Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 519: Phản kích của nhụy tử

Đừng nghĩ linh tinh nữa, anh giải thích với em lần nữa, anh và Lâm Sảnh Di thật sự không có bất cứ quan hệ nào. Anh không thích cô ta, kể cả cô ta có cởi sạch trước mặt anh, anh cũng không động lòng với cô ta.” Lạc Mộ Thâm nghiêm túc nói, anh ấy khẽ đẩy cằm tôi lên, “ Anh chỉ thích đầu lợn thôi. Nếu như em trần trụi không mặc gì, anh sẽ bị kích thích đến phụt máu mũi mất.”

Nhìn bộ dạng nghiêm túc đó của Lạc Mộ Thâm, tôi cười lên: “ thực ra em bây giờ là đang nhắc nhở anh đấy, người đẹp tuyệt sắc đó cả ngày lượn trước mặt anh, anh lại có sẵn tiền án, không biết chừng lúc nào động lòng đâu đấy? Em đây là đang cảnh cáo anh trước thôi.”

Lạc Mộ Thâm vô tội nói: “ Trời đất ơi, tật xấu trước đây của anh mà bị em càu nhàu cho cả đời mất, anh vốn dĩ trong sạch, em cảm thấy anh động lòng với người khác, xem ra anh không làm gì đó thì lại thấy có lỗi với mình rồi, được rồi, xem ra sau này anh phải làm chuyện kích thích đó ở phòng làm việc rồi.”

“ Anh dám?” Tôi nghiếng răng, ngẩng mặt lên uy hiếp Lạc Mộ Thâm, “ Nếu như bị em phát hiện, anh chỉ còn nước đi làm thái giám!”

“ Thật là tàn nhẫn, thảo nào Khổng tử nói, duy nhất tiểu nhân và phụ nữ rất khó chiều.” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ quả nhiên là không gì ác bằng lòng phụ nữ.”

“ Anh đi mà tìm Khổng lão phu tử của anh.” Tôi nhéo vào lưng anh ấy, “ em nói rồi, đừng có lấy bất cứ lý do nào cho thói phong lưu của anh.”

“Được rồi,” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nâng khuôn mặt thanh tú trước mặt lên, không kìm được hôn lên đó một cái, “ Anh đồng ý với em, trên sự thật, dù cho trước đây anh thế nào, từ sau khi gặp em, anh luôn vì em mà giữ thân vàng ngọc. Em thưởng anh thế nào đây?”

Tôi đỏ mặt nói: “ Cho anh một nụ hôn là được rồi!!!”

Ngay sau đó hai chúng tôi hôn nhau đến tối tăm trời đất.

........


Đi từ phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm ra, tôi nghĩ một lát, đi thẳng đến phòng làm việc của Lâm Sảnh Di.

Tôi nhìn thấy Lâm Sảnh Di đang ngồi làm việc rất chăm chú trước máy tính, cô ấy vừa cầm tài liệu, vừa đối chiếu trên máy tính, dáng vẻ xinh đẹp đó, thật sự rất có sức hấp dẫn.

Người con gái chăm chú làm gì đó là cuốn hút nhất mà!

Tôi khẽ nheo mắt lại, Lâm Sảnh Di này thật sự là xinh đẹp 360 độ không có góc chết nào!

Có điều, xem ra cô ta tuyệt đối không phải ngây thơ hồn nhiên nữa, cô ta thật sự có tính toán.

Tôi nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của cô ta, dáng vẻ đơn thuần hồn nhiên đó khiến tôi hiểu lầm.

Tôi không phải vì tự không tin tưởng của tôi với Lạc Mộ Thâm mà tìm lý do, hơn nữa biểu cảm lúc nãy của Lâm Sảnh Di, kẻ ngốc cũng cảm thấy giữa cô ta và Lạc Mộ Thâm đã xảy ra chuyện gì?

Tôi nghĩ một lát, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh bàn của Lâm Sảnh Di, đứng ở bên cạnh bàn Lâm Sảnh Di một lát, Lâm Sảnh Di đang chăm chú làm việc đột nhiên mới phát hiện ra tôi.

Cô ta đứng lên, vội nói: “ Tư Nhụy, sao em lại đến thế? Có việc gì sao?”

Tôi mỉm cười nhìn cô ta: “ Không có gì, vừa nãy em nhìn thấy chị Sảnh Di bị thương ở cổ, là bị bỏng phải không? Hay là làm sao thế? Nếu như bỏng, em mang thuốc bôi bỏng cho chị Sảnh Di, nếu như không nhìn kỹ, còn cho rằng là vết hôn ấy.”


Tôi đưa kem trị bỏng trong tay cho Lâm Sảnh Di.

Lâm Sảnh Di đỏ mặt, hơi sững lại, cười nói: “ Ồ, đây....đây là do lúc nãy mang cà phê cho anh Mộ Thâm, không cẩn thận bị cà phê nóng vẩy lên. Không sao đâu.”

Hừ, trong lòng tôi không kìm được thầm nguyền rủa.

Chị đây là bị bỏng cà phê, tôi gặp chị ở cầu thang có hỏi chị, chị việc gì mà phải làm ra dáng vẻ yểu điệu đáng nghi thế, chị không phải có dã tâm muốn tôi hiểu lầm Lạc Mộ Thâm hay sao?

Chị nói thẳng là bị bỏng là được rồi, chị như thế, tôi suýt nữa tức Lạc Mộ Thâm, suýt nữa hai người chúng tôi bị xa cách rồi.

Nghĩ đến đây, tôi nheo mắt lại, chăm chú nhìn kỹ vào vết đỏ ở cổ của Lâm Sảnh Di, đúng là không giống với vết hôn.

Lạc Mộ Thâm không lừa tôi.

Nghĩ đến đây, tôi trong lòng tự nguyền rủa mình, Tô Tư Nhụy, mày phải tự thấy áy náy, Lạc Mộ Thâm thích mày như thế, tin tưởng mày như thế, mày không tin anh ấy, suýt nữa còn bị Lâm Sảnh Di làm cho hiểu lầm, mày nói mày, mày có tự thẹn hay không?

Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười ngọt ngào.


“ Chị Sảnh Di, đã bị bỏng thì em giúp chị xoa thuốc nhé, thuốc bôi này rất dễ dùng. Bôi một chút sẽ cảm thấy mát, vết bỏng sẽ nhanh khỏi, không để lại chút sẹo nào đâu.” Tôi cười nói.

“ Thật cảm ơn em, thực ra không nghiêm trọng thế đâu.” Lâm Sảnh Di mỉm cười nói.

“ Đừng khách sao, chúng ta không phải chị em tốt sao?” Tôi cố tình nhấn mạnh ba từ “ chị em tốt” cho cô ta nghe.

Tôi quan sát kỹ biểu cảm của Lâm Sảnh Di, phát hiện biểu cảm của cô ta không có chút thay đổi.

Dáng vẻ dịu dàng, trong sáng như nước của cô ta khiến tôi cảm thấy mình hình như trách nhầm cô ta vậy.

Nên biết vu oan một người con gái dịu dàng như nước này là một việc tàn nhẫn.

Nhưng tôi bây giờ cảm thấy, người con gái nhìn có vẻ lương thiện này, tôi vẫn thật sự không thể không đề phòng, có lẽ, cô ta thật sự là người có động cơ, từ từ dồn tôi vào góc tưởng, nếu như tôi không để ý, không chừng thật sự thất bại trong tay người phụ nữ này rồi.

Nghĩ đến đây, tôi lại nhìn Lâm Sảnh Di lần nữa, phát hiện cô ta cũng cười với tôi, cười rất tự nhiên.......

“ Tư Nhụy, sao em có thể nhìn ra đây không phải vết hôn thế?” Lâm Sảnh Di cười nói.

“ Rất đơn giản, tại vì em biết vết hôn trông nó như thế nào mà!” Tôi cũng cười hết sức thoải mái, tôi kéo áo khoác ngoài ra, cởi cúc áo sơ mi ra, để lộ vết hôn ở giữa cổ tôi, tôi cố tình nói: “ Ôi, em đối với vết hôn rất quen thuộc, anh Mộ Thâm của em, Lạc tổng của chúng ta mỗi ngày đều phải tạo nhiều vết hôn mạnh bạo ở trên cổ em, chị xem, như thế này, em rất ngại, mỗi ngày đi làm phải che khắp nơi, cho nên em cũng phải học chị cách thắt khách lụa, như thế, mới giấu đi được những vết hôn này, chị nói xem, em có buồn không chứ, Lạc Mộ Thâm đó, giống như một con sói không thỏa mãn nhu cầu vậy.”

Tôi đang cố ý kích thích Lâm Sảnh Di, có thể nói, tôi đang ra oai với cô ta.


Ôi, tôi đột nhiên cảm thấy mình đúng là cũng không phải dạng vừa.

Nhưng ai bảo nha đầu này vừa nãy lừa tôi, tôi cũng phải báo thù một chút, như thế mới được coi là bỉ ổi phải không?

Lâm Sảnh Di mỉm cười nhìn tôi, dịu dàng nói: “ Được mà, bất cứ lúc nào chị cũng có thể dạy em.”

Chúng ta hai bên nhìn nhau, cùng mỉm cười, cười đến mức cảm thấy hơi ngại.

....

Buổi tối, Lạc Mộ Thâm lại đi tiếp khách, tôi một mình ở nhà, bảo mẫu vừa về, sáng mai mới lại đến.

Tôi lại tận hưởng khoảng thời gian ở một mình.

Từ lúc mang thai, lúc nào cũng có người ở bên cạnh tôi, líu ríu gọi, một lát “ cô Tô cô ăn cái này đi,” một lát “ Cô Tô, cô ăn cái kia đi,” Tôi quả thật sắp bị bón cho thành béo phì rồi, mặc dù bà bầu không cần phải người đẹp gì nữa, nhưng tôi cũng quá béo rồi? tôi bây giờ mới hơn bốn tháng, mà nhìn không thấy đầu mũi chân của mình rồi.

Cho nên, chẳng dễ gì mới khuyên được ba bảo mẫu về nhà nghỉ ngơi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm được.

Ôi, con người tôi đúng là không biết hưởng mà, người ta chăm sóc tôi như thế, tôi lại không quen mới khổ.

Tôi đang xem chương trình phụ nữ khi mang thai trên tivi, đột nhiên cảm thấy dường như trong phòng có cảm giác sương mù lất phất bay thì phải?