Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 448: Nghĩ cách tiếp cận anh ấy

Nghe lời Dạ Thiên Kỳ nói, tôi sởn hết gai ốc, việc này nghe giống như hơi hoang đường và ngớ ngẩn, nhưng nghĩ kỹ, vẫn có khả năng xảy ra.

Lẽ nào, Lạc Mộ Thâm bị bố anh ấy giam lỏng rồi?

Hoặc là......đã bị giết rồi?

Tôi quả thật rất sợ hãi.

“ Thế bước tiếp theo chúng ta phải làm thế nào ạ?” Tôi hơi run rẩy nhìn Dạ Thiên Kỳ. Thật sự rất sợ hãi, cuộc sống bình thường của nữ hán tử như tôi trong môi trường đơn thuần như thế, cho đến hôm nay trước mặt mình là sương mù dày đặc, tôi cảm thấy chân mình từng bước từng bước lún vào mây mù rồi, đối diện với nguy hiểm không thể biết trước, còn lo lắng cho người mình yêu, tôi cảm thấy mình như người đang có triệu chứng của bệnh tim vậy.

Tim hồi hộp, giống như bị một bàn tay đầy lực bóp nghẹt lại, dường như thở khoong nổi nữa.

Nhưng cứ nghĩ đến tôi lại không thể yếu đuối, tôi không thể vì nguy hiểm mà lùi bước.

Dạ Thiên Kỳ khẽ nhìn tôi, từng lời từng chữ nói: “ Nhụy Nhụy, em là một cô gái dũng cảm thông minh phải không?”

“ Vâng.” Tôi nghiêm túc nói.

“ Được, vậy thì em nghĩ cách để xác nhận, Lạc Mộ Thâm xuất hiện trước mặt em có phải là Lạc Mộ Thâm thật hay không?”

Dạ Thiên Kỳ nhìn vào mắt tôi, nói: “ Phải nhớ, Nhụy Nhụy, em phải dùng sự minh mẫn của đầu mình, tự bảo vệ lấy mình. Đừng vì điều tra việc này, mà để mình gặp nguy hiểm, nói như thế cũng phải nhắc nhở anh, anh phải sau người bảo vệ em, nếu như mấy ngày này em phát hiện có người đi theo em, em đừng sợ hãi, đó là người của anh.”


Tôi im lặng nhìn vào đôi mắt đẹp đó của Dạ Thiên Kỳ, thận trọng gật đầu.

Tôi phải làm cho sáng tỏ, tôi phải làm cho ra nhẽ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, rốt cuộc là Lạc Mộ Thâm thay lòng, hay là anh ấy thật sự đang gặp nguy hiểm.

Không được, tôi nhất định phải làm sáng tỏ!

.......

Mấy ngày này, tôi luôn tìm cơ hội để tiếp cận Lạc Mộ Thâm, nhưng anh ấy không cho tôi cơ hội.

Mỗi lần tôi nhìn thấy anh ấy ra khỏi tòa nhà của tập đoàn, đều mang theo cận vệ, ánh mắt của những gã cận vệ lạnh lùng đó, không cho tôi cơ hội tiếp cận.

Tôi lập tức mơ hồ, như thế thì tôi phải làm thế nào mới có thể xác định được đó có phải là Lạc Mộ Thâm hay không?

Tôi gọi điện cho Cát vân, hỏi cô ấy có để ý chữ ký của Lạc Mộ Thâm bây giờ và trước kia không, có chữ gì thay đổi không, nhưng Cát Vân nói với tôi, chữ ký là giống nhau.

Tôi khẽ cau mày, ưhm, chỉ là một chữ ký, cũng rất dễ bắt chước mà?

Điều này không nói rõ cái gì, nhưng, làm thế nào có thể tiếp cận Lạc Mộ Thâm được chứ?


Tôi vắt óc suy nghĩ, quả thật đau đầu chết mất.

Thế là, buổi tối, tôi lại gọi điện cho Cát Vân: “ Chị Cát Vân. Chị giúp em một việc được không.”

Cát Vân vội hỏi: “ Tiểu Tô, có việc gì thế?”

“ Chị Cát vân, chị giúp em dùng bất cứ cách gì, có thể điều hai tên cận vệ của Lạc Mộ Thâm đi, tốt nhất là vào buổi chiều hôm nào đó lúc tan làm, hai tên cận vệ này không ở bên cạnh anh ấy. Đây là việc em cầu xin chị, chị Cát Vân, em biết yêu cầu của em rất quá đáng, nhưng chị nhất định phải giúp em, cũng chỉ có chị mới có thể giúp được em thôi.” Tôi nói với Cát Vân.

Cát Vân do dự ở đầu bên kia điện thoại: “ việc này thật không dễ gì, hai tên cận vệ đó cả ngày theo sát Lạc tổng, chị dùng cách gì mới có thể điều được bọn họ đi chứ?”

“ Chị Cát Vân, phiền chị nghĩ giúp em, em thật sự cần phải tiếp cận Lạc tổng.” Tôi đau khổ cầu xin Cát Vân.

“.......” Cát Vân cân nhắc một lát, “ Được rồi, để chị nghĩ, chị phải nghĩ ra cách gì đó, nếu không bại lộ ra, chị cũng không còn làm được ở Lạc Thị nữa.”

“ Vâng, cảm ơn chị Cát Vân, chị phải tự chăm sóc mình nhé.” Tôi vội nói.

Tôi biết Cát Vân rất quý trọng công việc của mình, tôi cũng không thể ép người ta vì mình mà rơi vào nguy hiểm, đánh mất công việc được.

“ Nhưng Tiểu Tô, đừng nóng vội, chị phải nghĩ kỹ đã, làm thế nào để tách được hai tên cận vệ đó, chị bây giờ cũng đang cuống nghĩ cách. Trong đầu dường như là bột đặc vậy, rối tung cả lên.” Cát Vân khẽ nói.


“ vâng vâng, chị không phải vội, chị cứ từ từ nghĩ.” Tôi nhanh mồm nói.

Ngắt điện thoại, tôi nằm thở dài trên giường, sự việc không giống như tôi nghĩ, dù sao Cát vân cũng đứng về phía tôi.

Nếu như thật sự giống như lời bọn họ nói, nếu như tôi có thể xác định được đây chính là Lạc Mộ Thâm thật, vậy thì tôi hết hy vọng rồi, người ta đích thực là thay lòng mà.

Nếu như giống lời Dạ Thiên Kỳ nói, nếu như nói Lạc Mộ Thâm này là giả, thế thì chúng tôi nhất định phải làm cho ra nhẽ, Lạc Mộ Thâm thật sự đang ở đâu?

Cứ nghĩ đến đây, tim tôi dường như đang co lại.

Tôi bây giờ thật sự không biết mình rốt cuộc hy vọng Lạc Mộ Thâm này là thật hay là giả nữa.

Nếu như là thật, tình cảm của anh ấy đối với tôi sẽ là giả, anh ấy thật sự thay lòng, tôi sẽ không có ý kiến gì nữa; nhưng nếu như người này là Lạc Mộ Thâm giả, thế thì anh Đại Thâm thật của tôi không thay lòng, rốt cuộc anh ấy đi đâu rồi?

Lẽ nào anh ấy đang gặp nguy hiểm? Tôi phải tìm anh ấy ở đâu?

Vừa nghĩ đến đây, tôi cảm thấy tim mình như rơi vào địa ngục vậy.

Hơn nữa, mấy ngày này, tôi luôn nhờ f3 đó hẹn Lạc Mộ Thâm ra ngoài, nhưng Lạc Mộ Thâm không nhận bất cứ cuộc gọi nào của bọn họ, đương nhiên cũng không ra ngoài.

Lạc Mộ Thâm này luôn cố gắng giữ khoảng cách với tôi, chúng tôi cách xa như thế, tôi làm sao biết được rốt cuộc anh ấy có phải là Lạc Mộ Thâm hay không?

Tôi bò nhoài trên gối, cắn chặt răng nghĩ.


..........

Ngày hôm sau

Tôi đang làm việc trước máy tính, điện thoại của tôi rung lên, tôi lấy ra nhìn, là tin nhắn của Cát Vân, chỉ nhìn thấy mấy chữ trong tin nhắn viết: “ Tiểu Tô, hôm nay, chị cho thuốc xổ vào trong cà phê của hai tên cận vệ của Lạc Tổng, chị tính thời gian rồi, sẽ vào lúc tan làm, bọn họ tạm thời sẽ không thể theo sát Lạc Tổng được, Lạc Tổng muốn điều cận vệ mới cũng cần có thời gian, khoảng thời gian này, em phải cố nắm được. Đọc xong tin nhắn lập tức xóa đi nhé.”

Tim tôi lập tức cảm thấy ấm áp, tôi biết, Cát Vân đang cố nỗ lực giúp tôi, được rồi, Cát Vân đã giúp tôi như thế, Nhụy Tử, bây giờ chỉ dựa vào mày thôi.

Tôi phải nắm giữ được cơ hội không dễ này.

Chẳng dễ dàng gì mới qua ngày được dưới đủ ánh mắt soi mói của đồng nghiệp, cho đến lúc tan làm, tôi vội vàng đi đến tầng hầm 2 để đợi Lạc Mộ Thâm.

Tôi phải dựa vào lời của Dạ Thiên Kỳ để làm.

Trong tầng hầm thứ hai, tôi nấp ở sau cột, nghĩ lại tất cả những gì tôi và Lạc Mộ Thâm đã trải qua, càng tin vào phán đoán của Dạ Thiên Kỳ.

Lạc Mộ Thâm, anh ấy, chắc chắn không dễ dàng bỏ rơi tôi như thế.

Tôi thở dài, cảm giác nước mắt như muốn trào ra, nhưng tôi phải hết sức nhẫn nhịn, đúng lúc này, tôi đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân, tôi nhìn thấy cửa thang máy dành cho lãnh đạo mở ra, Lạc Mộ Thâm một mình bước ra từ bên trong, bên cạnh anh ấy khoong có hai tên cận vệ đó.

Tôi lập tức lấy lại tinh thần, anh ấy đến rồi.

Anh ấy nhìn thấy tôi, cũng hiện rõ vẻ sững sờ, anh ấy bây giờ, vẫn đeo kính râm, gặp ánh sáng, ánh lên đôi mắt đẹp ẩn dưới cặp kính râm màu xám sẫm đó.