Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 489: Đăng ký rồi

Cứ như thế, mỗi ngày mang thai tôi đều ngồi xe của Lạc Mộ Thâm mà đi làm rồi tan làm về, Lạc Mộ Thâm mỗi ngày cũng tận lực che chở cho tôi.

Anh ấy sợ tôi đi lại va vào người khác, dường như chỉ tiếc không thể cắp tôi vào người mà đi.

Dáng vẻ trước đây của anh ấy lạnh lùng độc đoán là thế, nhưng gần đây gần như mỗi ngày nụ cười luôn nở trên môi, dường như tất cả người của Lạc Thị đều biết bà chủ tương lai của mình đang mang thai rồi.

Tôi tin Lạc Kiến Ba đã biết tin này rồi, nhưng ông ta bên đó không hề có chút động tĩnh, không biết có vui hay không.

Tôi cũng không biết, Lạc Kiến Ba sẽ vì tôi mang thai, mà thay đổi ấn tượng với tôi. Để tôi và Lạc Mộ Thâm thuận lợi kết hôn không?

“ không cần quan tâm ông ấy? Dù sao em là gả cho anh, chứ không phải gả cho ông ấy.” Lạc Mộ Thâm ôm nhẹ tôi nói, “ không phải anh nói rồi sao? Chỉ bên nhà em đồng ý là được, ngoài ra ai phản đối đều không quan tâm.”

“ Ôi.” Tôi khẽ thở dài nói.

“ Chúng ta đi đăng ký trước rồi lại tính sau, sau khi đăng ký, chúng ta đã là vợ chồng hợp pháp rồi, ai cũng không phản đối được.” Anh ấy cười nói, “ Ôi, anh bây giờ hơi sợ khi đi gặp bố mẹ em, chúng ta đi đăng ký trước, sau khi đăng ký xong, tìm cơ hội đến nhà em, anh phải quỳ trước mặt họ cũng được.”

“ Xem anh nói kìa, bố mẹ em còn có thể đánh anh mắng anh ấy chứ?” Tôi cười nói.

“ Đúng thế, thế thì sợ lắm, anh cảm thấy bố em sẽ lấy cái xẻng mà đập anh mất, vốn dĩ đã không thích anh, lại còn làm viên ngọc minh châu của mình bụng to ra nữa.” Lạc Mộ Thâm thở dài nói, “ Sau này anh chỉ có thể chịu khó mà bù đắp lại thôi.”


Tôi dựa vào lòng anh ấy, khẽ nói: “ Chúng ta đi đăng ký đi, đi đăng ký trước rồi tính. Không cần phải đi Las Vegas đăng ký, chỉ cần đi đến cục dân sự gần đây, lĩnh giấy chứng nhận đăng ký kết hôn 9 tệ 9 máo là được rồi.”

Lạc Mộ Thâm ôm tôi vào lòng anh ấy: “ Chỉ sợ em tủi thân thôi.”

“ Không tủi thân.” Tôi ngẩng đầu chăm chú nhìn vào mắt Lạc Mộ Thâm, “ Em thích anh, em hy vọng có thể trở thành vợ của anh. Em cần chỉ là một tờ giấy chứng nhận kết hôn đơn giản, chứ không phải là phô trương long trọng làm gì.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày tôi và Lạc Mộ Thâm đến ngày nhận giấy chứng nhận đăng ký kết hôn rồi.

Thực ra tôi rất đơn giản.

Hồi tôi học đại học cách đây 5 năm trước, hộ khẩu chuyển từ thành phố h đến thành phố a, còn khi tốt nghiệp đại học, vì ứng tuyển vào làm việc ở Lạc Thị, Lạc Thị đãi ngộ rất tốt với nhân viên, chủ động giữ hộ khẩu của tôi lại thành phố A, chính là ở căn hộ khang trang mà tôi ở bây giờ.

Tôi thực ra là rất may mắn, tại vì muốn hộ khẩu ở thành phô A, thật sự là rất khó.

Châu Đình cũng tương đối may, tại vì Phương Trạch Vũ cũng chuyển hộ khẩu cho cậu ấy ở lại thành phố A rồi. Trần An An không có.

Cứ nghĩ đến Trần An An, tôi lại cảm thấy chua xót, Trần An An tranh đấu nỗ lực thời gian dài như thế, Lạc Kiến Ba đã từng chiều chuộng cậu ta như thế, nhưng đến hộ khẩu ở thành phố A cũng không làm cho cậu ta.

Nhưng gì An An trải qua, khiến tôi cảm thấy hơi thổn thức, không biết cậu ta bây giờ thế nào. Trải qua tất cả, hy vọng cậu ta hiểu cái gì của ngày mai mới là thứ quan trọng nhất của mình.


Tại vì sổ hộ khẩu trong tay tôi, cho nên tôi dễ dàng cầm hộ khẩu cùng Lạc Mộ Thâm đến cục dân sự.

Mặc dù Lạc Mộ Thâm là con nhà giàu, nhưng khi chúng tôi kết hôn, thực ra cũng đơn giản như người bình thường.

Tôi không ngờ, việc đăng ký của tôi và Lạc Mộ Thâm đối với f4 mà nói, đúng là một việc lớn.

Phương Trạch Vũ, Lương Cẩn Hàn và Tần Hạo Nhiên hôm nay cũng không đến công ty của mình, mà lại đến cục dân sự cùng chúng tôi.

Tôi cảm thấy vừa vui vừa hạnh phúc, tôi và f4 cùng nhau đi vào cục dân sự, bốn anh chàng đẹp trai này đã thu hút sự chú ý của người khác, tôi cảm thấy những đôi tình nhân ở đây cũng sững sờ theo.

Trong mắt của một cô gái trẻ đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn bốn người Lạc Mộ Thâm bọn họ, tôi đoán bọn họ bây giờ dường như đều hối hận vì đã gả cho người bên cạnh mình.

Tôi lập tức bật cười lên.

Tư thế này, giốn như tôi sắp gả cho bốn người bọn họ vậy.

Tôi biết tôi bây giờ đã trở thành người con gái trong mắt mọi người khiến người ta phải ngưỡng mộ.

“ Aiya, cục dân sự đông người quá.” Tần Hạo Nhiên cười nói, “ Nhiều người kết hôn thế này sao?”


“ Ngưỡng mộ rồi à? Bao giờ thì cậu kết hôn thế?” Lạc Mộ Thâm cười nói, “ Các anh em, mình đi trước một bước nhé, mình sẽ bước vào cuộc sống thần thánh của hôn nhân trước, không chơi cùng những kẻ độc thân như các cậu nữa, các cậu cứ ra sức mà ngưỡng mộ đố kị hận đi?”

“ Hứ, nhìn bộ dạng ra vẻ của cậu kìa, thật là đáng ghét, Nhụy Tử, em phải suy nghĩ kỹ, có nên gả cho Đại Thâm không, em đăng ký với cậu ta, là không còn đường về đâu. Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy.” Phương Trạch Vũ cười nói.

“ Mình cảnh cáo cậu, không được nói linh tinh, đáng ghét quá.” Lạc Mộ Thâm cố tình lườm lườm bọn họ.

F3 đó lập tức cười lên.

Chúng tôi nhìn đội ngũ xếp hàng dài đó, không nén được thở dài, hôm nay đúng là ngày đẹp, bao nhiêu người đến xếp hàng đăng ký kết hôn, liếc mắt qua cũng phải đến bốn năm trăm đôi.

“ Anh không muốn xếp hàng lâu thế này, anh phải tìm người chen ngang.” Lạc Mộ Thâm cau mày nói.

“ Uh, tìm người làm là được.” Tần Hạo Nhiên cười nói, “ Việc này giao cho mình.”

Tôi vội nói: “ Đừng, anh xem người ra đều đang chăm chỉ xếp hàng, chúng ta đến đăng ký, đừng lấy đặc quyền kiểu này có được không? Chúng ta chen ngang trước người ta, miệng người ta không nói, trong lòng chắc chắn tức giận, anh muốn người khác nguyền rủa hôn nhân của mình sao?

Lạc Mộ Thâm và f3 nghe xong, cũng gật đầu nghĩ: “ Cũng đúng. Kết hôn là phải kết thúc những đau khổ. Không thể bị người khác nguyền rủa được.”

Bọn họ lập tức bỏ quyết tâm muốn chen ngang hàng.

Được thôi, vẫn nên chăm chỉ xếp hàng đi?


Tôi và Lạc Mộ Thâm kiên nhẫn xếp dưới cuối hàng, lúc này, Tần Hạo Nhiên nhìn đông ngó tây, anh ấy nhìn về bên đó, vội vàng chạy đi, sau đó, vẫy tay về phía chúng tôi: “ Này, các cậu qua đây, hàng này ngắn. Mình chiếm chỗ cho các cậu rồi, mau qua đây.”

Anh ấy hét lên như thế, tôi và Lạc Mộ Thâm vội chạy qua, đúng thế, hàng này ngắn quá, có lẽ cũng chưa đến 100 đôi.

Lạ quá, tại sao những người đó không xếp bên này nhỉ?

Chúng tôi vào hàng này xếp hàng.

Tôi và Lạc Mộ Thâm lại xếp cuối hàng, vừa hạnh phúc chờ đợi.

Tôi phát hiện người của hàng này trẻ có già có, lạ quá, người ở hàng này xem ra tương đối nghiêm túc, không nói với nhau câu nào, không giống hàng chúng tôi xếp vừa nãy dù cho có cả người già, nhưng đều nhiệt tình phấn khởi dáng bộ dạng thân mật.

Lạ quá.

Tôi đang khó hiểu, chỉ nhìn thấy một đôi nam nữ xếp phía trước sau khi vào phòng, chầm chậm bước ra, trên mặt người đàn ông như trút được gánh nặng, còn khóe mắt người phụ nữ là nước mắt chảy ra.

Uhm? Tôi càng thêm khó hiểu.

Chỉ nhìn thấy người phụ nữ đó vừa đi vừa nhìn cuốn sổ đỏ trong tay, còn người đàn ông đó quay người không thèm để ý người phụ nữ mà đi.

Không đúng lắm, thật sự có gì đó không đúng lắm.

Mắt tôi liếc về người phụ nữ cầm cuốn sổ đỏ trong tay, thị lực 1.5 của tôi nhìn thấy những chữ ánh vàng viết trên bìa ngoài cuốn sổ đỏ: “ Giấy chứng nhận ly hôn.”