ở đó, đang chia lưỡi với nhau sau cuộc họp vừa diễn ra. Bão Trắng đang tiến ra đường hầm kim tước cùng với Hoa Vàng và Đuôi Dài.
Đội tuần tra liền quay trở lại và tất cả mọi mèo đều ngước lên, sửng sốt khi Sao Lửa nhảy lên đỉnh Bục Đá và ngao lớn lời triệu tập một cuộc họp khác. Ánh mắt anh dáo dác tìm Vằn Đen, nhưng không thấy bóng dáng hắn ta đâu cả.
"Vằn Đen đâu rồi?" anh meo với Vằn Xám khi bạn anh bước đến chân Bục Đá.
"Trong hang," Vằn Xám trả lời.
"Đưa hắn ra đây."
Vằn Xám biến mất vào hang chiến binh, và loáng sau đã tái xuất hiện cùng với Vằn Đen, có Lông Diều Hâu áp sát bên cạnh. Cả ba mèo trở lại chân Bục Đá, nơi Vằn Đen ngồi xuống và ngước lên nhìn Sao Lửa với nụ cười khinh bỉ trên mặt.
"Hừm?" hắn hỏi. "Tộc trưởng cao quý của chúng ta bây giờ lại muốn gì đó?"
Sao Lửa kiên quyết nhìn xoáy vào mắt hắn. "Bé Nai tỉnh rồi."
Trong vài nhịp tim đập, Vằn Đen vẫn trâng tráo nhìn Sao Lửa, nhưng sau đó quay đi chỗ khác ngay. "Ngại triệu tập cả bộ tộc ra đây chỉ để nói thế thôi ư?" Giọng hắn có vẻ báng bổ nhưng lông lại xù dựng lên vẻ bất an trước cái tin đó.
"Hỡi các mèo bộ tộc Sấm." Sao Lửa cất cao giọng. "Ta gọi mọi mèo ra đây để đồng bào cùng chứng kiến những gì mà Vằn Đen phải nói. Mọi mèo đều biết chuyện xảy ra cho bé Nai ngày hôm qua. Bây giờ nó đã tỉnh rồi, và Da Xỉ Than nói rằng nó sẽ qua khỏi. Ta đã nói chuyện với nó và nó đã khẳng định những gì Vằn Xám từng nói. Rằng Vằn Đen đã cho bé Nai ăn quả mọng tử thần. Vậy Vằn Đen" - mắt anh nhìn chòng chọc gã chiến binh sẫm màu ngồi bên dưới - "Ông định biện hộ cho mình thế nào đây?"
"Nó nói láo," Vằn Đen đối đáp. Một tiếng rít cuồng nộ cất lên từ vài mèo xung quanh. Thế là hắn vội vã them, "Hoặc là nó lầm lẫn. Bọn trẻ không bao giờ nghe lời mèo nào khác cả. Rõ ràng nó đã không nghe kỹ khi tôi bảo nó đừng ăn chúng."
"Nó không hề nói dối hay lầm lẫn gì cả," Sao Lửa meo. "Và thậm chị nó còn cho tôi biết điều này còn đáng quan tâm hơn: lý do khiến ông cho nó ăn quả mọng tử thần. Nó đã thấy ông gặp Bàn Chân Đen, thủ lĩnh trợ tá bộ tộc Bóng Tối, trên lãnh địa của chúng ta. Ông có thể cho tất cả chúng ta biết điều đó có nghĩa là gì không?"
Càng thêm nhiều tiếng gầm gừ hung dữ nổi lên từ phía những mèo bộ tộc, và một mèo từ phía sau đám đông ngao lớn, "Đồ phản bội!" Sao Lửa phải giật đuôi ra hiệu cho anh ta im lặng, và phải mất một hồi thì những mèo nổi cơn lôi đình mới yên lặng trở lại.
Vằn Đen đợi cho đến khi mình có thể được nghe thấy mới ngao. "Ta không cần phải biện hộ cho mình với một tên mèo kiểng."
Móng vuốt của Sao Lửa tấn chặt xuống mặt đá cứng dưới chân mình, và anh cảm thấy bình tĩnh trở lại khi chúng thốn buốt. "Đó chính là việc ông phải làm. Ta muốn biết ông và Sao Cọp đang âm mưu điều gì." Nỗi hoảng hốt đột nhiên dâng ào ạt trong anh, và anh có dằn nó xuống. "Vằn Đen, ông biết Sao Cọp đã cố làm gì với chúng ta mà. Bầy chó đó hẳn đã có thể xé tan cả bộ tộc ra thành từng mảnh rồi. Làm sao ông còn có thể nghĩ đến việc đi theo hắn ta sau việc đó chứ?"
Vằn Đen nhìn vào mắt anh một cách u uẩn và không trả lời gì. Sao Lửa nhớ lại mình đã bắt gặp hắn rắp tâm trốn khỏi trại cùng lũ con của Sao Cọp vào buổi sáng bầy cho tấn công như thế nào. Vằn Đen hắn đã biết Sao Cọp đang âm mưu gì đó nên định bỏ mặc những mèo còn lại của bộ tộc với cái chết khủng khiếp mà thậm chí không cảnh báo cho họ biết. Lòng trung thành của hắn với bộ tộc Sấm đáng giá như thế đó.
Sao Lửa muốn công bằng, để không mèo nào, kể cả Vằn Đen, có thể buộc tội anh ngược đãi đồng mình cũ của Sao cọp. Thậm chí còn hơn thế nữa, Sao Lửa vẫn e ngại những gì Vằn Đen có thể làm nếu hắn rời bỏ bộ tộc Sấm và tự do đến với Sao Cọp. Nhưng anh không còn lựa chọn nào khác - trục xuất là hình phạt duy nhất cho một mèo phạm tội như Vằn Đen.
"Đánh lẽ ra ông đã là một chiến binh lẫy lừng," anh nói tiếp với Vằn Đen. "Ta đã cho ông hết cơ hội này đến cơ hội khác để chứng minh bản thân mình. Ta muốn tin ông, và..."
"Tin tôi?" Vằn Đen cắt ngang. "Ngài chưa bao giờ tin tôi cả. Ngài nghĩ tôi không biết ngài phái thằng mèo vàng ngờ nghệch kia theo dõi tôi sao?" Ông ta quát những lời sau cùng vào Lông Diều Hâu, vẫn ngồi bên cạnh. "Ngài muốn tôi sống cuộc đời còn lại của mình với một cái bóng chắc?"
"Không. Ta đang đợi ông chứng tỏ lòng trung thành của mình đấy chứ." Sao Lửa dùn mình nằm xuống Bục Đá và nhìn trừng trừng vào Vằn Đen, không hề nao núng. "Đây là bộ tộc đã sinh ra ông; đây là những mèo đã lớn lên cùng với ông. Điều đó không có chút ý nghĩa nào với ông sao? Luật chiến binh yêu cầu ông phải bảo vệ họ với cả mạng sống của mình mà!"
Khi Vằn Đen đứng dậy, Sao Lửa nghĩ mình đã nhìn thấy sự sợ hãi thoáng qua trong mắt hắn, như thể ông chiến binh đen chưa hề có ý định thực hiện một bước đột phá chung cuộc với bộ tộc Sấm vậy. Suy cho cùng, hắn cũng không chắc Sao Cọp có chào đón mình hay không - hắn đã từ chối không đi cùng với thủ lĩnh trợ tá cũ khi ông ta bị trục xuất, và hắn đã thất bại trong việc cố gắng đưa chân Mâm Xôi và chân Hung đến chỗ cha chúng trước khi bầy chó tấn công. Sao Cọp không phải là một mèo tha thứ dễ như vậy.
Nhưng tuyệt nhiên không có dấu hiệu sợ hãi hay hối tiếc trong giọng nói của Vằn Đen khi hắn cất tiếng. "Đâykhông phải là bộ tộc của tôi," hắn rít lên đầy miệt thị, khiến những chiến binh quan đó há hốc mồm ra, sững sờ. "Đây không còn là bộ tộc của tôi nữa. Bộ tộc Sấm đã bị dẫn dắt bởi mèo kiểng, chẳng còn gì để phải đấu tranh cho nó cả. Tôi cảm thấy không còn trung thành với bộ tộc Sấm nữa. Trong cả khu rừng này, mèo duy nhất đáng để đi theo là Sao Cọp."
"Thế thì hãy đi theo hắn đi," Sao Lửa quát. "Ông không còn là chiến binh bộ tộc Sấm nữa. Nếu ông bị phát hiện trên lãnh địa của chúng tôi sau khi mặt trời lặn hôm nay, chúng tôi sẽ đối xử với ông như với kẻ thù. Giờ hãy đi đi."
Ánh mắt hực lửa của Vằn Đen nhìn trợn trạo vào mắt Sao Lửa một lúc nữa, nhưng hắn không hó hé gì. Rất từ từ, hắn quay lưng lại với Sao Lửa và khệnh khạng về phía cổng trại. Những mèo gần đó lùi lại khi hắn bước ngang qua chỗ họ.
"Ông biết chuyện gì đợi ông nếu ông cố mò về rồi đấy," Đuôi Mây gầm gừ, cong môi lên. Da Cây Liễu không nói gì, chỉ khẹt vào hắn, lông dựng xù.
Ngay khi chóp đuôi của Vằn Đen biến mất sau đường hầm kim tước, tiếng lầm xầm suy đoán vang lên trong bầy mèo. Một giọng cất lên lảnh lót. "Vằn Đen đi đến bộ tộc Bóng Tối phải không?" chân Hung hỏi.
Con bé đã không tham già vào sự phản đối của bộ tôc khi Sao Lửa buộc Vằn Đen thừa nhận tội lỗi của hắn. Thay vào đó con bé theo dõi mọi chuyện trong im lặng như bị thôi miên, ánh mắt dõi theo từng bước chân của Vằn Đen đi đến đường hầm kim tước. Nó trông có vẻ sốc và kiệt sức, nhưng hình như còn gì đó trong biểu hiện của nó mà Sao Lửa không tài nào đoán được.
Anh cứng lạnh người khi nó hỏi câu hỏi đó. Cô lính nhỏ này biết cha mình là tộc trưởng bộ tộc Bóng Tối. Liệu nó có hiểu được tầm mức phản bội của Vằn Đen không?
"Ta không biết," anh thừa nhận. "Vằn Đen có thể đi bất cứ nơi nào ông ta muốn. Kể từ bây giờ trỏe đi ông ta không còn là thành viên của bộ tộc Sấm nữa."
"Điều đó có nghĩa là chúng ta có thể đuổi hắn ra khỏi lãnh địa của mình nếu như thấy hắn?" Bão Trắng hỏi.
"Đúng vậy," Sao Lửa trả lời. Quay sang nói với cả bộ tộc, anh thêm, "Nếu như các bạn ngửi thấy mùi của hắn, hay bất cứ mùi của mèo bộ tộc Bóng Tối nào, hãy nói cho ta hoặc Bão Trắng biết. Ồ, nói mới nhớ... sáng nay Vuốt Gai đã ngửi thấy mùi của bọn mèo phiến loạn trên lãnh địa chúng ta. Hãy để mắt trông chừng chúng, và báo cáo bất cứ điều gì mà các bạn tìm được."
Việc ra những mệnh lệnh giúp anh điềm tĩnh trở lại. Anh không khỏi cảm thấy chút thanh thản trong lòng rằng cuối cùng cũng đã dứt ra được Vằn Đen ra khỏi lông mình. Sẽ không còn những lời miệt thì mẻo kiểng nữam không còn lo ngại tin tức của bộ tộc bị truyền đến tai của Sao Cọp. Mặc dù Sao Lửa vẫn còn lo lắng Vằn Đen sẽ làm gì, nhưng việc ông chiến binh đen ra đi vẫn được nhiều hơn là mất. Dẫu thật lòng Sao Lửa ước rằng mình có thể có được lòng trung thành của ông ta.
"Thưa Sao Lửa!" Giọng của Da Bụi khiến anh giật thót khỏi dòng suy nghĩ. "Thế còn chân Dương Xỉ thì sao? Bây giờ cô ấy không có mèo bảo trợ nào cả."
"Cảm ơn, Da Bụi, ta sẽ xử lí việc này ngay. Chân Dương Xỉ, tới Bục Đá đi."
Chân Dương Xỉ vâng lời, rời chỗ Da Bụi và khéo lèo luồn lách qua những mèo trên đường đi cho đến lúc đến được chân Bục Đá.
Sao Lửa liếc nhìn quanh để chắc có mặt chiếnbinh mà anh muốn ở đó, rồi nhanh chóng sắp xếp lời lẽ sắp nói ra. "Đuôi Dài, anh đã không có lính nhỏ nào kể từ khi chân Lẹ chết. Anh là một mèo bảo trợ xuất sắc đối với cậu ấy, và ta mong anh sẽ truyền những kỹ năng của mình cho chân Dương Xỉ trong khoảng thời gian làm lính nhỏ còn lại của cô."
Đuôi Dài đứng dậy, mắt mở to vì ngạc nhiên và cảm kích. Sao Lửa phẩy đuôi ra hiệu cho anh, hy vọng với sự ra đi của Vằn Đen thì những thù hằn cũ giữa anh và Đuôi Dài cũng sẽ bị xóa nhòa. Anh chiến binh mèo mướp nhạt có thể dễ dàng trở thành một thành viên tốt của bộ tộc.
Vẫn còn vẻ sững sờ, Đuôi Dài bước đến chỗ chân Dương Xỉ và chạm mũi với cô. Chân Dương Xỉ nghiêng đầu và cả hai mèo rút lui trở về chỗ Da Bụi và chân Tần Bì đang ngồi.
Sao Lửa nhảy xuống khỏi Bục Đá. Mọi chuyện giờ đây đã qua đi, sự kiệt quệ bỗng đổ sụp xuống anh ghê gớm tựa như cú cào của một con lửng. Điều mà anh muốn hơn tất cả mọi thứ là được cuộn tròn trong hang chiến binh với bạn bè, cùng chia lưỡi và ngủ với họ. Nhưng với cương vị là tộc trưởng bộ tộc, anh không thể làm vậy được.
Sự phản bội của Vằn Đen và cái tin mèo bộ tộc Bóng Tối ở trên đất mình làm sống lại những ký ức của anh về nghi lễ nhận chín mạng của mình. Tại sao đống xương lại xuất hiện trong giấc mơ của anh, và tại sao dòng sông máu lại chảy ra từ đó? Lời tiên tri của Sao Xanh có ý nghĩa gì?
Ráo riết muốn biết câu trả lời, Sao Lửa quyết định đi đến hang của Da Xỉ Than để xem cô mèo lang y có nhận được lời gợi ý nào từ bộ tộc Sao hay không.
Thật thoải mái cho anh, Bão Cát không còn canh gác nữa - anh không muốn cô mèo cam nhạt nhìn thấy mình trong trạng thái như thế này. Bé Nai đang ngủ trogn ổ của nó, và từ miệng tảng đá nứt phát ra tiếng chuyển động lạo xạo của Da Xỉ Than ở bên trong. Sao Lửa đến gần hơn và thấy cô đang sắp xếp lại những đống thảo dược và quả mọng mà cô tích trữ ở đó.
"Gần hết cây bách xù rồi..." cô lầm bầm, sau đó nhìn thấy Sao lửa. "Có chuyện gì vậy? Có chuyện vừa xảy ra à?"
Cô lê bước ra khỏi hang và bước đến chỗ anh, chạm mũi vào anh và lo lắng khi ngửi được mùi sợ hãi của anh. "Sao Lửa, có gì không ổn sao?"
Sao Lửa lắc đầu để xua tan sự khiếp đảm. Thật nhẹ nhõm khi trở lại từ đầu, kể cho Da Xỉ Than nghe về giấc mơ đã đến với anh khi anh nằm cạnh tảng đá Mặt Trăng.
Da Xỉ THan ngồi cạnh anh và im lặng lắng nghe, ánh mắt kiên nghị của cô không bỏ sót một cử động nhỏ nào trên gương mặt anh.
"Sao Xanh nói với ta rằng, 'Bốn sẽ biến thành hai. Sư Tử và Cọp sẽ gặp nhau trên chiến trường. Và máu sẽ thống lĩnh khu rừng'." Sao Lửa nói. "Sau đó máu rỉ ra từ đống xương và tràn đầy thung lũng. Máu khắp mọi nơi... Da Xỉ Than, tất cả những điều đó có nghĩa là gì?"
"Tôi không biết" Da Xỉ Than thừa nhận. "Bộ tộc Sao chưa cho tôi thấy bất cứ gì về điều này. Cũng như họ có quyền cho tôi thấy chuyện gì sẽ xảy ra, họ cũng có thể chọn cách không chia sẻ điều đó với tôi. Tôi xin lỗi, Sao Lửa... nhưng tôi sẽ suy nghĩ về điều đó, và có lẽ sẽ có điều gì đó xảy ra để làm sáng tỏ nó sớm thôi."
Cô ấn mũi vào lông của Sao Lửa để an ủi anh, nhưng mặc dù Sao Lửa biết ơn sự thông cảm của cô, nhưng anh không thể quên được nỗi kinh hoàng trong giấc mơ của mình. Định mệnh kinh khủng gì đang được an bài cho anh? Và nếu như ngay cả Da Xỉ Than cũng không thể trả lời câu hỏi đó, thì còn hy vọng gì cho bộ tộc Sấm không?