Những chiến Binh (6)

Chương 1

Docsach24.com
hững luồng ánh sáng nhạt nhòa dát mỏng qua từng thân cây trơ trụi khi Tim Lửa đưa tộc trưởng của mình về nơi an nghỉ cuối cùng. Ngậm chặt hàm răng vào miếng da cổ của bà, anh lần trở lại lộ trình mà bầy chó đã đi qua khi bị những chiến binh dũng cảm của bộ tộc Sấm dụ đến ghềnh nước để tiêu diệt. Toàn thân anh tê dại, đầu óc quay cuồng trước sự thật kinh hoàng rằng Sao Xanh đã chết.

Không có tộc trưởng của anh, khu rừng dường như khác hẳn, thậm chí còn xa lạ hơn cả cái ngày mà anh lần đầu dấn thân vào rừng hồi còn là mèo kiểng. Không có gì là thực hết – anh có cảm giác như cây cối và những tảng đá tan hẳn vào làn sương mù mất một lúc. Bầu thinh lặng mênh mang, kì dị bao trùm tất cả mọi thứ. Phần lí trí còn sót trong đầu cho Tim Lửa nhận thấy tất cả các con mồi đã hoảng sợ, chạy biến khỏi bầy chó điên cuồng, nhưng trong cơn đau xé lòng, Tim Lửa cảm thấy cả khu rừng đều sững sờ và than khóc cho Sao Xanh.

Cảnh tưởng ở thác nước cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh. Đôi quai hàm ròng ròng nước dãi của gã chó đầu đàn lại hiển hiện trong đầu anh, cái cảm giác bị hàm răng sắc nhọn ngạm vào gáy nổi lên từng chặp. Anh nhớ rõ Sao Xanh chẳng biết từ đâu hiện ra như thế nào, húc cả thân mình vào gã chó, tổng hắn – và cả bà – qua khỏi gờ đá, lao xuống thác ra sao. Anh lại rùng mình trước làn nước buốt giá, sởn óc như khi anh nhảy xuống sông hòng cứu tộc trưởng sắp chết đuối của mình, và cảm thấy mình quẫy đạp vô vọng cho đến khi hai chiến binh bộ tộc Sông, Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý, đến giúp họ. 

Trên hết thảy, Tim Lửa nhớ lại trạng thái bàng hoàng, chới với, không tin nổi khi thụp người bên cạnh tộc trưởng trên bờ sông, và nhận ra bà đã hy sinh mạng cuối cùng để cứu anh và cứu toàn thể bộ tộc Sấm ra khỏi bầy chó. 

Trong khi đưa thi thể của Sao Xanh về nhà, với sự giúp sức của Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý, anh luôn dừng lại để hít ngửi không khí xem còn dấu mùi gì mới của bầy chó hay không. Anh cũng đã cử cậu bạn Vằn Xám rà soát vùng lãnh thổ hai bên đường tìm dấu vết của chúng, coi có dấu hiệu gì chứng tỏ bầy chó đã bắt được mèo bộ tộc Sấm trong lúc chạy hăng tiết đến thác nước. Cho đến bây giờ, thật nhẹ nhõm với Tim Lửa, họ chưa phát hiện ra điều đáng tiếc nào cả.

Lúc này, men theo một bụi mân xôi rậm rạp, Tim Lửa lại đặt tộc trưởng vừa qua đời của mình xuống và ngước đầu lên đánh hơi – may mắn làm sao, không có mùi của bầy chó mà chỉ nếm thấy những mùi tinh khiết của rừng. Một lát sau, Vằn Xám xuất hienj từ một lùm dương xỉ chết úa vàng.

“Tất cả đều ổn, Tim Lửa”, anh chàng báo cáo. “Rất nhiều bụi cây thấp bị gãy nát, nhưng chỉ thế thôi”.

“Tốt”, Tim Lửa meo. Hy vọng dâng lên rằng bọn chó thoát khỏi cú rơi xuống thác nước đã bỏ trốn trong khiếp hãi, và khu rừng một lần nữa lại thuộc về bốn bộ tộc mèo hoang. Suốt ba mùa trăng vừa qua, bộ tộc anh đã phải sống trong cảm giác trở thành con mồi trên chính lãnh thổ của mình, nhưng giờ thì họ đã sống sót vượt qua. “Đi tiếp nào. Mình muốn kiểm tra cho chắc chắn là trại vẫn an toàn trước khi bộ tộc trở về”.

Anh và hai chiến binh bộ tộc Sông lại nhấc thi thể của Sao Xanh lên rồi cùng bà băng qua rừng. Tới đỉnh khe núi dẫn xuống lối vào trại, Tim Lửa dừng lại. Anh vụt nhớ lại hồi sáng sớm, khi anh cùng các chiến binh lần theo dấu vết thỏ chết do Sao Cọp rải ra để nhử bầy chó đến trại bộ tộc Sấm, ở nơi dấu vết chấm dứt, họ đã phát hiện thi thể của chị mèo hiền lành, Mặt Vện, bị sát hại để tạo cho bầy chó hung dữ cơ hội nếm máu mèo. Nhưng bây giờ, mọi thứ dường như khá yên ắng, và khi Tim Lửa hít không khí lần nữa, anh chỉ dò thấy mùi mèo phả đến từ phía trại.

“Đợi ở đây”, anh mèo. “Để tôi đi xem xét trước”.

“Minh đi với cậu”, Vằn Xám đề nghị ngay lập tức.

“Không”. Chính Lông Đá Quý là mèo lên tiếng, phẩy đuôi chặn đường anh chiến binh lông xám lại. “Tôi nghĩ rằng Tim Lửa cần làm việc này một mình”.

Liếc mắt cảm ơn thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Sông, Tim Lửa bắt đầu rón rén từng bước đi xuống khe núi, tai anh vểnh lên, sẵn sàng đón nhận bất kỳ tiếng động phản trắc gì ở phía trước. Thế nhưng, một sự im lặng quái lạ vẫn ngự trị khu rừng.

Từ đường hầm kim tước ló vào trảng trống chính, Tim Lửa dừng lại, thận trọng quan sát chung quanh. Biết đâu có một hay vài con chó đã không chịu chạy tới thác nước, mà không chừng Sao Cọp đã thừa cơ điều chiến binh bộ tộc Bóng Tối đến tiếp quản trại. Nhưng chỉ là sự tĩnh mịch. Lông của Tim Lửa dựng lên rờn rợn trước cảm giác lạ lùng khi nhìn thấy trại vắng tanh vắng ngắt như thế này, tuy nhiên, không hề có dấu hiệu nguy hiểm, cũng không có mùi bầy cho hay mùi bộ tộc Bóng Tối.

Để chắc chắn là trại vẫn an toàn, anh nhanh chóng kiểm tra các hang và nhà trẻ. Những ký ức chợt ùa đến trong anh: nỗi hoang mang tội cùng của bộ tộc khi anh báo với họ biết về việc bầy chó, cuộc rượt đuổi nghẹt thở qua khu rừng, hơi thở của gã chó đầu đàn hun nóng lông của anh. Ở chân Bục Đá, lắng nghe tiếng gió thì thầm với cành cây, Tim Lửa nghĩ về cái thời Sao Cọp đứng đây, trâng tráo đối mặt với việc bộ tộc phát hiện ra sự phản bội của hắn. Khi bị trục xuất, hắn thề sẽ báo thù mãi mãi, và Tim Lửa tin chắc nỗ lực khát máu nhằm đưa bầy chó đến chỗ mèo bộ tộc Sấm không phải là nỗ lưc cuối để thực hiện lời thề đó.

Cuối cùng, Tim Lửa thận trọng, lén lút đi qua hàng dương xỉ đến hang của Da Xỉ Than. Liếc nhìn từ lối vào, anh thấy những đống lá thuốc của cô mèo lang y vãn xếp gọn ghẽ một bên vách đá. Ký ức mãnh liệt về Lá Đốm và Nanh Vàng, những mèo lang y bộ tộc Sấm trước Da Xỉ Than, lại tràn về trong anh. Tim Lửa yêu thương cả hai, nỗi đau buồn cho họ hòa lẫn với nỗi đau thương dành cho bà tộc trưởng.

Sao Xanh chết rồi, anh lặng lẽ nói với họ. Bây giờ bà có ở bên hai mèo họ trong bộ tộc Sao không?

Bước trở lại hàng dương xỉ, anh trở lên đỉnh khe núi. Vằn Xám đang đứng canh gác trong khi Bàn Chân Dương và Lông Đá Quý nhẹ nhàng chải lông cho thi thể của tộc trưởng đã mất.

“Mọi thứ đều ổn cả”, Tim Lửa loan báo. “Vằn Xám, tôi muốn anh đến gò đá Thái Dương ngay. Nói với bộ tộc rằng Sao Xanh đã chết, nhưng không nói gì thêm nữa. Tôi sẽ giải thích tất cả với họ sau. Hãy cho họ biết là đã an toàn để trở về trại”.

Đôi mắt của Vằn Xám sáng lên. “Tôi đi ngay đây, Tim Lửa”. Anh chàng quay ngoắt đi và phóng bươn vào rừng, tiến thẳng gò đá Thái Dương, nơi bộ tộc nương náu trong khi bầy chó lần theo vết máu thỏ của Sao Cọp đến trại của họ.

Lông Đá Quý, dùn người bên thi thể Sao Xanh, vụt ra một tiếng rừ thích thú. “Thật dễ thấy lòng trung thành của Vằn Xám nằm ở đâu”, anh nhận xét.

“Ừ”, Bàn Chân Sương đồng ý. “Chưa mèo nào thật sự nghĩ anh ta sẽ ở lại bộ tộc Sông cả’.

Hai đứa con của Vằn Xám là do một cô mèo bộ tộc Sông sinh ra, và để được sống gần chúng, anh đã phải đến bộ tộc Sông một thời gian, nhưng trong tim, chưa bao giờ anh rời bỏ bộ tộc Sấm cả. Bị buộc phải chiến đấu chống lại bộ tộc sinh ra mình, anh đã chọn việc cứu mạng Tim Lửa, dẫu có bị tộc trưởng bộ tộc Sông là Sao Báo Đốm trục xuất ra khỏi bộ tộc của bà. Tim Lửa nghĩ điều đó đã giải phóng cho anh chiến binh lông xám trở về nơi anh thực sự thuộc về.

Gật đầu ra hiệu với hai chiến binh bộ tộc Sông, Tim Lửa lại nhấc Sao Xanh lên, và ba mèo khéo léo đưa thi thể bà xuống khe núi và vào trại. Cuối cùng, họ cũng có thể đặt bà vào trong cái hang dưới Bục Đá của bà, nơi bà an nghỉ cho đến khi bộ tộc nói lời vĩnh biệt với bà và chôn cất bà với tất cả sự tôn kính mà một tộc trưởng thông thái và cao quý xứng đáng được hưởng.

“Cảm ơn vì sự giúp đỡ”, Tim Lửa meo với các chiến binh bộ tộc Sông. Rồi lần chần trong chốc lát, biết rõ tầm quan trọng của lời mời của mình, anh thêm. “Các vị có muốn ở lại dự lễ tang Sao Xanh không?”

“Thật là một đề nghị rất rộng lượng”, Lông Đá Quý đáp lời, chỉ lộ một thoáng ngạc nhiên là Tim Lửa lại chấp thuận cho những thành viên của bộ tộc kẻ thù điều riêng tư như vậy. “Nhưng chúng tôi còn bổn phân phải làm trong bộ tộc mình. Chúng tôi phải quay về thôi”.

“Cảm ơn, Tim Lửa”, Bàn Chân Sương meo. “Điều đó có ý nghĩa rất lớn đối với chúng tôi. Nhưng bộ tộc của anh sẽ thấy lạ nếu chúng tôi ở lại. Họ không biết Sao Xanh là mẹ chúng tôi, phải không?”

“Phải,” Tim Lửa nói với cô. “Chỉ có Vằn Xám biết thôi. Nhưng Sao Cọp đã nghe lén điều các vị và Sao Xanh nói với nhau ở… ở bờ sông rồi. Các vị nên chuẩn bị tinh thần đề phòng hắn sẽ tiết lộ điều này tại cuộc Tụ Họp sắp tới”.

Lông Đá Quý và Bàn Chân Sương liếc nhìn nhau. Sau đó Lông Đá Quý đứng dậy, đôi mắt xanh da trời long lên đầy thách thức. “Cứ để Sao Cọp nói những gì hắn thích,” anh meo. “Hôm nay, chính tôi cũng sẽ thông báo việc này cho bộ tộc Sông biết. Chúng tôi không hề xấu hổ về mẹ của mình. Bà là một tộc trưởng cao quý… và cha của chúng tôi là một thủ lĩnh trợ tá vĩ đại”.

“Đúng vậy”, Bàn Chân Sương đồng ý. “Không mèo nào chối cãi điều đó, cho dù họ đến từ bộ tộc khác chăng nữa”.

Lòng can đảm và sự quyết đoán của họ gợi cho Tim Lửa nhớ đến mẹ họ, Sao Xanh. Bà đã để cho cha họ, Tim Cây Sồi, thủ lĩnh trợ tá của bộ tộc Sông, mang họ đi, và họ lớn lên, tin chắc mình ra đời ở bộ tộc Sông. Lúc đầu, khi biết về sự thật này, họ rất căm thù Sao Xanh, nhưng sáng nay, khi bà hấp hối trên bờ sông, họ đã tha thứ cho bà tận đáy lòng. Giữa cơn đau chất ngất, Tim Lửa nhẹ nhõm đến không thốt nên lời vì tộc trưởng của anh đã hòa giải được với các con trước lúc đến với bộ tộc Sao. Trong bộ tộc Sấm, duy chỉ có mình anh biết rõ Sao Xanh đã phải chịu đựng biết nhường nào khi nhìn họ lớn lên trong một bộ tộc khác.

“Tôi ước gì chúng tôi hiểu bà hơn”, Lông Đá Quý meo đầy trăn trở, như thể đọc được suy nghĩ của Tim Lửa. “Anh thật may mắn được sống trong bộ tộc của bà và làm trở thủ cho bà’.

“Tôi biết”, Tim Lửa đau xót nhìn bà mèo xám xanh bất động trên nền cát. Trông Sao Xanh nhỏ bé và bất lực bởi tâm linh cao quí của bà đã rời khỏi thể xác để đi săn cùng bộ tộc Sao rồi.

“Vui lòng cho chúng tôi nói lời vĩnh việt riêng với bà, được không?” Bàn Chân Sương ngập ngừng hỏi. “Chỉ một lúc thôi?”

Tất nhiên là được”, Tim Lửa đáp. Anh bước ra khỏi hang, để cho Lông Đá Quý và Bàn Chân Sương thụp bên thi thể của Sao Xanh và chia lưỡi với mẹ họ lần đầu và cũng là lần cuối.

Nhưng vừa men quanh Bục Đá, anh liền nghe thấy tiếng mèo bươn qua hàng kim tước. Vội vã phóng tới trước, anh thấy Lông Tuyết và Đuôi Chấm rụt rè bò vào trảng trống, lấp ló dưới sự che chắn của đường hầm một lát, họ mới dám liều trở vào trại. Cũng cảnh giác tương tự, Lông Diều Hâu và Hoa Vàng theo sau họ.

Nỗi đau đâm nhói vào tim của Tim Lửa khi chứng kiến mèo của mình phải đề phòng như thế khi trở về nhà, mắt anh nhong nhóm tìm kiếm một mèo cụ thể - Bão Cát – cô mèo cam nhạt mà anh yêu. Anh ráo riết cần biết cô không hề hấn gì sau sứ mạng nguy hiểm dụ bầy chó ra khỏi trại mà cô đảm trách một phần. 

Tim Lửa nhìn thấy thằng cháu trai của mình, Đuôi Mây – cậu chiến binh lông trắng đang cẩn thận dìu Mất mặt, cô mèo trẻ bị thương tích khủng khiếp bởi bầy chó trước khi chúng tấn công vào trại. Tiếp theo, Da Xỉ Than khập khiễng ra khỏi lối vào, với một bó thảo dược trong miệng; và hăm hở theo sau cô là chân Mâm Xôi và chân Hung, hai lính nhỏ mới nhất, cũng là đám con của Sao Cọp.

Cuối cùng, Tim Lửa thấy Bão Cát bước sóng đôi cùng Da Cây Liễu, trong khi ba đứa con của Da Cây Liễu lập chập quanh họ, hồn nhiên vô tư, không hề nhận biết được cơn khủng hoảng mà bộ tộc vừa trải qua.

Tiếng rù rừ phồng lên trong cổ họng Tim Lửa khi anh chạy đến chỗ Bão Cát và ấn mõm vào hông cô. Cô chiến binh cam nhạt phủ trùm những cú liếm vào tai anh, và khi ngước lên anh nhìn thầy một tia lửa ấm áp trong đôi mắt xanh lá cây của cô.

“Em lo cho anh quá, Tim Lửa” cô khẽ meo. “Em không thể tin nổi kích thước của bầy chó! Trong đời mình, em chưa bao giờ sợ đến thế.”

“Anh cũng vậy,” Tim Lửa thú nhận. “Trong suốt thời gian chờ đợi, anh cứ giật mình thon thót sợ chúng bắt được em.”

“Bắt được em?” Bão Cát bật xa khỏi anh, chóp đuôi giần giật và trong một nhịp đập, anh tưởng mình vừa làm cô phật lòng, cho đến khi thấy vẻ long lanh trong mắt cô. “Em đã chạy vì anh và vì bộ tộc, Tim Lửa à. Cứ như thể em được ban tộc độ của bộ tộc Sao vậy!”

Cô bước vào giữa trảng tróng và ngó quanh, vẻ mặt cô tối sầm lại. “Sao Xanh đâu? Vằn Xám nói với mọi mèo rằng bà đã mất”.

“Đúng vậy,” Tim Lửa trả lời. “Anh đã cố cứu bà, nhưng cuộc vật lộn dưới sông đã quá sức bà. Bà đang trong hang của bà.” Anh do dự trước khi tiếp. “Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý đang ở cùng bà.”

Bão Cát quay phắt lại nhìn anh, lông cô xù lên hoảng hốt. “Có mèo bộ tộc Sông trong trại chúng ta? Tại sao vậy?”

“Họ đã giúp anh kéo Sao Xanh ra khỏi dòng sông”, Tim Lửa giải thích. “Và... và bà là mẹ của họ”.

Bão Cát tê cứng người, mắt trợn tròn. “Sao Xanh? Nhưng, làm thế nào...”

Tim Lửa cắt ngang lời cô bằng cách dúi mõm mình vào mõm cô. “Anh sẽ kể tất cả cho em sau,” anh hứa. “Ngay lúc này anh cần phải đảm bảo bộ tộc đều ổn cả”.

Trong khi họ nói chuyện, những mèo còn lại của bộ tộc lần lượt xuất hiện khỏi đường hầm kim tước và bắt đầu tụ tập thành một vòng tròn đứt quãng quanh Tim Lửa và Bão Cát. Tim Lửa nhìn thấy chân Dương Xỉ và chân Tần Bì, hai lính nhỏ xuất phát đầu tiên trong cuộc chạy tiếp sức để dụ bầy chó ra khỏi trại. “Cả hai làm tốt lắm”, anh meo.

Hai mèo trẻ rù rừ. “Tụi cháu trốn trong bụi cây phỉ nơi ông bảo và vọt ra ngay khi trông thấy bầy chó”, chân Tần Bì meo.

“Dạ phải, tụi cháu biết mình phải giữ chúng xa trại”, chân Dương Xỉ chen vào.

“Các bạn thật dũng cảm”, Tim Lửa khen chúng. Một lần nữa anh nhớ đến thân thể xụi lơ của Mặt Vện, mẹ của các lính nhỏ này, đã bị Sao Cọp giết hại. “Tôi rất tự hào về các bạn... mẹ của các bạn cũng sẽ rất tự hào về các bạn”.

Chân Tần Bì co rúm người lại, đột nhiên trông như một con mèo yếu ớt. “Cháu sợ chết khiếp”, nó thừa nhận. “Nếu tụi cháu mà biết bầy cho như thế chắc tụi cháu không dám làm đâu”.

“Tất cả chúng ta đều sợ”, Da Bụi meo khi anh bước đến và khẽ liếm chân Dương Xỉ một cái. “Tôi chưa từng chạy nhanh như thế trong đời mình. Các bạn thật tuyệt vời”.

Mặc dù cũng khen ngợi lính nhỏ của mình một cách công tâm, nhưng vẻ ấm áp trong ánh mắt Da Bụi lại dồn tất cho chân Dương Xỉ. Tim Lửa cố che giấu niềm phấn khích của mình. Chẳng có gì bí mật về mối quan tâm trùi mến của anh chiến binh mèo mướp nâu dành cho cô cả.

“Anh cũng làm tốt lắm, Da Bụi à”, Tim Lửa meo. “Bộ tộc nói với cảm ơn với tất cả các bạn”.

Da Bụi nhìn vào mắt Tim Lửa trong chốc lát rồi khẽ gật đầu ghi nhận. Tim Lửa quay đi vừa lúc Đuôi Mây dịu dàng dẫn Mất Mặt đi ngang qua, liền chặn chúng lại hỏi, “Cô ổn chứ, Mất Mặt?”

“Tôi ổn,” cô mèo trẻ trả lời, mặc dù cứ liếc xung quanh một cách bất an bằng con mắt lành lặn của mình. “Ông chắc chắn không còn con chó nào đi xa đến tận đây chứ?”

“Đích thân tôi đã kiểm tra toàn trại rồi”, Tim Lửa nói với cô. “Không có dấu hiệu của con chó nào cả”.

“Ở gò đá Thái Dương, cô ấy đã rất dũng cảm”, Đuôi Mây meo, sục mõm vào vai Mất Mặt. “Cô ấy đã giúp cháu canh gác từ trên cây”.

Mất Mặt sáng rỡ lên. “Tôi không thể nhìn rõ như lúc trước nữa, nhưng tôi có thể nghe và đánh hơi.”

“Giỏi lắm,” Tim Lửa meo. “Cả cháu nữa, Đuôi Mây. Cậu đã đúng khi đặt niềm tin vào cháu”.

“Tất cả họ đều làm rất tốt”. Đó là giọng của Da Xỉ Than, Tim Lửa quay sang thấy cô đang lê bước về phía mình, cùng với Lông Chuột đứng ngay đằng sau cô. “Không hề có hoảng loạn, thậm chí cả khi chúng tôi nghe thấy bầy chó tru lên”.

“Và tất cả mèo đều lành lặn cả chứ?” Tim Lửa hỏi một cách lo âu.

“Tất cả họ đều khỏe”. Đôi mắt xanh da trời của cô mèo lang y nhẹ nhõm. “Lông Chuột bị rách chân khi chạy khỏi bầy chó, nhưng chỉ thế thôi. Đi nào, Lông Chuột, tôi sẽ cho cô một ít thuốc”.

Tim Lửa nhìn họ đi, bỗng chợt nhận ra Bão Trắng đã đến bên mình tự lúc nào. “Tôi nói chuyện với anh được không?”

“Đương nhiên là được”.

“Tôi xin lỗi”. Đôi mắt của Bão Trắng ngập tràn đau đớn. “Tôi biết là anh đã bảo tôi chăm sóc Sao Xanh khi chúng ta đi trốn bầy chó. Nhưng bà đã lẻn đi khỏi gò đá Thái Dương, trước khi tôi nhận ra thì bà đã biến mất. Tại tôi mà bà chết”.

Tim Lửa nheo mắt lại trước ông chiến binh già. Lần đầu tiên anh để ý thế ông đã kiệt quệ như thế nào. Mặc dù Bão Trắng là chiến binh kỳ cựu của bộ tộc Sấm, nhưng dường như lúc nào ông cũng khỏe khoắn và tràn trề sinh lực, bộ lông trắng của ông bóng mượt và được chải tươm tất. Bây giờ trông ông già cả trăm mùa trăng so với lúc ông rời trại vào buổi sáng.

“Vớ vẩn!” Tim Lửa bài bác. “Cho dù ông có thấy Sao Xanh chăng nữa, thì liệu ông có thể làm gì nào? Bà là tộc trưởng – ông không thể nào buộc bà phải ở lại được”.

Bão Trắng chớp mặt. “ Tôi không dám cử mèo nào đi theo bà – không dám khi có một bầy chó chạy rông trong rừng. Tất cả những gì chúng tôi có thể làm là ngồi trên cây quanh gò đá Thái Dương và lắng nghe tiếng chó rú...” Một cơn rùng mình chạy qua cơ thể ông. “Nhưng đáng lẽ tôi phải làm gì đó”.

“Ông đã làm mọi thứ rồi”, Tim Lửa nói với ông. “Ông đã ở lại với bộ tộc và giữ cho họ an toàn. Sao Xanh đã đưa ra quyết định sau cùng của bà. Việc bà hy sinh để cứu chúng ta là ý nguyện của bộ tộc Sao”.

Bão Trắng chầm chậm gật đầu, dẫu mắt ông vẫn đậm nét ưu phiền, “Mặc dù bà đã mất hết niềm tin vào bộ tộc Sao”.

Tim Lửa hiểu rất rõ bí mật mà họ cùng chia sẻ, rằng trong những mùa trăng cuối đời, tâm trí của Sao Xanh bất đầu hoảng loạn. Bị sốc tận tâm can khi phát hiện ra sự phản bội của Sao Cọp, Sao Xanh dần tin rằng mình đối đầu với các tổ tiên chiến binh. Tim Lửa và Bão Trắng, cùng sự giúp đỡ của Da Xỉ Than đã phần lớn che giấu điểm yếu của tộc trưởng khỏi những mèo khác trong bộ tộc. Nhưng Tim Lửa biết cảm xúc của Sao Xanh đã thay đổi trong những khoảnh khắc cuối đời à.

“Không đâu, Bão Trắng”. Tim Lửa trả lời, vui mừng vì mình có điều để an ủi ông chiến binh già hào hiệp. “Bà đã hòa bình với bộ tộc Sao trước khi chết rồi. Bà biết chính xác mình đang làm gì và tại sao làm vậy. Tâm trí của bà sáng tỏ trở lại, và niềm tin của bà rất mạnh mẽ”.

Niêm vui làm dịu đi đôi mắt của Bão Trắng, và ông gục đầu xuống. Tim Lửa nhận thấy cái chết của Sao Xanh là một mất mát lớn thế nào với ông; họ đã là bạn chí cốt của nhau suốt cả một quãng đời dài.

Lúc này, những mèo còn lại của bộ tộc đã vào đông đủ, vây quanh Tim Lửa. Anh có thể thấy dấu tích sợ hãi của biến cố vừa qua vẫn đọng trong mắt họ, hòa với nỗi thấp thỏm về tương lai. Nuốt nước miếng một cách khó nhọc, anh nhận ra trách nhiệm của mình bây giờ là phải trấn an những nỗi sợ đó.

“Tim Lửa,” Lông Diều Hâu e dè hỏi, “có thật là Sao Xanh chết rồi không?”

Tim Lửa gật đầu. “Đúng vậy. Bà... bà đã hy sinh để cứu tôi, và tất cả chúng ta”.

Trong thoáng chốc, anh tưởng như giọng mình lạc mất hoàn toàn, anh lại chật vật nuốt nước miếng. “Tất cả mọi mèo đều biết rằng tôi là mèo cuối cùng trên đường dẫn dụ bầy chó đến ghềnh nước. Khi tôi gần đến mép đá thì Sao Cọp đột ngột phóng lên người tôi, quật tôi xuống để cho gã chó đầu đàn bắt được tôi. Chắn chắn nó đã giết tôi rồi và bầy chó vẫn còn luẩn quẩn trong rừng nếu không có Sao Xanh. Bà đã lao mình vào gã chó, ngay bên mép ghềnh nước và.... và gã đã lôi bà xuống sông cùng với gã”.

Anh có thể thấy làn sóng đau buồn nổi dờn dợt khắp những mèo cùng tộc với mình, như một cơn gió lay chuyển rừng cây. 

“Sau đó chuyện gì xảy ra?” Lông Tuyết lặng lẽ meo.

“Tôi lao theo bà, nhưng tôi đã không thể cứu bà,” Tim Lửa vội nhắm mắt lại, nhớ đến dòng nước cuồn cuộn và sự vùng vẫy vô vọng của anh nhằm giữa cho tộc trưởng nổi lên. “Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý từ bộ tộc Sông đã đến giúp tôi khi chúng tôi bị cuốn xa ra ghềnh đá”, anh tiếp tục. “Sanh Xanh vẫn còn sống khi chúng tôi đưa bà lên khỏi dòng nước, nhưng đã quá trễ. Mạng thứ chín của bà đã chấm dứt, và bà đã rời chúng ta để gia nhập bộ tộc Sao”.

Một tràng ngao thê thiết tru lên từ đâu đó trong vòng tròn mèo. Tim Lửa nhận thấy nhiều mèo thậm chí còn chưa được sinh ra trong khi Sao Xanh trở thành tộc trưởng, và việc mất bà trong lúc này khiến cho họ có cảm giác như thể bốn cây sồi lớn ở điểm Bốn Cây vừa bị tróc gốc sau một đêm.

Anh lên giọng, cố gượng cho không run. “Sanh Xanh không đi, các mèo biết đấy. Bà sẽ luôn trông chừng chúng ta từ bộ tộc Sao... Bây giờ tâm linh của bà đang ở đây với chúng ta”. Hoặc ở trong hàng của bà, anh thầm nghĩ, chia lưỡi với Lông Đá Quý và Bàn Chân Sương.

“Bây giờ tôi muốn thăm Sao Xanh ngay”, Đuôi Chấm meo. “Bà đâu rồi – trong hang của bà à?” Vừa nói bà mèo già vừa quay về hướng cổng trại, được hộ tống hai bên bởi Đuôi Đốm Xám và Tai Nhỏ.

"Tôi đi cùng các cụ với", Lông Tuyết gọi theo, đứng bật dậy.

Nỗi sợ khiến Tim Lửa bủn rủn tay chân. Anh đã hy vọng cho Bàn Chân Sương và Lông Đá Quý càng nhiều thời gian với mèo mẹ đá quý quá cố của họ càng tốt, nhưng anh đột nhiên nhận ra rằng ngoài Vằn Xám và Bão Cát ra, không mèo nào biết có hai chiến binh bộ tộc Sông đang ở trong trại.

"Đợi đã..." anh gọi to, chen vai lách mình qua vòng tròn mèo.

Đã quá trễ. Đuôi Chấm và Lông Tuyết đã đứng trước của hang của Sao Xanh rồi, lông họ dựng đứng và đuôi họ xù lên to gấp đôi kích thước bình thường của họ khi chạm trán những mèo lạ. 

Một tiếng gừ đe dọa phát ra từ Lông Tuyết. "Bọn bay làm gì ở đây?"