Tôi đá một cái rất mạnh vào chân của Tần Hạo Nhiên đặt dưới gầm bàn, Tần Hạo Nhiên không ngừng xua tay phân bua : " Đừng trách tôi, thực sự không đáng cười mà!"
Tôi bó tay.
Đành phải nâng cố nên uống cùng Phương Trạch Vũ.
" Hey, tôi nói này, các anh kể truyện cười đừng chịu thua kém người khác thế chứ, đừng để tự mình uống hết rươu, phải làm cho người khác uống mới hay!" Tôi nghiễn răng nghiến lợi nói.
Sau một hồi, lại đến lượt tôi kể, tôi liền lấy lại tinh thần, tôi không còn khách khí nữa, đến lượt tôi, tôi phải phản kích lại, tôi phải cho các anh ai cũng phải uống.
Nghĩ tới đây, tôi liền xắn cao tay áo lên, 1 chân giẫm lên trên ghế : " Các anh sẽ hối hận thôi, để cơ hội này cho tôi, tôi sẽ khiến cho các anh uống đến chết, cười đến chết."
Lạc Mộ Thâm đưa ánh mắt u tối nhìn sang tôi nói : " Ồ, mạnh mồm ghê nhỉ, để tôi xem ai là người uống nhiều nhất, rồi cô xem, cô mới là người uống đến chết, cười đến chết."
Tôi lập tức lườm sang Lạc Mộ thâm : " Lạc Tổng, anh không phục đúng không?"
Lạc Mộ Thêm khẽ nhếch mép lên cười :" Được, nếu cô làm tôi cười được, tôi sẽ uống liền hai cốc, hai phần luôn."
" Được. Nếu tôi không làm anh cười, tôi cũng uống gấp đôi." Mắt tôi như muốn đỏ rực lên, trông giống như dáng vẻ của một vị nữ anh hùng hào kiệt.
" Ồ, Nhụy Tử, cô sẽ thất bại lớn thôi, anh Đại Thâm của cô không dễ dàng cười đâu, đến lúc đố phải uống nhiều thì làm thế nào?" Phươn gTrạch Vũ cười nói với tôi.
" Xí, cô nương này mà đã điên lên thì á, trước đây anh không cười, là vì anh chưa gặp Đoàn Vương Gia trong truyền thuyết tôi đây." Tôi túm lấy cố, rồi nói thật to, " Lạc Mộ Thâm, anh cứ đợi đấy!"
Rượu đã dần ngấm dần, tôi đã gọi to tên Lạc Mộ Thâm rồi.
Lạc Mộ Thâm khẽ nhíu lông mày, nhưng không thấy nổi giận gì.
" Được, đầu lợn, bắt đầu đi. Xem cô thể hiện thể nào." Lạc Mộ Thâm thách thức nói.
" Chú ý nha." Tôi nghĩ ngợi, lúc này nhất định tôi phải ra tay cho bọn họ biết mặt, vì thế trong đầu tôi suy nghĩ như một cái máy dò tìm những vật mất tích trên biển.
" Bắt đầu kể rồi này! chuyện kể rằng trong một lớp nọ có một cặp anh em sinh đôi giống nhau như đúc, chỉ có một điểm khác là người anh thấp hơn người em 1cm, người em thường hay chạy đến trước mặt anh trai mình, rồi xuýt xoa nói : Trời ơi, anh đẹp trai quá đi, cả năm ngũ quan trên khuôn mặt này cứ như một tác phẩm nghệ thuật vậy, nếu mà cao thêm 1cm nữa thì quá hoàn mỹ rồi."
Vừa kể xong, tôi lập tức bám lấy bàn rồi cười nghiêng ngả, bởi vì quá buồn cười, cười đến nỗi đau hết cả ruột.
Nhưng có điều tôi không thể ngờ tới đấy là, bốn tên thiếu gia kia không ai cười, đến Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên cũng không ai cười, mặt bọn họ tỏ ra rất nghiêm túc, mẹ ơi, bốn thằng cha này mặt tối om như mực vậy!
Thế này tức là tôi phải uống sao?
Tôi thở dài tự giót cho mình hai cốc bia, uống một hơi hết.
Bốn ông thiếu gia, nếu tôi không làm các anh cười, thì tôi không mạng họ Tô, cũng chẳng còn mệnh danh là Đoàn Vương Gia nữa.
" Được, quá độc ác, tôi sẽ tiếp tục," Tôi chuyển hướng nhìn, " có một câu chuyện kể rằng, Hai giáo viên nói chuyện với nhau: Tôi không thể chịu nổi một đứa học sinh như vậy.
– Sao?
– Tôi cho đề là viết một đoạn văn ngắn bằng tiếng Anh. Chủ đề về công chúa và hoàng tử. Bài của nó có câu: “Hoàng tử hỏi Công chúa: ‘Can you speak Vietnamese?’. Công chúa đáp: ‘Yes”. Thế là cả phần sau nó viết tiếng Việt.
Kể xong, tôi cười đến rơi cả nước mắt, hai tay thì bám chắc vào sau ghê, lúc này Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên cũng đã cười, nhưng xem ra không được to lắm, còn Lạc Mộ Thâm và Lương Cẩn Hàn vẫn không phản ứng gì cả.
" Nhìn hai ông kìa." Lạc Mộ thâm nhìn Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên đang cười, rồi quay sang nhìn tôi : " Cô còn câu chuyện nào buồn cười hơn không ?"
Tôi nghiến răng nhìn gã khó tính đó, rồi bực bội nói : " Lạc Tổng, tôi sẽ từ từ làm cho anh phải cười, tôi sợ rồi anh sẽ không chịu nổi đâu."
Lạc Mộ Thâm cười nhạt nói : " Được, nếu hôm nay cô không làm cho tôi cười được, thì tôi sẽ cắt giảm lương của cô."
Mẹ ơi, chỉ có kể câu chuyện cười mà cũng liên quan đến lương sao, phải uống rượu đã đành, giờ liên quan đến tiền lương thì tôi phải gắng hết sức thôi.
Nghĩ tới đây, tôi hắng giọng lấy lại tinh thần rồi bắt đầu kể : " Có hai người đàn ông lớn tuổi đều bị nặng tai giống nhau và là hàng xóm của nhau, một hôm người đàn ông này nhìn thấy người đàn ông kia cầm cần câu đi câu liền hỏi : Ông đi câu à ? Người đàn ông kia lắc đầu nói : Không tôi đi câu. Người đàn ông này nói tiếp : Vậy mà tôi cứ tưởng ông đi câu!!!!"
Lại một lần nữa tôi cười không khép được miệng, lần này Lương Cẩn Hàn cũng đã cười lên, anh ta vừa cười vừa nói:" Hay đấy, lát nữa cô chép lại cho tôi, để sau này tôi kể cho người khác nghe."
Lạc Mộ Thâm lại nhìn Lương Cẩn Hàn bằng ánh mắt khinh khỉnh, rồi cười nhạo nói: " Sao không chịu nổi à ? Tôi đánh giá anh quá cao rồi, cứ nghĩ là anh rất lạnh lùng cơ, đầu lợn, giờ chỉ còn lại mình tôi, song, tôi không dễ dàng gì đâu, xem xem đến lúc đó, cô sẽ như thế nào ? "
Đáng ghét, gã này mặt vẫn cứng như sắt đá, làm tôi tức cầm cốc bia uống một hơi hết, rồi lại tiếp tục, lúc này, Phương Trạch Vũ bọn họ bắt đầu cổ vũ tôi : " Nhụy Tử, cố lên, hạ gục Đại Thâm đi."
Lúc này toàn thân tôi tràn đầy sức mạnh, tôi mạnh dạn, mắt hướng thẳng về phía Lạc Mộ Thâm, tôi cảm thấy mắt của tôi đang mở ro như bóng bóng, hít một hơi thật sâu, tôi tiếp tục kể:
" Có một nhóm bạn bè cùng nhau lên núi ngắm mặt trời mọc, một người bạn chỉ tay lên không trung nói : " Tôi nhìn thấy rồi!" " Tôi cũng nhìn thấy rôi!". Lúc này phía đằng xa có người giơ chiếc quần lên mắng chửi : " Nhìn thấy thì nhìn! Chúng mày còn gào ầm lên làm gì hả!"
Phương Trạch Vũ ba người bọn họ ai nấy đều cười nghiêng ngả, còn Lạc Mộ Thâm vẫn vậy, vẫn lặng im không chút biểu cảm, sau đó hơi cau mày nói : " Tôi vẫn chưa cười, uống đi!"
Tôi hậm hực uống hết liền hai cốc bia, đầu óc bắt đầu thấy hơi choáng váng rồi, trời ạ, điểm cười của thằng cha này cao quá, xem ra, tôi không thể làm cho tên này cười lên được rồi, khả năng kể chuyện của tôi đi đâu rồi, xem ra tôi phải lấy ra bí kíp, lấy ra tuyệt chiêu của mình cất dưới đáy hòm rồi, tôi không tin anh lại không thể không cười được.
Lúc này, Phương Trạch Vũ cười nói với tôi : " Nhụy Tử, có cần tôi cù buồn anh ta không ? "
Tôi xua tay : " Không cần, lần này nếu Lạc Mộ Thâm không cười, tôi sẽ uống hết mấy chai còn lại."
Tôi đánh bạc vào lần này, được ăn cả ngã về không, sau đó bắt đầu kể câu chuyện tuyệt chiêu của mình :
" Chuyện kể rằng, có một người rất chất phác và thanh khiết, yêu bạn gái của mình, muốn vượt quá giới hạn, muốn làm chuyện đó, nên đã đi tới hiệu thuốc mua bao cao su, nhưng con người anh ta vốn dĩ rất truyền thống, rất ngây thơ chất phác, vừa từ ở miền quê nông thôn ra, không biết bao cao su gọi là gì, thế nên đi đi lại lại ở tù thuốc mấy vòng liền cũng không nói được là muốn mua gì.
Cô gái bán thuốc hảo tâm liền bước tới hỏi : Xin hỏi, anh muốn mua gì thế ạ ?
Người đàn ông hiền lành đó gãi đầu gãi tai nói : Cái gì nhỉ, cái túi gì mà bằng cao su bọc vào trái chuối...Bán thế nào nhỉ ? "
Cùng với câu tôi vừa nói dứt, chỉ thấy Phươn Trạch Vũ bọn họ cười như muốn lăn ra đất, Lạc Mộ Thâm rút cuộc cũng không nhịn được nữa, ha ha, hí hí cười lên rồi, anh ta cố gắng duy trì hình ảnh vững như quả núi của mình, nhưng bất luận là như thế nào cũng không thể khống chế biểu cảm của mình được nữa.
Tôi lập tức nhảy chồm lên, như là phát hiện ra một đại lục mới rồi chỉ về phía Lạc Mộ Thâm : " Ha ha, Lạc Tổng cười rồi, ha ha, tôi thắng rồi, anh uống đi!"