Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 61: Cậu đi đường tắt mà không để ngươi khác đi sao

" Đúng, không sai, cậu không phải là tình nhân của Lạc Mộ Thâm, bởi vì, Lạc Mộ Thâm vẫn chưa kết hôn, có phải cậu nói cậu vẫn còn khả năng là bà chủ của chúng tôi ? Nhụy Tử, tôi khuyên cậu đừng có tỏ ra lạc quan như thế, cho dù cậu đã lên giường với Lạc Mộ Thâm rồi đi chăng nữa, cậu nghĩ anh ta sẽ lấy cậu sao ? Đừng nằm mơ nữa, xung quanh anh ta còn vô số những diễn viên, người mẫu xinh đẹp đang vây quanh kìa, hơn nữa, dù Lạc Mộ Thâm có không coi nhưng cô gái đó ra gì, thì cậu cũng chẳng được anh ta quan tâm đâu, bởi vì cậu chẳng phải là người duy nhất trên thế giới này, anh ta cần là cần một người vợ môn đăng hộ đối, chứ không phải một cô gái lọ lem như cậu, ồ, tôi nói là cô gái lọ lem là còn coi trọng cậu đấy, cần biết, bố của cô gái lọ lem còn là Vương Tôn Đại Thần đấy, vì thế, giờ cậu đừng có đắc ý nữa, tôi đang chờ xem anh ta sẽ đá cậu như thế nào, cần phải biết là, tình mới của Lạc Mộ Thâm chưa bao giờ kéo dài được quá hai tháng nhé, còn cậu, đến làm người tình của sếp cũng chẳng thể có cửa đâu? Đúng, giờ tôi đang là người yêu của Dương Siêu, nhưng tôi còn có cơ hội trở thành chính thức, Dương Siêu là người có chức quyền trong công ty, là trụ cột, nhận được sự tin tưởng, tín nhiệm của Chủ tịch hội đồng quản trị, còn là cổ đông của công ty, anh ấy nói muốn ly hôn để đến với tôi, vì thế, cơ hội của tôi tốt hơn cậu nhiều . " Trần An An cười lạnh nhạt, cậu ấy nhìn tôi , " Tô Tư Nhụy, tôi không muốn nói nhiều nữa, nói một câu cuối, chúng ta sau này đường ai nấy đi đi.

Cậu ấy muốn quay đầu bước đi, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó : " Ồ, đúng rồi, tôi còn nợ cậu 4000 tệ đúng không ? "

Cậu ta rút ra từ trong túi một tấm thẻ ngân hàng, rồi đập lên bàn, lạnh lùng nói : " Tôi nợ cậu 4000 tệ, đây là 5000 tệ, không cần trả lại. "

Sau đấy, cậu ấy quay đầu bước đi.

" An An, " Tôi gọi cậu ấy, " An An, không phải mình muốn đòi tiền cậu, chỉ là mình nghĩ, cậu đừng làm vợ lẽ của Dương Siêu, đừng vì thăng tiến mà làm bất cứ điều gì, mình hi vọng, cậu vẫn là một An An trong sáng như ngày trước. "

Trần An An dừng bước lại, quay người lại nhìn tôi, ánh mắt của cậu ấy nhìn tôi như người xa lạ, cậu ấy nhìn tôi một lúc, rồi lạnh lùng nói : " Tô Tư Nhụy, phiền cậu đừng xen vào chuyện người khác được không, cái gì mà vợ lẽ, làm bất cứ việc gì, tôi thấy cậu mới là không từ thủ đoạn nào để thăng tiến đấy, bên cạnh cậu là sếp lớn, cậu đi đường tắt mà không để người khác đi sao ? Thật là ích kỷ quá đấy! "

Cậu ấy sau khi nói xong mấy câu đó, chẳng thèm nhìn tôi thêm nữa, quay đầu đi khỏi phòng trà, tôi buồn tủi nhìn tấm thẻ ngân hàng đặt trên bàn, cảm giác tấm thẻ này như đã chia cắt tình bạn giữa tôi và An An rồi.

Tại sao, cậu ấy lại khẳng định tôi lên giường để được tiến chức, cho rằng tôi bên cạnh Lạc Mộ Thâm mà không nói gì với cậu ấy, tại sao ?

Trong lòng tôi lúc này rối bời, chỉ muốn khóc cho vơi đi, nhịn cả nửa ngày, đúng lúc có đồng nghiệp khác tới uống cà phê, tôi vội cầm tấm thẻ đút vào túi, quay lại bàn làm việc.


Trong phòng đánh chữ, tôi có cảm giác toàn thân như có kim châm, bởi vì dù sao tôi và Trần An An làm cùng một phòng, ngẩng đầu, cúi đầu đều nhìn thấy nhau, nhưng giữa tôi và cậu ấy chẳng còn được ôn hòa ấm áp như những gì trước đây nữa, cậu ấy nói chuyện với tôi, rất khách khí, cũng chẳng bao giờ làm khó tôi, giao cho tôi rất nhiều việc như kiểu giao cho Lý Mộng Giao vậy, nụ cười của cậu ấy khi cười với tôi như là đã được công thức hóa. Mà những người đồng nghiệp khác nhìn thấy thư ký giám đốc Trần An An lạnh nhạt với tôi, cũng lập tức đổi chiều gió nhạt nhẽo với tôi, để gần gũi với Trần An An.

Trong lúc ăn cơm trưa, cậu ấy cũng chẳng còn ngồi cạnh tôi nữa, mà là được những người khác vây quanh cười cười nói nói, tôi chỉ có thể ngồi ăn cùng với vài nhân viên mới. Người mới, chưa hiểu được sự tình, vẫn có thể vui vẻ với tôi.

" Ây, Tiểu Tô, Trần An An đó không phải là bạn học cùng cậu sao ? Sao đã làm thư ký giám đốc rồi ? " Một đồng nghiệp nữ vui vẻ nói với tôi , " Cậu ấy bây giờ là người của Dương Tổng rồi, đúng là khác xưa rồi, những bộ đồ, những chiếc túi đều là hàng hiệu cả. "

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn những đồng nghiệp đang vây quanh Trần An An, trong lòng không biết thở dài bao nhiêu lần.

Tại sao, chúng tôi vốn là bạn thân của nhau, nhưng trong công việc chúng tôi lại trở thành kẻ thù của nhau, chẳng nhẽ, với công việc thực sự không thể tồn tại tình bạn chân chính sao ?

Hoặc nói, công việc đã làm thay đổi định nghĩa về tình bạn rồi ?

Tôi cảm giác như đang hóc xương, cảm giác khó chịu cứ kéo dài, chẳng muốn làm một việc gì nữa, chỉ muốn khóc một trận.

Chịu được đến buổi chiều thật chẳng dễ dàng, tôi đang dịch một tài liệu, Dương Siêu bước vào, bảo tôi : " Tiểu Tô, đến phòng làm việc của tôi một lát nhé. "


Tôi bất ngờ đứng dậy, Dương Siêu tìm tôi có việc gì đây ?

Trong thời gian này, Dương Siêu đối với tôi vẫn bình thường, không gọi là tốt, cũng chẳng phải là không tốt, quan hệ trên dưới bình thường.

Anh ta tìm tôi có việc gì ?

Tôi nhẹ quay đầu nhìn sang hướng của Trần An An, nhưng nhìn thấy cậu ấy cũng đang nhìn về phía tôi, ánh mắt đó nhìn tôi như là kẻ thù địch.

Tôi cười đau khổ, chẳng nhẽ cậu ấy lại lo lắng Dương Siêu có tình ý với tôi ?

Tôi khẽ lắc đầu, chỉnh lại tập tài liệu. Sau đó đứng dậy đi về phía phòng làm việc của giám đốc.

Gõ cửa bước vào phòng giám đốc, Dương Siêu đang nghe điện thoại, chỉ thấy anh ta ừ ừ mấy tiếng, điện thoại gác xuống, sau đó quay sang tôi cười, cảm giác rất thân mật : " Tiểu Tô, mời ngồi. "


Tôi hơi luống cuống ngồi xuống, không dám ngồi một cách thoải mái, chỉ ngồi nửa mông lên ghế sopha, tư thế ngồi đó, thực sự rất khó chịu.

Dương Siêu cười : " Tiểu Tô, trong thời gian làm việc tại phòng kinh doanh của Lạc Thị, cảm thấy thế nào ? "

" Tôi....Rất tốt ạ. " Tôi mở miệng nói, trong lòng cảm thấy rất lo lắng.

Thực sự không biết bản thân là phúc hay là hoạ nữa.

Tôi dỏng tai, nghe xem Dương Siêu nói gì.

" Tiểu Tô, tôi biết cô là một nhân tài rất xuất sắc, đầu tiên, thành tích thi tuyển vào công ty của cô rất nổi trội, trong thời gian này, cô dịch tài liệu hay làm những công việc khác cũng đều hoàn thành rất xuất sắc, lần tiếp đãi khách hàng trước cô cũng làm rất tốt, ban đầu tôi có ý định để cô làm thư ký giám đốc, nhưng cô quá khiêm tốn, nên để cơ hội này cho Trần An An, cô là một người có nhân phẩm tốt, tôi đánh giá rất cao. " Dương Siêu nói như thế, trong lúc nói những lời này, thái độ của ông ta rất hòa nhã và gần gũi, không nghiêm khắc như những lần gặp trước.

" Cảm ơn Dương Tổng đã quá khen. " Tôi vội nói, giờ thì sao ? Xem ra không phải đuổi việc tôi chứ ?

" Đúng là cô rất xuất sắc, vì thế, cô không thể ở mãi phòng kinh doanh này được, phòng kinh doanh nhỏ bé này không đủ để cho cô thể hiện hết khả năng của mình rồi." Dương Siêu cười nói.

Tôi sợ chút nữa thì rơi khỏi ghế sopha, đây là khen trước khi đuổi sao.

Chẳng nhẽ là Trần An An bơm anh ta ? Để anh ta đuổi việc tôi.


Tôi buồn rầu đứng dậy, cảm thấy trong lòng buồn vô cùng.

Thời gian này, thực sự tôi quá đen đủi rồi, tình yêu mất, bạn thân mất, công việc cũng mất nốt sao?

" Dương Tổng, tôi đã cố gắng hết sức, tôi cũng rất muốn làm thư ký giám đốc. " Nước mắt của tôi chảy xuống.Rồi cũng chẳng ngại ngần khóc luôn trước mặt Dương Siêu.

Thấy tôi khóc như thế, Dương Siêu vội vàng trấn an:

" Tiểu Tô, cô đừng khóc, cô hiểu nhầm rồi, ý tôi muốn nói là, vì cô xuất sắc, tôi đã báo cáo lên cấp trên, cấp trên Lạc Tổng cũng đang cần một thư ký Tổng giám đốc, cũng là sếp của chúng ta, vì thế, chiều nay, cô cần phải tới phòng nhân sự một lát, làm thủ tục, từ chiều nay, Tiểu Tô, cô không phải tới phòng kinh doanh làm việc nữa, mà giờ cô là thư ký tổng giám đốc của tập đoàn Lạc Thị rồi, chẳng nhẽ không vui sao ? " Dương Siêu càng thêm hòa nhã nói.

Tôi giống như bị sét đánh, mắt mũi há hốc nhìn Dương Siêu, chỉ thấy miệng anh ta đang mấp mé trước mặt tôi, nhưng nghe không rõ anh ta đang nói gì.

Là anh ta nói sai, hay do tôi nghe nhầm?

Thư ký Tổng giám đốc ?

Tôi trở thành thư ký của Lạc Mộ Thâm, anh ta và Phương Trạch Vũ nói đưa tôi lên làm thư ký, tôi cứ nghĩ là họ đùa tôi, không ngờ đúng là ?