Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 445: Vứt bỏ nỗi đau

Tim hơi rung động, có chút gì đó áy náy, để che giấu nội tâm đang xáo trộn của mình, tôi chăm chú ăn cá, tâm trạng dễ chịu hơn một chút, cẩn thận dè dặt xắt một miếng cho vào trong miệng. Mặc dù có gia vị tẩm ướp, nhưng mùi vị thơm ngon của cá vẫn còn nguyên vẹn. Đây là lần đầu tiên tôi được ăn món cá nướng ngon như thế này.

“ Ngon không?” Dạ Thiên Kỳ cười hỏi tôi.

“ Uhm, cũng được.” Tôi có một đặc điểm, dù cho vịt luộc chín rồi, thịt mềm thơm ngon, tôi thông thường không quá khen thứ đồ gì đó, dù cho tôi cho rằng thứ đồ này rất tốt rất tốt đi nữa.

Nhìn vào mắt tôi, Dạ Thiên Kỳ cười.

Tôi ăn cá nướng mà cảm giác thơm ngon trong miệng, ấm áp trong lòng.

“ Cẩn thận, khéo bị xương đâm.” Dạ Thiên Kỳ khẽ dặn dò.

“ Em đâu phải trẻ con nữa đâu.” Tôi lầu bầu nói.

Miệng thì nói, tôi vẫn chăm chú ăn món cá nướng thơm ngon đó.

Cá Dạ Thiên Kỳ nướng, thật sự rất ngon.

Còn Dạ Thiên Kỳ cũng ăn món cá nướng mà tôi nướng cháy đó rồi.

“ Này, Thiên Kỳ, ở đây vẫn còn cá nướng chín rồi.” Lục Hàn và Thôi Táp nhắc nhở Dạ Thiên Kỳ đừng ăn cá nướng cháy.


“ Các cậu ăn đi, mình phải ăn cá do chính tay Nhụy Nhụy nướng, mùi vị cá không giống nhau, các cậu không thể tranh với mình được đâu.” Dạ Thiên Kỳ cười nói. “ Đây là do chính tay Nhụy Nhụy nướng, bàn tay thô ráp của các cậu sao có thể sánh được? Lão Lục và Lão Thôi, các cậu phải tự mình biết mình chứ.”

Tôi sững sờ nhìn Dạ Thiên Kỳ, có lẽ cá tôi nướng thành than, anh ấy cũng sẽ can tâm tình nguyện ăn chăng?

Nhìn tôi, Dạ Thiên Kỳ nháy mắt tinh nghịch, nụ cười tự nhiên hiện lên trên khuôn mặt đẹp trai đó.

“ Dạ Thiên Kỳ anh cười gì thế?” Tôi thấy anh ấy cười như thế trong lòng không khỏi thắc mắc, cảm thấy không tự nhiên cho lắm.

Nhìn bộ dạng của tôi, cuối cùng Dạ Thiên Kỳ không nhịn được cười ầm lên, trêu chọc nói: “ con mèo hoa ở đâu đến thế này?”

Ý thức được trên mặt mình dính thứ gì, tôi lập tức tối sầm mặt, cuống quýt lau miệng. Lúc ăn cá đã rất chú ý, tại sao vẫn còn bị dính bẩn lên mặt, ôi.....hình tượng đẹp đẽ của bản thân bị phá hỏng rồi.

Lau mặt xong, nhìn Dạ Thiên Kỳ vẫn cười không ngớt. Tôi thắc mắc, vẫn chưa sạch sao? Lại vội vàng lau lần nữa.

Cho rằng lần này là sạch hẳn rồi, ai mà nghĩ Dạ Thiên Kỳ còn cười ngặt nghẽo hơn.

Trong mắt Dạ Thiên Kỳ mang đầy sự ấm áp và chiều chuộng, không có chút gì cẩn trọng, tự nhiên đưa tay ra, lau vết bẩn còn sót trên mặt tôi.

Sự nhẹ nhàng của anh ấy khiến tôi không kìm được đỏ mặt lên, vội vàng né tránh mặt, giả bộ ngắm nhìn phong cảnh.

Dạ Thiên Kỳ mặt anh bây giờ cũng nghuệch ngoạc nhọ đen, đáng tiếc anh không biết mà thôi, ha ha.


“ Ai ya, thật là ấm ức mà, đúng là chỉ khổ kẻ độc thân!” Lục Hàn và Thôi Táp ở bên cạnh nói theo, Dạ Thiên Kỳ cố ý trầm mặt xuống: “ Hai cậu mau ăn đi, phải ăn hết, không được bỏ thừa.”

........

Trong câu lạc bộ làm gốm mà Dạ Thiên Kỳ mở.

( Tại vì Dạ Thiên Kỳ đặc biệt thích làm gốm, cho nên anh ấy có mở một câu lạc bộ về gốm sứ, sau khi ăn cá nướng xong, anh ấy dẫn tôi đến đây)

ở đây được bài trí hết sức tao nhã, âm nhạc nhẹ nhàng du dương, dưới ánh đèn mờ có vài đôi tình nhân đang làm gốm.

Cảnh tượng này, tôi đã từng nhìn thấy trên bộ phim nào đó trên tivi, hai nhân vật chính cùng nhau làm gốm trong căn phòng với âm nhạc uyển chuyển du dương.

Đôi tay siết chặt, sự dịu dàng ấm áp đã từng khiến biết bao nam thanh nữ tú phải cảm kích, xúc động trong lòng?

“ Đây là.......?” Tôi quay đầu hỏi Dạ Thiên Kỳ.

“ Nhụy Nhụy, đây là câu lạc bộ mà anh mở, em biết anh rất thích làm gốm, anh thường xuyên đến đây, bình thường lúc cảm thấy mệt mỏi, buồn phiền, anh sẽ đến đây làm gốm, đem những việc không vui đặt xuống nhào trộn trong bùn đất, sau đó xoay chuyển theo khuôn, hiệu quả rất tốt đấy! Làm gốm xong còn nung lên nữa. Còn có thể kết bạn, biết thêm nhiều người nữa,” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ anh dẫn em đến, chính là muốn em vui hơn một chút, em sẽ phát hiện, những buồn bực, mệt mỏi hay đau lòng sẽ bị chôn vùi vào trong đất.”

“ Chôn vùi vào trong bùn đất sao?” Tôi ngạc nhiên nhìn Dạ Thiên Kỳ.


“ Đúng thế,” Dạ Thiên Kỳ mỉm cười.

Lúc này, một người con gái xinh đẹp bước đến: “ Dạ Thiếu Gia đến rồi sao? Còn mang đến một người bạn?”

Dạ Thiên Kỳ cười gật đầu: “ đúng thế. Đây là bạn của tôi, cô Tô Tư Nhụy, đây là bà chủ Đường Dĩnh của cậu lạc bộ gốm sứ này.”

Thì ra là bà chủ. Đó chẳng phải là cấp dưới của Dạ Thiên Kỳ sao?

Tôi nhanh nhẹn lễ phép chào hỏi Đường Dĩnh, Đường Dĩnh cười gật đầu mỉm cười chào lại tôi: “ Cô gái rất đáng yêu. Dạ Thiếu Gia, mấy tác phẩm lần trước anh làm đã nung xong rồi, để tôi lấy cho anh xem nhé?”

Dạ Thiên Kỳ gật đầu: “ Được.”

Anh ấy và tôi chọn một chỗ ngồi yên tĩnh ngồi đợi.

Đường Dĩnh và nhân viên phục vụ mang đến hai chiếc cốc gốm, xem ra đó chính là tác phẩm mà Dạ Thiên Kỳ làm rồi.

Tôi tò mì cầm lên một chiếc cốc nhìn kỹ, chất men bọc ngoài đã bám hết rồi, màu sắc cũng rất đều, bên ngoài bề mặt cốc trơn bóng, tạo hình mặc dù đơn giản, nhưng mộc mạc bình dị, Dạ Thiên Kỳ còn vẽ một khuôn mặt cười đáng yêu trên mặt ngoài của chiếc cốc.

Nhìn chiếc cốc đáng yêu đó, tôi thật sự rất thích chiếc cốc này.

Dạ Thiên Kỳ cũng cười lên, anh ấy tinh nghịch nói: “ Xấu quá xấu quá, lát nữa dùng hai chiếc cốc này đựng nước uống cũng được.”

Tôi đặt chiếc cốc đó xuống, khẽ nói: “ Dạ Thiên Kỳ, tặng em chiếc cốc này nhé?”


Dạ Thiên Kỳ gật gật đầu: “ Được, chỉ cần em không chê ghét, có điều, em tự làm cho mình một chiếc mới có cảm giác làm được thành quả. Hơn nữa khi em làm, em sẽ phát hiện, bản thân sẽ dần cảm thấy vui hơn.”

Tôi lập tức có hứng thú lên, tôi cũng muốn tự tay làm cho mình một thứ đồ gốm, nhìn trong ti vi, cũng không phải rất khó làm mà!

“ Nào, như thế này, tâm trạng sẽ tốt hơn, đó chính là mục đích của anh. Việc anh bây giờ làm, chính là muốn em vui lên một chút.” Dạ Thiên Kỳ giúp tôi mặc chiếc tạp dề làm gốm, dáng vẻ của anh ấy, thật sự rất ấm áp.

Nói làm là làm, Đường Dĩnh cũng tất bật, chiếc máy làm gốm trước mặt họ xuay chuyển, nhân viên phục vụ cũng mang bùn đến bày ra.

Tôi ngồi trước máy xoay, Dạ Thiên Kỳ ngồi ở bên cạnh tôi.

Đầu tiên Dạ Thiên Kỳ dùng một tay lấy bùn nhào thành một thể hình tròn, tay kia khẽ ấn ở giữa xuống thành hố lõm.

“ Em muốn làm gì?” Dạ Thiên Kỳ ngẩng đầu hỏi.

“Em muốn làm một bình hoa.” Tôi chớp mắt nói, nếu như dùng chiếc bình do chính tay mình làm sau đó cắm hoa tươi thì thật tốt?

“ Được, nào, thế thì sẽ làm theo ý tưởng em muốn?” Dạ Thiên Kỳ kéo bàn tay tôi lại, nhẹ đặt lên bùn xoay trên máy.

Theo sự chuyển động vòng quay của bùn, hai tay của người làm gốm sẽ làm bề mặt được đánh bóng mịn, các góc cạnh của nó trơn nhẵn.

Ý tưởng của tôi là làm một chiếc bình dài, nhìn giống dáng vẻ của người con gái cổ xưa, thắt lưng hơi thắt lại một chút.

Nhưng nghĩ thì dễ mà làm thì khó, hay tay của tôi dùng lực không đều, bùn bị nghiêng vẹo thành một thứ đồ với hình dáng vừa dài vừa mảnh.