Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 474: Giọng hát của Lạc Mộ Thần

Đặc biệt là tôi, làm náo động cả hiện trường, tôi làm fan hâm mộ nhỏ, cũng nhiệt tình vỗ tay, lại còn huýt sáo ầm ĩ, rồi hét lớn lên nói em yêu anh với Lương Cẩn Hàn, rồi lại đóng giả vì hâm mộ quá mà ngất, rồi còn xin chữ ký, cho đến khi Lạc Mộ Thâm kéo tôi về chỗ đánh cho đỏ mông mới tha.

Lương Cẩn Hàn rõ ràng nhận được sự khích lệ to lớn, tôi nhìn thấy anh ấy lúc này như biến thành một người khác vậy, mặt mày phấn khởi rạng rỡ!

“ Cảm ơn sự yêu thích của mọi người, thế thì mình lại hát tiếp một bài nữa.” Lương Cẩn Hàn vội nói.

Bốp bốp bốp (tiếng vỗ tay)......

Chúng tôi nhiệt tình vỗ tay. Ai dám cản nam thần lạnh lùng này chứ!

Thế là, từ vẻ lãnh đạm trở thành Lương Cẩn Hàn sôi nổi hát liên tiếp mất bài liền, “ quay về tập bắn”, “ Chiến trường trắng,” “nói lời trong lòng,” “ Chúng ta đều là những chiến binh”, “ Một hai ba bốn”.......

Trong phòng hát vang lên những bài hát quân đội hào hùng, người biết sẽ biết Lương Cẩn Hàn đang thăng hoa ở đây, người không biết, còn cho rằng đang có liên hoan quân đội trong này!

Lương Cẩn Hàn này bình thường là nam thần lạnh lùng là thế, nhưng giờ như sắp cuồng, quả thật muốn ngăn cũng chẳng ngăn nổi!

Cuối cùng, Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ hai người đó lao lên, dùng vũ lực bịt miệng Lương Cẩn Hàn rồi kéo xuống, những bài hát về quân đội mới được coi là dừng lại.

“ Đến Đại Thâm rồi, đến lượt Đại Thâm rồi.” Phương Trạch Vũ bịt mồm Lương Cẩn Hàn rồi nói.

Lạc Mộ Thâm cuối cùng cũng được cầm micro rồi.

Thực ra, nhìn thấy Lạc Mộ Thâm chủ động đón lấy micro, tôi thấy rất lạ, chỉ nghĩ Lạc Mộ Thâm chỉ đến ngồi dự cùng, chưa chắc đã hát, thật không ngờ anh ấy còn chủ động cầm micro.

Anh ấy tự nguyện hát sao?

Không sợ sai nhịp rồi xấu hổ à?


Anh ấy còn hát “ cờ đỏ năm sao bay phấp phới” ư?

Tôi đang khó hiểu, chỉ nhìn thấy Lạc Mộ Thâm đứng ở bục trước màn hình, anh ấy cao giọng nói: “ Bài hát này, mình muốn hát tặng người mình yêu nhất, mình hát không hay, thậm chí âm điệu sai nhịp rất nặng, nhưng mình đã luyện tập bài hát này, luyện rất nhiều ngày, chỉ vì hôm nay có thể hát cho người con gái mà mình yêu nhất nghe.”

Mắt tôi không kìm được hơi ướt mí mắt, chả trách Lạc Mộ Thâm bảo chúng tôi đi hát karaoke, thì ra anh ấy luyện tập rất lâu rồi chỉ vì muốn hát cho tôi nghe.

Tôi biết anh ấy hát không hay, nhưng tấm lòng của anh ấy, dù cho anh ấy hát có không hay, tôi đều thích nghe.

Kể cả anh ấy sai nhịp có chạy đến đâu, tôi cũng kéo anh ấy về.

Tôi nghe thấy f3 bên cạnh mình hào hứng: “ Đại Thâm, mau hát đi, đừng nói nhiều nữa. Đại Thâm Đại Thâm, toàn năng Đại Thâm!”

Mặt tôi như tối sầm lại, f3 này, các anh chưa nghe thấy Lạc Mộ Thâm hát bao giờ sao, nếu như nghe rồi, nhất định sẽ cảm thấy anh ấy hát không hay.

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, hít thở một hơi thật sâu, ưỡn ngực về phía trước để lấy tự tin.

Thực ra tôi hiểu, một người được coi là mạnh. Nhưng ở phương diện mà mà không phải sở trường của mình cũng là nhút nhát, trừ phi có động lực để anh ấy tiếp tục.

Còn tôi, chính là động lực của anh ấy.

Tôi kìm nén nước mắt nhìn về Lạc Mộ Thâm mà hào hứng vẫy tay: “ Anh Đại Thâm, em yêu anh, anh hát bài gì em cũng thích nghe.”

Đôi mắt đẹp đó nhìn chằm chằm vào tôi, tôi nhìn thấy anh ấy mỉm cười với tôi.

Anh ấy muốn hát bài gì thế?


Tôi đang nghĩ thì nhạc của bài hát quen thuộc dễ nghe đã vang lên. Lạc Mộ Thâm hít một hơi thật sâu, cất tiếng hát lên........

Nếu như thật sự có một ngày

Tình yêu lý tưởng sẽ xuất hiện

Anh sẽ càng thêm nỗ lực mà tốt với em

Mãi mãi không đổi thay......

Dù cho con đường có xa thế nào

Nhất định sẽ khiến nó thành hiện thực

Anh sẽ nói khẽ bên tai em

Nói với em nói với em

Anh yêu em

Yêu em

Giống như chuột yêu gạo


Dù cho có bao gió mưa

Anh vẫn mãi ở bên em.........

F3 không hẹn mà gặp cùng nhau đánh theo nhịp, Lạc Mộ Thâm căng thẳng đứng trước màn hình lớn, tôi nhìn thấy anh ấy rất thận trọng cầm lấy micro, vẻ dùng lực đó, giống như muốn bẻ gãy chiếc micro đó ra vậy.

Khuôn mặt đó, quả thật như chưa bao giờ chăm chú và nghiêm túc như thế.

Đây không phải điều quan trọng, quan trọng nhất là, mặc dù anh ấy hát sai nhịp, nhưng không phải quá sai, lần này còn đỡ hơn nhiều so với lần trước tôi nghe thấy anh ấy hát.

Tôi chớp chớp mắt, Lạc Mộ Thâm này, anh luyện bài hát Chuột yêu gạo này bao nhiêu lần thế? Luyện tập mất bao nhiêu thời gian? Anh ấy mới luyện được đến trình độ này?

Tôi cảm thấy mũi mình cay cay, có cảm giác chất lỏng mềm mại đang chạy quanh khóe mắt tôi, dường như sắp rơi xuống rồi.

Tôi nghĩ một lát, cũng đứng dậy, cầm một chiếc mic, đi đến trước mặt Lạc Mộ Thâm, cùng hát đoạn điệp khúc với anh ấy:

......

Em nhớ anh

Nhớ anh

Giống như chuột yêu gạo

Dù cho có biết bao khổ đau

Chỉ cần có thể khiến anh vui, em nguyện làm tất cả

Yêu anh như thế

.....


Giọng hát của tôi cùng giọng hát của Lạc Mộ Thâm vang lên, cũng không biết là tôi dẫn Lạc Mộ Thâm hát vào đúng nhạc, hay là Lạc Mộ Thâm kéo tôi đi sai nhịp, dù sao, bây giờ nhịp điệu của chúng tôi đang hát đã hòa làm một, chúng tôi nhìn nhau đầy tình cảm, anh ấy đưa tay ra, tôi đặt tay mình vào tay anh ấy.

Anh ấy vừa hát chuột yêu gạo, vừa lấy trong túi ra một chiếc hộp, đưa cho tôi.

Tôi ngạc nhiên mở chiếc hộp nhỏ đó ra, phát hiện bên trong là một cặp nhẫn tình nhân sáng long lanh lấp lánh, dưới ánh đèn lung linh, cặp nhẫn ánh lên rực rỡ.

Tôi ngạc nhiên nhìn cặp nhẫn tình nhân đó, thì ra là từ chiếc vỏ sò sao mà chúng tôi nhặt trên bãi biển mài thành.

Thì ra cuối cùng, chiếc vỏ sò đó làm thành hai chiếc nhẫn đẹp như thế này, chúng giống ngư ngọc, lại giống trân châu, càng giống hai vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.

Tôi đang nghĩ miên man, Lạc Mộ Thâm đã đeo chiếc nhẫn đó vào ngón áp út của bàn tay trái tôi.

Tôi mỉm cười, lập tức hiểu ý, đeo chiếc nhẫn to hơn vào ngón áp út của tay Lạc Mộ Thâm.

Sau đó, chúng tôi nắm chặt bàn tay đeo hai chiếc nhẫn đó, hình ảnh lãng mạn đó kết thúc dưới nền nhạc của bài hát Chuột Yêu Gạo.

Bốp bốp bốp bốp......

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt của f3 vang lên.

Tôi hơi ngại, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn vỏ sò sáng lấp lánh trên tay mình, khẽ nói: “ Anh đem chiếc vỏ sò đó mài thành nhẫn sao?”

“ Đúng thế, lần trước chiếc nhẫn cầu hôn đó quả thật thảm hại đến đáng thương, anh luôn muốn bù đắp cái khác cho em, em cũng không cần. Cho nên mời thợ mài chiếc vỏ sò sao này thành một cặp nhẫn tình nhân, cặp nhẫn này anh thấy, là độc nhất vô nhị trên thế giới, sẽ không giống như nhẫn của các cặp đôi khác. Đây là cặp nhất duy nhất trên thế giới này, hy vọng em sẽ thích.” Lạc Mộ Thâm nhẹ ôm tôi, tình cảm nói.

“ Vâng, em thích, rất thích.” Tôi vui vẻ nói, thật sự, tôi thích chết đi được.

“Hai chiếc nhẫn này, còn cả một nơi chạm khảm rất tài tình, có thể khảm vào với nhau, rất kín kẽ. Giống như anh và em vậy, là một thể khó có thể tách rời.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

“ Đúng thế, chúng ta là một thể không thể tách rời.” Tôi dựa vào lòng Lạc Mộ Thâm, thật sự cảm thấy rất hạnh phúc.