Châu Đình thở dài một tiếng: “ Ồ, Nhụy Tử, mình biết cậu tuyệt đối không phải như thế, An An, có lẽ là quá nóng vội rồi, mình nghĩ sau này cậu ấy sẽ hiểu ra, thực ra cậu là muốn tốt cho An An.”
Tôi thở dài: “cậu, mình, An An cùng nhau ở lại thành phố này, chúng ta vốn dĩ nên giúp đỡ hỗ trợ nhau, quan tâm lẫn nhau, nhưng ngược lại không ngờ rằng mình và An An lại đi đến bước này, mình thật sự không muốn tốt nghiệp đại học, không ngờ rằng vừa tốt nghiệp ra ngoài xã hội, cái gì cũng thay đổi, ví dụ mình và Đường Nhiên, ví dụ mình và An An.” Nói xong, tôi buồn rầu chảy nước mắt, vì tình yêu không muốn nhắc lại của tôi và Đường Nhiên, vì tình bạn đã vỡ của tôi và An An.
Châu Đình vỗ nhẹ vào vai tôi, an ủi tôi. Cậu ấy hiểu rõ trong lòng tôi, biết khó chịu và đau lòng của tôi.
Tôi ngây thơ mà nghĩ, có lẽ An An chỉ là nhất thời nóng giận, suy cho cùng tình bạn mà chúng tôi có với những hồi ức đẹp đẽ của bốn năm đại học, có lẽ qua khoảng thời gian nữa cậu ấy mới nhớ đến tôi, chúng tôi còn khả năng trở thành bạn tốt, nhưng mà, tôi sai rồi, đương nhiên, sau này hãy nói.
Cùng Châu Đình ở bệnh viện nửa ngày, tôi mới nhớ ra, tôi phải về nhà rồi, suy cho cùng, tôi đã nghỉ làm một ngày rồi, mặc dù có ân chuẩn của Lạc Mộ Thâm, nhưng ngày mai tôi cũng không thể không đi làm chứ?
Tôi phải về nhà nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị ngày mai đi làm, sau khi về nhà, việc đầu tiên tôi phải pha cho mình nước đường đỏ.
Nghĩ đến đây, tôi chào Châu Đình, nhìn thấy cậu ấy được y tá hộ lý chăm sóc rất tốt, tôi cũng cực kỳ yên tâm.
Như thế, tôi rời khỏi bệnh viện quý tộc St Mary, muốn quay về khu nhà của mình.
Bệnh viện quý tộc St Mary cách khu tôi ở cũng rất xa, mà còn không có xe đi thẳng đến, tôi lại không lái xe, tôi đứng ở cổng viện đợi nửa ngày, đều không có xe đi, đành phải đi đến điểm xe bus.
Khi tôi đang đứng ở bến xe bus chờ xe 260, tôi cảm thấy chân mình tê đi rồi, bắp chân lại hơi đau, không được, tôi phải nhanh chóng về nhà.
Tại sao xe 260 vẫn chưa đến chứ?
Khi tôi đang trông ngóng xe bus, đột nhiên “ két” một tiếng, một chiếc Bugatti lấp lánh màu vàng dừng trước mặt tôi, phanh xe gấp gáp tung một luồng bụi vào người tôi, tôi kinh ngạc nhìn chiếc xe đắt đỏ trước mắt mình.
Những người bình thường cùng đợi xe như tôi nhìn chiếc xe đắt đỏ đó, đều kinh ngạc sững sờ, nên biết rằng loại xe này toàn thế giới đều có hạn, rất nhiều người thậm chí căn bản không biết đây là xe gì, tôi cũng là vì tình cờ xem qua loại này trên tạp chí ô tô mới nhận ra nó.
Chủ nhân của chiếc xe sang này là ai, dừng ở bến xe bus làm gì chứ? Lẽ nào không biết bến xe bus không cho phép dừng xe sao? Đây là phạm luật rồi!
Tôi đang nghĩ, thì cửa kính của chiếc xe đó hạ xuống, một khuôn mặt khôi ngô rạng rỡ mà còn phóng khoáng xuất hiện, vẻ hung hăng càn quấy không ai bằng: “ Này, người đẹp, em là Tô Tư Nhuỵ phải không? Chúng ta lại gặp nhau rồi?”
Tôi sững sờ, nhanh chóng chuyển đến kí ức nhắc nhở tôi, tôi quen biết người này, chính là hôm qua ở chỗ tạo hình gặp Dạ Thiên Kỳ đó. Đúng, chính là hắn ta.
Hắn ta hình như có ân oán gì đó với Lạc Mộ Thâm.
Bọn họ có lẽ là kẻ thù trên thương trường, cũng có thể là kẻ thù trên tình trường, tóm lại, bọn họ chắc chắn là kẻ thù, đã là kẻ thù của sếp chúng tôi, thế thì tôi cũng không thể phản ứng lại hắn ta.
Nghĩ đến đây, tôi quay đầu, dáng vẻ giả bộ không nghe thấy, vẫn nhìn về hướng xe 260 lái đến.
Dạ Thiên Kỳ nhìn tôi không thèm để ý hắn ta, hắn ta cười nói: “ Này, người đẹp, đi đâu thế? Lên xe, anh đưa em đi.”
Tôi biết những người xung quanh đều đang nhìn tôi, suy cho cùng bị người bắt chuyện như thế lái một chiếc xe sang là việc khiến người khác rất ngững mộ, huống hồ người bắt chuyện nhan sắc lại khôi ngô tuấn tú như thế.
Tôi thậm chí có thể cảm thấy ánh mắt mấy người con gái xung quanh nhìn tôi mang đầy vẻ ngưỡng mộ đố kỵ hận, hận không được người như Dạ Thiên Kỳ bắt chuyện với bọn họ.
Nhưng, tôi vẫn là bản năng né tránh.
Dạ Thiên Kỳ muốn từ chỗ tôi moi tin tức bí mật gì của Lạc Mộ Thâm sao?
Đúng, nhất định là như thế.
Nghĩ đến đây, tôi lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Kỳ nói: “ không cần đâu, cảm ơn nhiều, đi việc của anh đi.”
“ Ồ, gặp phải đinh mềm à?” bộ dạng cười lên của Dạ Thiên Kỳ, giống như ánh nắng trải đầy trên mặt vậy, anh ta nhẹ nhàng lắc đầu, “ Lạc Mộ Thâm không nói cho em biết, con người anh rất không dễ trêu chọc, nếu như chọc anh tức giận rồi hậu quả rất nghiêm trọng đó.”
“ Hừ”, tôi cười khẩy một tiếng, “ sếp tôi nói rồi, anh là cái đồ xấu xa, bảo tôi nấp sau anh mà đi. Anh đi đi, không tiễn.”
Tôi chuyển hướng nhìn khác, không nhìn thằng cha đó nữa, tôi nghe thấy Dạ Thiên Kỳ không nói gì nữa.
Lái xe đi rồi sao?
Tôi muốn quay đầu nhìn xem, nhưng tôi vừa quay đầu, ngược lại phát hiện thân hình cao to rắn rỏi, trên người mặc âu phục thoải mái, nói toạc ra tên Dạ Thiên Kỳ vậy mà đã xuống xe bước đến trước mặt tôi, nghiêng đầu nhìn tôi cười hì hì.
Đôi mắt của hắn ta thật sự vừa to vừa sáng, giống như hai ngôi sao sáng trong màn đêm vậy.
Mặt tôi không biểu cảm nhìn hắn ta, giống như không quen biết vậy, lại quay đầu nhìn ra chỗ khác.
“ Ồ, thật sự kiêu căng à, có điều cũng đúng, con gái thì nên thận trọng chút.” Hắn ta cười nói, tôi tức giận lườm anh ta một cái.
“tôi cảm thấy con người tôi kỳ thực được rất nhiều con gái thích, tại sao mà em lúc nào cũng không đồng ý để ý anh thế?” Dạ Thiên Kỳ nháy nháy mắt.
Tôi hừ lên một tiếng, vẫn không thèm để ý hắn ta.
“ Sao thế? Hôm nay không đi làm à? Lạc Mộ Thâm cho em nghỉ à?” Dạ Thiên Kỳ cười nói.
“ không cần anh quản? Không liên quan gì đến anh?” tôi lạnh lùng nói.
“ Tại sao là không liên quan chứ? Anh rất quan tâm em đó.” Dạ Thiên kỳ cười nói.
“ Không cần, tôi cần gì anh quan tâm? Anh là ai chứ?” Tôi vẫn lạnh lùng nói, vẻ mặt không kiên nhẫn, thật sự chẳng thích nói chuyện với tên hoa hoa công tử này.
Tôi rất nỗ lực giữ khoảng cách với hắn ta, không muốn gần thằng cha này chút nào.
Nhưng khoảng cách của tôi đối với thằng cha này chẳng có tác dụng gì, hắn ta vẫn cười rạng rỡ: “ Đi đâu thế, người đẹp, anh đưa em đi.”
Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn ta, trong mắt đầy vẻ cảnh giác, trầm mặc sau vài giây mới nói: “ Không cần đâu.”
Dạ Thiên Kỳ nói: “ đừng khách sáo, anh có xe.”
Tôi nói : “ không cần khách sáo với anh, tôi có chân.”
Diệp Thiên Kỳ dường như bị ai đó chọc cho cười vậy, đột nhiên cười hì hì một tiếng, hắn ta nhìn tôi nói: “ Người đẹp như em thật là thú vị.”
Tôi lạnh lùng nói: “ còn anh, anh thật khiến người khác chán ghét.”
Tôi thật sự do dự muốn cho hắn cái bạt tai.
“ đi thôi, anh đưa em đi.” Anh ta nhẹ nhàng kéo tay của tôi, nét mặt cười chân thành.
Tôi tức giận nói: “ Bỏ tay ra, anh bỏ tôi ra!”
Dạ Thiên Kỳ cười nói: “ Anh bỏ tay, thì em lên xe anh chứ?”
Tôi nhíu mày nói: “ Anh bị bệnh à? Tại sao tôi phải lên xe của anh chứ?”
Trên mặt đẹp đẽ rạng rỡ đó của Dạ Thiên Kỳ, tràn ngập vẻ đùa giỡn với đời, biểu cảm tự do phóng túng, anh ta cười nói: “ không lên xe cũng được, sau này em nhìn thấy tôi thân mật chút, anh sẽ để em đi.”
Cái gì chứ, tôi trừng mắt, trong lòng nghĩ anh ta lại còn ra điều kiện với tôi. Nhìn thấy hắn ta, còn thân mật nữa? Tôi khinh!
Coi như anh ta đen đủi, tôi hôm nay tâm trạng không tốt, đem cơn giận dữ đầy bụng trút hết lên đầu anh ta. Trừng mắt nhìn anh ta, tôi khiêu khích nói: “ Nếu như tôi không thì sao?”
Trong đôi mắt to đẹp của Dạ Thiên Kỳ, loé qua một chút cân nhắc, khoé môi nhếch lên, anh ta cười nói: “ Được, lời này là em nói nhé.”
“ Là tôi nói đấy, thì sao nào?” Tôi lạnh lùng nói.
Ai mà nghĩ đến Dạ Thiên Kỳ đột nhiên ôm lấy eo tôi, lớn tiếng nói: “ Em yêu, anh đã nói xin lỗi rồi, em còn muốn anh phải thế nào? Lẽ nào muốn anh quỳ xuống cầu cứu em à?”
Anh ta vừa dùng lực ôm tôi, vừa mang vẻ ý hối tiếc.
Tôi sững sờ người, thằng cha này làm cái trò gì vậy?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, vậy mà đã bị thằng cha này nhấc lên trên bả vai.
“ A, Diệp Thiên Kỳ, anh là đồ lưu anh? Thả tôi xuống.” Tôi hai chân không ngừng đá đạp loạn xạ.