Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 567: Món quà độc nhất vô nhị

“ Thứ gì thế ạ? Bác, bác vẫn muốn lặn nước ạ?” Đóa Đóa khẽ nghiêng đầu, mắt chớp chớp nói.

“ Đúng thế, bác muốn tặng cho Đóa Đóa một món quà rất đẹp rất quý giá.” Lạc Kiến Ba đưa tay xoa đầu Đóa Đóa, “ Cháu sẽ thích. Món quà độc nhất vô nhị trên thế giới, bác cảm thấy chỉ có món quà này mới xứng được với Đóa Đóa của bác.”

“ Nhưng bác........” Đóa Đóa vẫn muốn nói gì đó.

Lạc Kiến Ba nhẹ vuốt ve mái tóc mềm mại của Đóa Đóa, ông ta cười nói: “ Ngoan, đừng chạy lung tung nhé, lát nữa bác sẽ quay lại.”

Ông ta giống như một con sư tử lao vào trong làn nước.

“ Bác đẹp trai nhất định phải quay về sớm nhé, nếu không sẽ bị cá mập tha đi đấy.” Đóa Đóa hét lớn về phía biển, nhưng Lạc Kiến Ba đã lặn vào trong nước, không nghe thấy được nữa.

Khẽ ngẩng đầu lên, nhìn ánh mặt trời sáng lạn, Đóa Đóa đưa bàn tay nhỏ bé dụi dụi mắt, “ Lạ quá, bác đẹp trai muốn tặng quà gì cho mình nhỉ?”

Ôi, nhìn dáng vẻ như thế để lấy được món quà này rất nguy hiểm rồi! phải lặn nước sâu như thế, bác đẹp trai.......

Lúc này, thuộc hạ của Lạc Kiến Ba mang sữa đến cho Đóa Đóa, còn hấp rất nhiều hải sản tươi ngon, nhưng Đóa Đóa không muốn ăn.

Tại vì cô bé rất lo cho bác đẹp trai của mình, bác ấy vẫn còn trong biển chưa thấy lên nữa kìa.

Thật sự rất lo lắng!

“ Cháu phải đợi bác đẹp trai lên tàu rồi mới cùng ăn cua.” Đóa Đóa cong môi nói.


“ Yên tâm đi, tiểu công chúa, kỹ thuật lặn nước của chủ tịch cực kỳ giỏi.” thuộc hạ của Lạc Kiến Ba vội nói.

“ Thế thì cháu cũng phải đợi.” Đóa Đóa ngồi trên boong tàu, đợi Lạc Kiến Ba.

Còn dưới đáy biển, Lạc Kiến Ba đang ở trong đáy biển sâu, không ngừng tìm kiếm.

Bạn nói có thể nói, ông ta đang tìm cái gì?

Đây là đảo san hô, đặc biệt nổi tiếng với một loại ngọc trai.

Nghe nói loại ngọc trai này phải rất nhiều năm mới hình thành nên được một viên ngọc trai màu vàng kim đẹp nhất.

Loại ngọc trai ánh kim Nam Dương này là một trong những loại ngọc trai khó tìm nhất, có thể nói là vô giá.

Lạc Kiến Ba vì Đóa Đóa mà tìm viên ngọc trai ánh kim tuyệt đẹp này.

Đây là ý tưởng mà cả tối qua ông ta nghĩ mãi mới ra.

Ông ta muốn vì tiểu nha đầu mà mình quý tặng cho cô bé một món quà đặc biệt độc nhất vô nhị.

Do đó, ông ta lặn sâu dưới đáy biển, hai mắt chăm chú quan sát, tìm kiếm......

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Đóa Đóa cảm thấy trong lòng bắt đầu cảm thấy sốt ruột!


Cô bé ngồi trên ghế ngả, vung vẩy đôi bàn chân bé nhỏ, hai mắt nhìn chằm chằm xuống mặt nước, tập trung đợi Lạc Kiến Ba.

Nước biển dập dờn, nhưng rất nhanh lại trở lại bình lặng, nước biển màu xanh sẫm, cực kỳ trong sạch, Đóa Đóa có thể nhìn thấy rất nhiều người dần dần lặn xuống nước, giống như những con có, cuối cùng mất hút trong làn nước xanh sẫm đó.

Bác đẹp trai, mau lên đi!

Bác đẹp trai, mau lên đi!

Trong lòng Đóa Đóa thầm cầu nguyện.

“ Bao giờ thì bác ấy mới lên ạ?” cô bé không chờ được sốt ruột hỏi thuộc hạ của Lạc Kiến Ba.

“Chủ tịch đang tìm một thứ, tìm được sẽ lên ngay, tiểu công chúa đừng lo lắng. Chúng tôi cũng đang tính toán thời gian, nếu như có nguy hiểm, chúng tôi lập tức xuống dưới cứu Chủ tịch.” Người thuộc hạ của Lạc Kiến Ba liên tục an ủi Đóa Đóa.

Đóa Đóa thở dài, khuôn mặt nhỏ bé vẫn luôn dõi vào mặt nước biển.

Mặt trời dần lên cao, chiếu ánh nắng xuống mặt biển, Đóa Đóa thật sự cuống cả lên rồi.

Có điều, thời gian trôi qua rất lâu rồi? tại sao bác đẹp trai vẫn chưa lên? Lúc này, cô bé nhìn thấy trên mặt nước có người ngoi lên.

Đóa Đóa vội nhoài người về phía mạn tàu, cúi đầu xuống,c hăm chú nhìn mặt biển.


Những người lặn nước từng người từng người bỏ mũ đội đầu ra, nhưng không nhìn thấy Lạc Kiến Ba.

“ Bác đẹp trai, bác ở đâu thế?” Đóa Đóa chụm tay quanh miệng hét về phía biển lớn,

Không phải bị cá mập tha đi rồi chứ?

Cô bé không giấu được vẻ lo lắng, sốt ruột.

Không ngừng đi lại trên sàn tàu, căng thẳng nhìn về phía biển.

Có cần mình phải nhảy xuống, đi tìm bác đẹp trai không?

Đóa Đóa nghiêm túc nghĩ, mặc dù quen biết bác đẹp trai này chưa lâu, nhưng có một cảm giác gần gũi thân thiết rất lạ.

Hơn nữa, bác ấy bây giờ không phải người ngoài, bác ấy đã là bác đẹp trai của mình rồi.

Đóa Đóa lại cúi đầu nhìn vào trong biển sâu, thật hận không thể nhảy xuống xách bác ấy lên.

Nhìn bộ dạng lo lắng của cô bé con, người trên thuyền cười lên: “ Tiểu công chúa, yên tâm đi, chủ tịch của chúng tôi thường xuyên lặn nước, sẽ biết chừng mực.”

“ Nhưng bác ấy lặn nước lâu như thế rồi.” Đóa Đóa cuống lên nói.

“ Bác đẹp trai, bác đẹp trai, bác ơi, bác ơi~~~” Đóa Đóa hét lớn về phía mặt biển yên tĩnh, nước mắt lo lắng bắt đầu chảy ra, “ Cháu không cần quà gì nữa, bác mau lên đi.......bác đẹp trai.......cháu không cần quà nữa.”

“Đóa Đóa, yên tâm, bác không sao, Đóa Đóa.” Theo giọng nói của Lạc Kiến Ba chuyển đến, Đóa Đóa vừa nhìn, thấy mặt biển có những đợt sóng trắng, Lạc Kiến Ba mặc quần áo lặn nước bám vào thành tàu, để lộ ra khuôn mặt đầy nước, ánh nắng mặt trời chiếu vào khiến những giọt nước bám trên mặt long lanh óng ánh.


“ Bác đẹp trai.” Đóa Đóa vội chạy đến, nắm lấy tay của Lạc Kiến Ba. “ Bác thật sự dọa chết cháu rồi.”

Khuôn mặt nhỏ bé ngọt ngào đó của cô bé khiến Lạc Kiến Ba cảm thấy tim mình như tan chảy theo.

Lạc Kiến Ba cười giơ bàn tay lên, khẽ béo nhẹ vào đôi má bầu bĩnh đáng yêu của Đóa Đóa, nhẹ nhàng nói, “ Tìm quà cho công chúa mà!”

Ông ta cười cọ đầu vào đầu của Đóa Đóa, gần gũi như thế.

Đóa Đóa cười lên, dang đôi cánh tay ôm lấy cổ của Lạc Kiến Ba.

Lạc Kiến Ba gỡ kính lặn nước ra, nhanh nhẹn lên tàu, “ Đây.....đây là quà mà bác đẹp trai tặng cho tiểu công chúa.”

Bàn tay to mở ra, trên tay là hai con trai ngậm trân châu đẹp long lanh.

Hai con trai to này, bề mặt lấp lánh, dưới ánh sáng mặt trời đẹp mê người như thế.

Đóa Đóa sững người, cô bé đón lấy, chăm chú mở ra xem. Bên trong hai con trai to này, bên trong còn có một viên ngọc trai to khác, vừa tròn vừa sáng, long lanh lấp lánh, màu vàng kim nữa, cô bé sững người nhìn.

Đẹp quá.

Chiếc miệng nhỏ xinh há ra vì bất ngờ.

Trước đây mẹ đã kể trong mình câu truyện con trai trong biển có thể ngậm ra những viên ngọc cực kỳ đẹp, nhưng thật không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy, hơn nữa là bác đẹp trai tận tay tìm từ trong biển cho mình.

“ Woa, chủ tịch, viên ngọc trai hiếm có này, ngài đã tìm được rồi?” Mọi người ở bên cạnh không kìm được trầm trồ khen ngợi. Bọn họ cũng không biết Lạc Kiến Ba xuống dưới tìm gì, không ngờ Lạc Kiến Ba không hề sai người lặn tìm ngọc trai, mà tự mình lặn xuống nước để tìm kiếm viên ngọc trai đẹp tuyệt vời này. Nên biết, ngọc trai thật sự rất khó tìm! Vậy mà ông ta lại tìm được hai viên.

Lạc Kiến Ba nhẹ vuốt mái tóc mượt mà của Đóa Đóa, chăm chú nhìn Đóa Đóa, trong lòng ông ta thầm nghĩ: Đóa Đóa, cháu là tiểu thiên sứ của bác, bác quý cháu như thế, bác sẽ cho cháu thứ tốt nhất, dù cho là thứ khó tìm, bác cũng sẽ tìm được cho cháu! Tại vì cháu là người bạn tốt nhất bác gặp được khi đã về già!