Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 72: Một nửa người đàn ông là trẻ con

“ Thôi thì đã đến rồi, thì ăn thôi, hơn nữa, đã đói quá rồi, sắp bò không nổi lên Núi Kim Cương rồi.” Người không thích nói như Lương Cẩn Hàn lại nói giúp tôi.

Tay anh ta lấy một xiên thịt, cuối cùng, không kìm nổi gật đầu.

“ Đúng thế, tôi nghĩ Nhuỵ Tử đã giới thiệu, chắc chắn là tuyệt, không thể coi thường tấm lòng này của Nhuỵ Tử, hôm nay coi như tập hợp ở đây ăn đi.” Phương Trạch Vũ cũng vội vàng nói, anh cũng lấy một xiên thịt, cho vào mồm cắn, “ thật sự rất tuyệt, ngon.”

Tần Hạo Nhiên cũng ăn, anh ta vừa ăn, vừa lắc đầu: “ Thực sự là rất tuyệt, mùi vị rất thơm.”

“Nhà này có bí quyết gia truyền, cực kỳ ngon, hồi đại học, chúng tôi mỗi tuần đều đến đây ăn.” Tôi vội vàng nói.

Tôi vội vàng lấy một xiên kính cẩn đưa cho Lạc Mộ Thâm: “ Lạc Tổng, nếm xem, thật sự rất tuyệt.”

Lạc Mộ Thâm nửa tin nửa ngờ cho xiên thịt đó vào trong mồm cắn, mặc dù anh ta không nói gì, nhưng từ biểu cảm của anh ta, tôi thấy được anh ta rất thích ăn rất hài lòng.

Mấy tên đàn ông này bắt đầu không đồng ý ăn, sau đó gần như tranh cướp, thậm chí, cả đĩa xiên thịt dê nướng thịt bò nướng tôi căn bản không cướp được mấy xiên, tất cả đều bị bốn tên đàn ông đó, bốn thiếu gia rất tao nhã này phân chia rồi.

“ Chỉ có mấy xiên, Nhụy Tử đầu lợn, cô không gọi thêm nhiều chút à, sợ chúng tôi ăn cho cô nghèo à?” Tần Hạo Nhiên không vui vẻ lớn tiếng. Tôi gần như sững người.

Tôi là sợ bọn họ không ăn, cho nên không dám gọi nhiều, nhưng bây giờ còn ghét bỏ tôi gọi ít nữa.

Tôi đành phải gọi phục vụ lần nữa, lại gọi rất nhiều xiên thịt dê thịt bò, cô nhân viên phục vụ đó nhìn thấy bốn chàng trai đẹp trai này ăn được như thế, mỉm cười nhẹ.


Kì thực tôi biết cô ấy rất thích nhìn bốn chàng trai đẹp trai này, suy cho cùng đáng được dưỡng mắt mà!

Lúc đó, bọn họ lại đi nưỡng thịt xiên, lúc sau cô nương đó lại mang lên một đĩa mực nướng to.

Món mực nướng này ấy à, thơm thôi rồi, lại quét lên dầu cay, quả thật hễ nhìn đã muốn chảy nước miếng.

Thật sự nhìn miệng ăn của tôi, hận không thể lập tức ăn ngay chỗ mực đó.

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn chỗ mực đó, anh ta lại chán ghét nói: “ chỗ mực này ấy à, cholesterol cao nhất rồi, thuộc về thực phẩm rác, tôi mới là không ăn, cuối đời dễ mắc bệnh cao huyết áp máu nhiễm mỡ.”

Được thôi, thằng cha này rất hiểu dưỡng sinh, mỗi ngày đèu có bác sĩ dưỡng sinh đến chỉ định thực đơn đặc biệt, người ta là máu quý tộc mà.

Anh ta nói như thế, ba người đó đều do dự rồi.

Tôi thở dài, gặp một miếng mực, cắn một miếng nói: “ Lạc tổng nói rất đúng, mực mặc dù dinh dưỡng phong phú, mà còn đặc biệt ngon, chính là máu nhiễm mỡ có vẻ cao, nhưng chúng ta một năm mới ăn mấy lần chứ? Mà còn chúng ta bây giờ còn trẻ thế này, không cần tính toán như thế, nếu như thật sự đáng lo ngại như thế, ngày mai vận động nhiều chút là được rồi.”

Tôi ra sức nhai, thật sự quá ngon rồi.

Phương Trạch Vũ chớp chớp mắt: “ Cũng đúng, chúng ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Việc gì phải lo xa nhiều thế? Cái gì mà huyết áp cao máu nhiễm mỡ, bình thường chú ý một chút cũng không phải vì mắc nghẹn mà bỏ ăn chứ?”

Anh ta cũng gắp một miếng mực, cả mồm nhai, liên tục nói: “ Ngon, thật là ngon.”


Anh ta nói như thế, Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn cũng gắp, ăn quá đã, vừa ăn vừa liên tục khen ngợi.

Lạc Mộ Thâm còn do dự, tôi nhìn qua đoán ý sắc mặt, vội vàng gắp một miếng đặt vào trong đĩa của Lạc Mộ Thâm: “ Lạc tổng, nể mặt tôi, ăn thử một miếng, cảm thấy không ngon thì vứt đi.”

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng hừ một tiếng: “ Được thôi, nể mặt cô một lần.”

Anh ta tao nhã gắp một miếng mực nhỏ, sau đó lại tao nhã nhai một miếng, sau đó, anh ta lại tiếp tục tao nhã gắp những miếng mực còn lại vào trong đĩa của mình.

“ Hừ. Lạc Mộ Thâm, con người cậu thâm hiểm quá, cậu không phải không ăn sao?” Nhìn thấy Lạc Mộ Thâm gần như gắp hết những miếng mực đó rồi, Phương Trạch Vũ không kìm nổi hét lên.

“ Sao nào? Cậu ăn quá nhiều rồi, tôi là vì nghĩ cho các cậu, không muốn các cậu bị cao huyết áp.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ hứ, Lạc Mộ Thâm, cậu cướp đồ còn biện lí do.” Phương Trạch Vũ cố ý ra vẻ rất tức giận, gõ vào đầu Lạc Mộ Thâm vài cái, nhưng Lạc Mộ Thâm không để ý anh ta, chỉ tao nhã mà ăn nhanh miếng mực đó.

Tôi cười đau khổ nhìn mấy thiếu gia giàu có này, tôi bây giờ coi như nhìn thấy mặt khác của bọn họ rồi.

“ Đừng vội, mọi người, còn có đồ ngon khác, tôi gọi rất nhiều rồi!” Tôi đành phải động viên.

Không chờ bao lâu, nhân viên phục vụ mang đến những xiên đặc sắc, có xiên đậu phụ khô này, có xiên ớt này, có xiên tỏi to này......


Tôi vội vàng nhiệt tình mời mọi người ăn.

“ Lạc tổng, món tỏi nướng này rất ngon.” Tôi vội vàng kính cẩn đưa cho Lạc Mộ Thâm một xiên tỏi nướng.

Lạc Mộ Thâm nhíu nhíu mày: “ Loại tỏi này mà cũng có thể nướng ăn à? Tôi vừa nhìn là muốn chạy rồi. Tôi mới không ăn tỏi nướng. Cả mồm toàn mùi tỏi.”

Anh ta lại chán ghét nhìn quả đậu nướng đó: “ loại đậu này cũng nướng, nướng không chín sẽ có độc, tôi không muốn đau bụng đi ngoài.”

Anh ta lại nhìn xiên đậu phụ khô: “ Loại đậu phụ khô này, cũng nướng. Protein đều ngưng kết lại, có dinh dưỡng gì không? Không cần ăn.”

Mồm anh ta nói hết sức quả quyết, nhưng vừa nhìn Phương Trạch Vũ Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn ăn một cách ngon lành, anh ta cũng vội vàng đi cướp, dường như bản thân cướp chậm nên giống như không được ăn vậy.

Tôi thậm chí cũng không cướp được.

Đây vẫn là tên đàn ông lưỡi độc xoi mói đó sao?

Tại sao lúc này giống như một đứa trẻ vậy?

Khiến tôi nhớ đến một câu nói, một nửa người đàn ông, là trẻ con.

Tôi chỉ là không ngờ rằng tên tổng giám đốc phong lưu lạnh lùng đẹp trai này cũng có mặt của trẻ con, là tôi kiến thức nông cạn quá rồi sao?

Tôi ngây người nhìn bốn người đàn ông gió cuốn mây tan xuất sắc này, thậm chí mang lên đùi dê nướng cũng ăn sạch sẽ.


Tôi hầu như không ăn được mấy miếng.

Ồ, thôi đi,có lẽ bọn họ ăn những món cao lương đắt đỏ, lần đầu tiên ăn đễn đồ dân dã thế này, để bọn họ ăn đi, tôi mời bọn họ, thì không nên cướp với bọn họ.

Lúc này, nhân viên phục vụ mang một bát to canh tê cay lên, mắt của tôi lập tức mọc ra mấy ngôi sao nhỉ, canh tê cay, tôi thích ăn nhất.

Tôi lấy đũa trộn đều rau cải bên trong, chân giò hun khói và bánh phở nấm hương, cảm giác nước miếng đều chảy ra rồi.

Canh tê tay của nhà cô này rốt cuộc là dùng xương thịt, cái đó ngon lắm, mỗi ngày cho tôi ăn cũng không ngấy.

Nhìn dáng vẻ thèm ăn của tôi, Lạc Mộ thâm lại nhíu lông mày: “ tôi nói cô tại sao lại có thể ăn sạch được đồ bẩn như thế? Đây đều là cái gì thế, loạn xì ngậu lên, nhìn là không có khẩu vị rồi.”

Tôi nhếch nhẹ lông mày, không còn gì để nói nhìn Lạc Mộ Thâm: “ Cầu xin, Lạc tổng, ở đâu là đồ bẩn vậy? Đây là rau cải, bóng đậu phụ, bánh phở, nấm tươi, tiết vịt cùng làm thành canh chua cay, rất ngon, con gái chúng tôi đều thích ăn. Khi đi dạo, chỉ cần ăn cái này là lại cao hứng rồi.”

Lạc Mộ Thâm hừ nhẹ một tiếng: “ nếu không phải nói đồ quê mùa, con gái bên cạnh tôi tại sao lại không thích ăn?”

Tôi vẫy tay: “ Được thôi, bên cạnh anh là những người thế nào? Người ta đều là minh tinh, người mẫu, mỹ nữ thời thượng, từng người từng người cao quý kìa, tôi làm sao sách được với những cô thiên kim đó, tôi là thích cái này thôi.”

Tôi vừa nói, vừa cúi đầu ăn bát canh tê cay đó, ăn ngon chết đi được, canh tê cay của nhà này qủa thực quá là ngon rồi, nhớ hồi đại học, tôi và Châu Đình Trần An An thường xuyên đạp xe một tiếng đồng hồ đến đây mua canh tê cay, dùng túi nilong mang về, sau đó cả phòng kí túc cùng nhau ăn, chỉ có điều, những ngày tháng đó đều đã qua rồi, hễ nghĩ đến mình bây giờ với Trần An An không chung một đường, trong lòng tôi lại nặng trĩu.

Được thôi, hoá bi ai vì lượng ăn, tôi ăn như hổ đói bát canh tê cay đó, kiểu ăn của tôi khiến bốn vị thiếu gia cao quý đó sững sờ rồi.

“ Dường như rất ngon......” Tần Hạo Nhiên nhẹ nhàng nói.