" Lạc Tổng, thật không ngờ lại có thể gặp anh ở đây, nếu biết Lạc Tổng muốn hẹn gặp tôi, thì cho dù có xa xôi đến mấy tôi cũng sẽ tới, đâu cần Lạc Tổng cử người tới tìm tôi thế này?" Triệu Khải Sinh liền khiêm tốn nói.
Buồn cười thật, một doanh nghiệp nhỏ như anh ta, khi nào mới có thể gặp được Lạc Mộ Thâm - một con người như thần tiên, gặp được Lạc Mộ Thâm, đúng là tạo hóa của anh ta rồi.
" Phải rồi, hôm nay nếu không phải giám đốc Triệu ức hiếp Châu Đình bạn của tôi, thì e là chúng ta cũng chẳng thể có cơ hội gặp mặt nhau thế này!" Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, anh ta nhìn Triệu Khải Sinh với một đôi mắt sắc và chứa đầy sự uy hiếp, đôi mắt đó làm cho Triệu Khải Sinh có vẻ như đang run lên cầm cập.
Triệu Khải Sinh lập tức hiểu ra.
Sao? một Châu Đình nhân viên cấp dưới của mình lại là bạn của Lạc Mộ Thâm sao?
Ôi ôi, mình không biết, mình chỉ biết Châu Đình là một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu, thanh tú xinh đẹp, cho nên mình muốn cô ấy làm người tình của mình, nhưng thật không ngờ cá tính của cô gái này lại quá mạnh mẽ, lại biết chống cự, vì thế, anh ta mới tức giận đẩy Châu Đình xuống cầu thang, đồng thời uy hiếp Châu Đình, nhốt cô ấy vào trong phòng làm việc.
Vốn là muốn làm thế nào để cho Châu Đình sợ, đến lúc đó, cô gái nhỏ này sẽ khuất tùng mình thôi, nhưng không thể ngờ rằng Châu Đình lại được người khác tới cứu, đồng thời được đưa vào một bệnh viết St Mary cao cấp như vậy ( Bệnh viện này, đến cả Triệu Khải Sinh cũng chẳng đủ sức vào đó được), điều đáng sợ nhất là, cô ấy lại là bạn của Lạc Mộ Thâm ?
Lạc Mộ Thâm là người như thế nào ? Người bình thường có dám động đến anh ta không ?
Đúng là trên thế giới luôn có những đại gia trẻ tuổi, luôn làm người khác kính nể, nghe hiểu được trắng đen, Triệu Khải Sinh có mấy lá gan cũng chẳng dám chống lại Lạc Mộ Thâm!
Sao mình lại có thể mắc tội với Lạc Mộ Thâm thế này?
Nếu Lạc Mộ Thâm tức giận, thì những gì vất vả tạo dựng được, những đồng tiền kiếm ra chắc sẽ thành mây khói hết, và cũng biết đâu đến cái mạng cũng chẳng thể giữ nổi nữa.
Nghĩ tới đây, những suy nghĩ trong đầu Triệu Khải sinh như muốn quay cuồng, anh ta liền tự vả nhẹ vào má mình mấy cái :" Lạc Tổng, mong anh thứ lỗi cho tôi.Tôi không biết Châu Đình là bạn của anh, nếu tôi biết, anh có cho tôi mấy lá gan tôi cũng không dám ức hiếp Châu Đình như vậy, tôi không có ý, cũng tại tôi đã uống nhiều rồi.Mới có những hành động đó với Châu Đình, tôi về sau sẽ không bao giờ dám thế nữa, Lạc Tổng, anh là người quân tử đừng chấp những kẻ như tôi, bỏ qua cho tôi lần này đi!"
Anh ta không ngừng tự tát vào má của mình, càng tát càng mạnh hơn, một lúc sau khuôn mặt béo hú của anh ta trông chẳng khác gì một chiếc đầu lợn cả.
Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn anh ta tự tát vào má mình, một chút cảm xúc trên mặt cũng không có.
Anh ta không nói, Triệu Khải Sinh cũng chẳng dám dừng lại, cứ tát liên tục vào má, tôi và Châu Đình đều chăm chú nhìn.
Đặc biệt là Châu Đình, thật không ngờ đường đường là một giám đốc Triệu oai phong lẫm liệt của mình, mà giờ lại chẳng khác nào một kẻ lang thang tội phạm.
Triệu Khải Sinh tự đánh một lúc, Lạc Mộ Thâm nhìn về phía Châu Đình :" Châu Đình, tên này cho cô xử lý, khi nào cô thấy xem đủ rồi, thì nói dừng, còn nếu cô chưa xem đủ, thì anh ta phải tự đánh mình cả đêm nay."
Giọng nói anh ta vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng, giống như một cơn mưa đá rơi xuống lạnh thấu xương vậy.
Châu Đình như muốn nói gì đó, tôi nắm chắc tay của cô ấy, hừ, người như thế, phải để anh ta tự giáo dục mình thêm nữa đi.
Tôi vẫn rất ủng hộ cách xử lý của Lạc Mộ Thâm.
Ác nhân thì phải dùng Ác nhân trị.
Triệu Khải Sinh đánh một lúc, mặt sưng càng to hơn, mồm cũng đã chảy máu, tấm lòng lương thiện của Châu Đình lúc này đã không thể để yên được nữa, cô ấy giơ tay :" Lạc Tổng, thế này đủ rồi."
Cô ấy tuy đang rất tức giận, nhưng từ đáy lòng vẫn luôn thánh thiện.
Lạc Mộ Thâm hằm hằm nói :" Anh nên cảm ơn cô Châu đi, không thì, tôi sẽ để anh tự đánh mình cả đêm đấy."
Triệu Khải Sinh liền dừng tay lại, vội kính cẩn lễ phép hướng về Lạc Mộ Thâm và Châu Đình :" Cảm ơn Lạc Tổng, cảm ơn cô Châu, tôi sai rồi, sau này sẽ không dám thế nữa, hi vọng Lạc Tổng và cô Châu bỏ qua cho tôi."
Tôi chút nữa thì cười ầm lên, lúc này, trong đôi mắt tôi, Lạc Mộ Thâm như một người hùng vậy.
Lạc Mộ Thâm lại nói :" Chỉ nói mồm không thế thôi sao?"
Giọng anh ta tuy có vẻ nhẹ nhàng, nhưng sức sát thương thì thật sự quá lớn.
Triệu Khải Sinh vội nói :" Vâng vâng, tôi đã làm cô Châu bị thương, thực sự đã mắc một lỗi lớn, tôi nhất định sẽ đền bù, đền bù, tôi, tôi đền bù cô Châu mười vạn tiền phí tổn thất tinh thần, ngoài ra, chi phí khám chữa vết thương của cô Châu tôi sẽ lo chi trả toàn bộ, và khi sau khi cô Châu ra viện, tôi sẽ để cô Châu lên làm lãnh đạo trong công ty."
Tôi đứng bên cạnh bĩu môi nói : " Ồ, giám đốc Triệu đúng là một người kinh doanh thông minh, giữ bạn của Lạc Tổng lại bên mình, như thế đúng là có nhiều lợi ích rồi ? Nhưng mà, Châu Đình của chúng tôi đã bị như thế này, còn có thể ở lại bên cạnh anh làm việc sao ? Anh nằm mơ đấy à, hơn nữa, anh Đại Vũ, anh nói phí điều trị của Châu Đình ở đây hết bao nhiêu ? Xem giám đốc Triệu có thể trả được không?"
Phương Trạch Vũ suy nghĩ một lúc, rồi rút điện thoại từ trong túi ra, mở chức năng máy tính lên tính toán :" Ừ, vết thương của Châu Đình không rõ ràng lắm, chúng tôi phải tập chung theo dõi điều trị, nếu điều trị không cẩn thận, rất dễ để lại di chứng ? Vì thế tiền phí điều trị chắc cũng không thể ít được, ít nhất cũng phải rơi vào khoảng một trăm vạn !"
A ?
Triệu Khải Sinh mặt mũi thẫn thờ, một trăm vạn ?
" Sao ? Không chịu à?" Lạc Mộ Thâm đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn.
" Không không, chắc chắn rồi chắc chắn rồi, tôi trả tôi trả, một trăm vạn, một trăm vạn." Triệu Khải Sinh lấy vạt áo lau mồ hôi đang chảy ướt đẫm trên mặt.Một trăm vạn này, anh ta thực sự rất đau xót, đó là số tiền lợi nhuận của hai năm công ty anh ta làm ra!
" Đừng quên đấy, còn mười vạn tiền phí tổn thất tinh thần nữa đấy !" Phương Trạch Vũ cười nói, " Tổng cộng anh cần đền bù cho cô Châu một trăm mười vạn, nhưng mà nghe cái số một trăm mười vạn có vẻ không đẹp, không thuận tai lắm, anh nên lấy con số tròn một chút, một trăm năm mươi đi."
Triệu Khải Sinh đôi mắt tối sầm, chỉ một chút động chân tay, đã mất ngay một trăm năm mươi vạn rồi.
" Không đồng ý sao? " Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Anh ta lườm mắt, chút nữa làm Triệu Khải Sinh sợ đái ra quần, rồi vội vàng chắp tay trả lời :" Không không.Đồng ý rất đồng ý."
" Vậy sẽ trả luôn bây giờ." Lạc Mộ Thâm lại lạnh lùng nói.
" Bây giờ trả, bây giờ trả." Triệu Khải Sinh run rẩy rút tấm séc trong túi ra, vội ký tên lên tấm séc trị giá một trăm năm mươi van, cung kính đưa cho Lạc Mộ Thâm.
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng đưa tay ra nhận lấy tấm séc, kẹp lấy tấm séc, chuyển lại cho Châu Đình :" Cô Châu, tấm séc này tạm thời cô cứ giữ lấy, ngày mai, tôi sẽ cử người đi ngân hàng đổi thành tiền giúp cô, nếu tôi phát hiện tấm séc này có gì không đúng, tôi sẽ giúp cô giết chết thằng cha này."
Triệu Khải Sinh sợ đến mức mặt mũi tái mép.Anh ta vội gật đầu :" Lạc Tổng, không dám không dám, tuyệt đối không phải là tấm séc giả, có thể rút tiền mà."
" Anh nói tôi không dám ?" Lạc Mộ Thâm cố ý nói.
" Không phải, là tôi nói tôi không dám lừa Lạc Tổng thôi!" Triệu Khải Sinh sợ như muốn khóc.
" Được rồi, giờ anh đã nhận lỗi rồi, thì tạm thời tôi bỏ qua cho anh, nhưng có điều, tôi nói cho anh biết, Châu Đình sẽ không quay lại làm việc cho công ty anh nữa đâu, sau này anh cẩn thận cho tôi một chút, nếu dám làm chuyện gì mắc lỗi liên quan đến tôi, thì tôi sẽ cho anh đi chầu Diêm vương bất cứ lúc nào đấy." Lạc Mộ Thâm uy nghiêm nói.
Triệu Khải Sinh run như cầy sấy, không ngừng chắp tay kính cẩn xin lỗi Châu Đình.
Dọa một hồi, Lạc Mộ Thâm mới để Triệu Khải Sinh đi, dù sao cũng chưa xảy ra chuyện gì lớn, bây giờ, tức giận cũng đã trút rồi, đền bù cùng đã đền rồi, giết người thì cũng không giải quyết được gì nữa.
Triệu Khải Sinh cảm ơn rối rít rồi rời khỏi Sr Mary, chắc là thằng cha này cả đời còn lại cũng không dám làm trò đồi bại với nhân viện nữ nữa rồi.
Mà trong suốt quá trình diễn ra sự việc, Châu Đình luôn lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Sau khi Triệu Khải Sinh đi, thuộc hạ của Lạc Mộ Thâm cũng đã rời đi, Châu Đình mới vội đưa tấm séc trong tay cho Lạc Mộ Thâm, rồi khép nép nói :" Lạc Tổng, cái này, đưa anh."