Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 57: Cảm thấy cô đơn

" Tôi như thế này....cũng đánh được bóng mà. " Tôi cười nói.

" Nhụy Tử, hay là cởi áo sơ mi ra đi ? Cũng không tiện đúng không ? " Tần Hạo Nhiên cười nói.

Kiều Di Nhiên và mấy người đẹp đứng nhìn tôi, trong mắt hiện ra một nét gì đó như muốn cười nhạo tôi.

Tôi biết bọn họ chắc chắn nghĩ rằng tôi chẳng dám cởi áo sơ mi của mình ra.

Nhìn thấy vẻ mặt khinh khỉnh của bọn họ, tôi thực sự cảm thấy có chút tức giận.

" Được thôi, cởi thì cởi ." Tôi liền cởi bỏ chiếc áo sơ mi ra.

Tôi mặc bộ Bikini màu trắng bó sát người, cơ thể tôi lúc này đã lộ ra, thực ra tôi cũng rất tự tin với hình thể của mình, tuy tôi chẳng phải là mẫu người gợi cảm, hay để lộ cơ thể, nhưng về vẻ duyên dáng, thuần khiết thì tôi cũng rất hấp dẫn nhãn quan của người khác.

" Ôi trời. " Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên chẳng ai bảo ai cũng thốt lên một tiếng, mặt tôi lập tức đỏ tía tai.

" Nhụy Tử, tôi thấy cô giấu mình kỹ quá đấy, người chuẩn, đẹp như vậy cơ mà. " Phương Trạch Vũ cười nói.

" Không sai, dáng người này, có thể làm người mẫu được rồi . " Tần Hạo Nhiên cũng nói.

Lương Cẩn Hàn tuy không nói gì, song cũng quay sang liếc nhìn tôi bằng một ánh mắt thích thú.


" Mặc đẹp như vậy, lát nữa chơi bóng rất hôi, như thế cũng ngại lắm. " Không sai, lại là Lạc Mộ Thâm với những lời nói khó nghe.

Tôi tỏ ra không phục quay sang nhìn anh ta : " Tôi là thành viên trong đội bóng chuyền của trường đấy, các anh chưa thấy đối thủ của tôi đâu ! "

" Ui chà, mạnh mồm quá nhỉ, một đường bóng quá cũng làm cho cô nằm bò ra rồi ." Phương Trạch Vũ cười nói, "Nhụy Tử đầu lợn, cô nhận thua là vẫn còn kịp đấy. "

Hư, nghĩ tôi giống như cô nương yểu điệu, đỏng đánh như cô nương Kiều Di Nhiên đó à ?

Tôi thở một hơi nói : " Yên tâm, tôi không thế đâu, biết đâu người nằm bò ra đó lại chính là các anh, đừng quên lần chơi Bi-a hôm trước, đó mới chỉ là lần đầu tôi chơi thôi đấy, còn bóng chuyền thì không phải là lần đầu tôi chơi đâu."

Tôi nói rồi đón lấy trái bóng tròn từ trong tay của Tần Hạo Nhiên, đặt lên lòng bàn tay rồi nhẹ nhàng xoay một vòng đưa nó lên trên ngón tay, trái bóng thế là cứ xoay tít trên ngón tay của tôi.

" Ồ , xem ra cũng chuyên nghiệp đấy! " Lạc Mộ Thâm khẽ nói, " Để tôi xem cô thế nào hay chỉ là võ mồm thôi. "

Tôi thực sự chỉ muốn lôi những lời nói khó nghe từ trong mồm của anh ta ra.

" Được, thế cứ xem đi, đến lúc đó đừng khóc. " Tôi hung tợn nói.

Chín người, trong đó có ba người đẹp không muốn chơi, không muốn bị lạc hậu nên Kiều Di Nhiên cũng sẽ tham gia, thêm tôi, thêm bốn chàng trai đẹp trai nữa, chúng ta sẽ chia thành hai đội.

" Tôi chơi tự do. " Tôi nói với giọng tự cao, " Yên tâm, tôi cứu bóng rất tốt, chúng ta nhất định sẽ thắng đội của Lạc Tổng ."


" Hey, chém gió.Lát nữa cô cũng chết thảm thôi. " Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Tôi nghiến răng nghiến lợi.

Trận đấu bắt đầu, Lạc Mộ Thâm nhảy mạnh lên, đạp mạnh trái bóng trong tay về phía Phương Trạch Vũ, Phương Trạch Vũ nhanh chóng đón bóng, rồi chuyền lại qua sân đối phương.

Lương Cẩn Hàn lại với một cú đập mạnh như búa bổ, trái bóng bay sang bên kia. Nói thực, mấy thằng cha này còn cái gì không biết không đây? Bóng chuyền cũng đánh hay quá, người khác không biết khéo còn nghĩ là vận động viên quốc gia cũng nên.

Đặc biệt là khi bọn họ bật cao lên trên lưới, thân hình bọn họ lộ ra một vẻ mạnh mẽ, cộng thêm với chút ánh nắng chiều chiếu vào, càng làm cho dáng vẻ của họ trở lên cường tráng hơn.

Tôi đang nghĩ, thì bỗng nhiên trái bóng ở đâu bay về phía tôi, tôi biết Lương Cẩn Hàn nghĩ rằng tôi là yếu điểm của đội, nên anh ta muốn đập bóng cho tôi chết. Tôi tuyệt đối không để anh ta như ý.

Nghĩ tới đây, tôi nhảy lên rất cao, hai tay chăn trên lưới.Thế là chặn được trái bóng rơi xuống phần sân đối thủ, 1-0.

" Mẹ ơi, Nhụy Tử đầu lợn, cô thật lợi hại đấy. " Phương Trạch Vũ cười đập nhẹ vào vai tôi, đưa ánh mắt khiêu khích nhìn sang đội của Lạc Mộ Thâm, " Nhụy Tử của chúng tôi là hãn tướng mà, Lạc Mộ Thâm, Lương Cẩn Hàn, các anh thua chắc rồi ha ha ha. "

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi với vẻ bất ngờ, anh ta chắc chắn không ngờ rằng một đứa ngốc nghếch như tôi lại chơi bóng chuyền hay đến như vậy.

Nếu nói lần chơi Bi-a trước là tôi đánh bừa, thì lần này, không hề bừa một chút nào.

" Tôi đã nói với các anh rồi, đừng có đánh giá thấp tôi, ngày xưa tôi đã từng trong đội bóng của trường mà. " Tôi đắc ý nói, bật cao lên, phát trái bóng qua phần sân bên kia.


Độ mạnh của trái bóng không hề yếu, nếu không thì sao được gọi là nữ tử hán hồi còn ở trường được?

Lần này phát bóng tôi nhằm thẳng vào vị trí của Kiều Di Nhiên bên phía đối thủ, bởi vì, tôi nghĩ cô ta là yếu nhất trong đội hình đối phương.

Cho dù là một minh tinh, cô ta cũng thường xuyên rèn luyện thân thể, tôi cũng có thể nhìn ra, cô ta di chuyển rất linh hoạt.

Cho nên, tôi muốn đánh phá vào vị trí của cô ta.

Quả phát bóng của tôi được phát sâu về phía sân đối thủ, trái bóng giống như những ngôi sao băng bay về phía Kiều Di Nhiên.

Kiều Di Nhiên nhìn thấy, hoảng loạn dùng tay đỡ bóng, nhưng đã bị cú phát bóng của tôi rơi thẳng xuống sân cát, tôi phát bóng ăn điểm, 2-0.

" Mộ Thâm....." Kiều Di Nhiên với bộ dạng thảm hại, chìa tay về phía Lạc Mộ Thâm, hi vọng được anh ta tỏ lòng thương kéo cô ta lên, nhưng Lạc Mộ Thâm đến nhìn cô ta cũng chẳng thèm nhìn, chỉ quay sang nhìn tôi, song tôi thấy trong mắt anh ta đang lộ rõ vẻ kinh ngạc.

" Lợn thối, cũng biết chơi đấy ! " Lạc Mộ Thâm phụt ra câu nói khó nghe.

Câu lợn thối này, thực sự đã làm tôi tức điên, tôi thề sẽ cho anh ta một bài học,

Thế là hai đội lại hỗn chiến với nhau.

Tôi và Phương Trạch Vũ, Tần Hạo Nhiên phối hợp không chê vào đâu được, Lạc Mộ Thâm và Lương Cẩn Hàn tuy đánh cũng rất hay, nhưng dù sao vẫn còn có Kiều Di Nhiên làm ảnh hưởng, rất nhiều pha bóng cô ta không đỡ được, chúng tôi cứ thế dẫn trước bọn họ rất xa.

Cuối cùng, Lạc Mộ Thâm đã không nhịn được nữa, liền cho Kiều Di Nhiên ra ngoài, không cho cô ta vào sân, mặc dù đã cố gắng hết sức, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn dành chiến thắng.


" Ố ồ.... Thắng rồi, " Tôi và Phương Trạch Vũ cùng Tần Hạo Nhiên nhảy lên ăn mừng, cùng đập tay ăn mừng.

Lạc Mộ Thâm và Lương Cẩn Hàn vừa thở dốc, vừa nhìn về phía chúng tôi.

Tôi lè lưỡi khiêu khích Lạc Mộ Thâm, đang nhiên sau thái độ đó, tôi rất hối hận, đó dù sao cũng là sếp lớn của tôi !

Tôi vội thay đổi thái độ của mình.

Như thế, chúng tôi chơi rất vui vẻ, ăn tối xong, Lạc Mộ Thâm Phương Trạch Vũ bọn họ đưa người tình quay về phòng nghỉ riêng của họ, còn tôi thì ngồi ủ rũ một mình nhìn ra hồ bơi trước mặt.

Vui đùa đã qua, tôi mới biết vào lúc này, tôi thực sự cô đơn, đúng vậy, đúng là rất cô đơn. Cô đơn không thể diễn tả lên lời.

Tôi ôm hai bờ vai của mình ngồi xuống bên cạnh hồ bơi, ôi, tuy thời tiết nơi đây rất ấm, nhưng tôi lại cảm thấy đang rất lạnh lẽo.

Ài, biết thế này thì chẳng đi cùng bọn họ đến đây nữa. Bọn họ biến tôi thành một con cún cô đơn ? Hoặc có thể nói là, trên đảo Maldives này, còn có cả cún con cô đơn sao?

Đang nghĩ như thế, tôi lại nghĩ tới kẻ phụ tình Đường Nhiên, trước đây, tôi đã từng có người đàn ông yêu thương mình, nhưng, bây giờ, tôi chỉ có thể nhìn người khác tình cảm với nhau, còn tôi, chỉ có thể làm bóng đèn vô tội. Nghĩ tới đây, tôi thấy thương tâm và đã khóc.

Khóc một hồi mà sao mãi chẳng thể dừng lại, nước mắt nước mũi tôi giàn giụa, nước mắt chảy ra, rồi nước mũi cũng chảy ra theo, càng ngày càng thương tâm.

" Biến thành Lâm Đại Ngọc từ bao giờ thế ? Giữa đêm khuya ngồi khóc, người khác không biết lại nghĩ rằng có người ngược đãi cô đấy. " Một giọng nói phát ra từ phía sau tôi, tôi bất ngờ quay đầu lại, lại thấy Lạc Mộ Thâm đang đút hai tay vào túi quần, đôi mắt nhìn thẳng về phía tôi.

Tôi bất ngờ sững ra một lúc, lúc này, không phải anh ta đang ôm ấp người đẹp Kiều Di Nhiên ở trong phòng sao ? Lãng mạn, tình cảm thế mà? Sao lại tới đây lúc này chứ ?

Tôi vội vàng lau khô nước mắt của mình.