Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 438: Lợn chết cũng muốn giở trò

Tôi bây giờ đang ở bộ phận hậu cần, chỉ là một nhân viên phổ thông bình thường, cũng không phải là thư ký gì, người ta bảo tôi làm cái gì, tôi đương nhiên phải làm cái đó.

Mặc dù tôi thật sự rất muốn đi, tôi không muốn ở Lạc thị đợi chờ, nhưng tôi bây giờ nhất định phải nhẫn nhịn.

Bên tai tôi lại vang lên lời Cát Vân nói với tôi: “ Chị cảm thấy tất cả có gì đó không đúng lắm, tiểu Tô, có lẽ mọi thứ không giống như em nghĩ đâu.”

Lẽ nào, Lạc Mộ Thâm thật sự có gì đó khó nói? Anh ấy rốt cuộc tại sao lại đối với tôi như thế chứ?

Tôi thật sự rất muốn biết.

Cho nên, tôi đành phải nhẫn nhịn.

“ Vâng, tôi sẽ cố gắng.” Tôi khẽ nói.

Dương Mặc Mặc liếc nhìn tôi: “ Được rồi, cô làm đi.”

Cô ta quay người rời đi.

Tôi sắp xếp lại đống tài liệu từng tí một, cho đến buổi trưa tôi cũng không nghỉ chút nào.

Tôi cảm thấy mồ hôi mình thi nhau chảy xuống má, tôi dùng tay quệt ngang, thấy mặn chát.

Tôi cảm thấy đầu mình rất đau, rất đau.


Không chỉ đầu, mà dạ dày cũng đau, gan cũng đau, ở đâu cũng đau. Tôi bây giờ không biết mình có chỗ nào không đau nữa không.

Tôi cảm thấy trời đấy xoay chuyển, không chịu được bò nhoài ra bàn.

Bản thân phải chịu cú sốc về mặt tình cảm quá lớn.

Người bình thường nếu như chịu uất ức phiền muộn, dần dần sẽ mắc bệnh trầm cảm thậm chí rồi ung thư, nếu như cả ngày tâm trạng vui vẻ, bạn xem sức khỏe sẽ luôn dồi dào, mạnh khỏe.

Tôi bây giờ chính là như thế, tại vì tâm trạng cực kỳ không tốt, cho nên, tôi bây giờ cảm thấy sức khỏe mình cực kỳ yếu ớt.

Tôi đang chóng mặt, chỉ nhìn thấy thư ký Dương Mặc Mặc bước đến, nói với tôi: “ Tô Tư Nhụy, giám sát Lưu bảo cô qua có chút việc.”

“ Ồ, được, tôi đi ngay.” Tôi uể oải đứng lên, đi đến trước cửa phòng làm việc tổng giám sát, gõ cửa, Lưu Nhất Phi bảo tôi vào.

“ Tổng giám sát Lưu, chào ngài.” Tôi khẽ nói, tôi bây giờ đến sức để nói chuyện cũng không có, nhìn thấy Lưu Nhất Phi dường như biến thành hai người vậy.

Đôi mắt tròn của Lưu Nhất Phi nhìn tôi, cười nói: “ Thư ký Tô, cô ngồi xuống đi?”

Tôi cắn cắn môi, ngồi lên chiếc ghế đối diện ông ta, tôi thật sự không còn sức nữa rồi, tôi đứng cảm giác như mình sắp ngã xuống rồi.

Lưu Nhất Phi cười nói: “ Trước đây, chưa gặp trực tiếp thư ký Tô bao giờ, chỉ là đứng ở xa nhìn, bây giờ mới thấy, thư ký Tô đúng là người đẹp xuất sắc, thảo nào…….” Ông ta cố tình kéo dài giọng ra nói.


Tôi mặc dù mệt, nhưng tôi cũng hiểu ý của ông ta, ông ta là nói: “ Thảo nào Lạc Tổng của chúng ta thích cô.”

Thực ra, bọn họ đều cho rằng tôi là người mà Lạc Mộ Thâm đã từng thích, bây giờ đã bị hắt hủi.

Tôi biết, đàn ông vừa nhìn thấy tình huống này, ai mà còn nhìn người phụ nữ đó với ánh mắt tôn trọng chứ?

Bọn họ sẽ tự nhiên mà nghĩ rằng: Ồ, đây là người phụ nữ mà ông chủ không cần nữa, còn khinh rẻ như thế, để ở bên cạnh mình, thế thì mình chơi chút cũng được? dù sao cũng chẳng ai cần cô ta nữa.

Cho nên, tôi nhìn thấy có nét gì đó lẳng lơ trong mắt ông ta.

Tim tôi run lên, nhưng lập tức cúi đầu xuống, vờ như không biết.

Lúc này, Lưu Nhất Phi đứng lên đi đến bên cạnh tôi, thân hình lùn thấp của ông ta có lẽ là do ăn quá nhiều, khẽ cử động là những tảng thịt rung lên.

Ông ta đi đến bên cạnh tôi, đưa tay vỗ nhẹ vào bả vai tôi, cười nói: “ Tô Tư Nhụy, tôi gọi cô là Tiểu Nhụy nhé. Bây giờ cô được điều đến bộ phận hậu cần rồi, trở thành cấp dưới của tôi, yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho cô, tôi sẽ che chở cho cô.”

Bàn tay núng nính thịt đó đặt nhẹ lên vai tôi, tôi không kìm được cau mày lại, tôi muốn hất cánh tay ông ta ra, nhưng tại vì không còn sức lực tôi không hất ra được.

Nhưng trong lòng tôi đang kêu gào, ông cút đi, tôi cần gì loại đàn ông như ông?


Tôi gắng gượng đứng lên, cuối cùng cũng hất được bàn tay đầy thịt của Lưu Nhất Phi ra, tôi cố gắng cười nói: “ Lưu Tổng, ngài yên tâm, tôi sẽ hoàn thành tốt công việc. tôi sẽ nghiêm túc và chăm chỉ làm việc.”

“ Tôi đương nhiên yên tâm rồi.” Lưu Nhất Phi cười nói, “ trước đây thư ký Tô là thư ký tổng giám đốc, thế thì năng lực làm việc chắc chắn rất mạnh, tôi đương nhiên sẽ trọng dụng rồi, buổi tối có buổi tiệc tiếp khác, cô cùng tôi đi nhé?”

Ông ta nhìn vào mắt tôi đầy tình cảm, bàn tay vỗ nhẹ lên tay tôi.

Tôi vội rút tay mình lại: “ Lưu Tổng, sức khỏe tôi bây giờ cực kỳ không tốt, thật sự, tôi bây giờ hơi chóng mặt, buổi tối tôi sợ không thể đi tiếp khách cùng Lưu Tổng được.”

“ Ồ, sức khỏe không tốt sao? Thế thì phải nghỉ ngơi rồi, không thoải mái ở đâu thế? Có cần tôi mua thuốc cho cô không?” Bàn tay to gan của Lưu Nhất Phi đó dám đặt đằng sau lưng tôi, giống như ôm tôi vậy.

Tôi muốn đẩy ông ta ra, nhưng cảm giác kiệt sức, chân tay bủn rủn, tôi hoa mắt chóng mắt, suýt chút nữa ngã vào lòng ông ta.

Khuôn mặt béo ú của thằng cha này cách mặt tôi gần như thế, tôi gần như có thể cảm thấy hơi thở tanh nồng từ trong miệng ông ta phả ra.

Tôi cuối cùng cũng biết, trên thế giới này không phải tất cả đàn ông đều là Lạc Mộ Thâm.

Mùi thơm trên người Lạc Mộ Thâm rất dễ chịu, không mặc định cho mùi của những tên đàn ông khác cũng như thế.

Tôi ngửi thấy mùi đó của Lưu Nhất Phi, gần như sắp nôn ra rồi, tôi phải kiềm chế lại kiềm chế, tôi sợ mình không kiềm chế được, nôn thẳng lên người cấp trên mới của tôi.

Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ, Lưu Nhất Phi lập tức bỏ tôi ra: “ Vào đi.”

Thư ký tổng giám sát Dương Mặc Mặc đứng ở cửa, trên mặt mỉm cười ngọt ngào, Dương Mặc Mặc khẽ nói: “ Lưu Tổng, bên cung cấp hàng đã đến, đã sắp xếp ở phòng họp thứ năm rồi ạ.”

“ Được, tôi qua ngay.” Lưu Nhất Phi vội nói, ông ta quay đầu sang tôi nói, “ Ồ, Tiểu Tô, cô ra ngoài trước đi.”


Lúc này tôi đã quá chóng mặt hoa mắt rồi, tôi rất khó chịu, rất khó chịu, cũng không biết khó chịu trong lòng, hay là khó chịu về sức khỏe.

Vừa nãy bộ dạng đó của Lưu Nhất Phi, thật sự khiến tôi rất tức giận.

Lẽ nào ông ta cho rằng tôi là người phụ nữ mà Lạc Mộ Thâm đá, ông ta cũng có thể chạm vào sao?

“ Lưu Tổng, tôi ra ngoài trước ạ.” Tôi khẽ nói.

“ Ưh.” Lưu Nhất Phi gật đầu với tôi.

Tôi liếc nhìn Dương Mặc Mặc, chỉ nhìn thấy trong mắt của Dương Mặc Mặc là nét gì đó không vui.

Tôi gần như không biết mình quay về chỗ ngồi của mình thế nào, chỉ cảm giác muốn nôn mà thôi.

Là cơ thể khó chịu hay là vừa nãy bị tên Lưu Nhất Phi đó làm cho buồn nôn chứ?

Tôi bò nhoài ra bàn một lúc, quả thật chịu không nổi cảm giác khó chịu này, thế là, tôi quyết định đi vào nhà vệ sinh.

Vào trong nhà vệ sinh, tôi vào trong nhà vệ sinh có vách ngăn đóng cửa lại, ôm lấy bồn cầu mà nôn, nôn đến nỗi mật xanh mật vàng ra cả rồi.

Thế là, tôi run rẩy ngồi trên nắp bồn cầu, muốn nghỉ ngơi một lát rồi đi ra.

Không ngờ, tôi ngồi chưa được một lúc thì nghe thấy tiếng giày cao gót cùng với giọng nói chuyển đến, tôi nghe thấy giọng nói của Dương Mặc Mặc và một nữ đồng nghiệp khác.

Chỉ nghe thấy hai người vừa rửa tay, Dương Mặc Mặc đó vừa nói: “ Cậu nói xem, con người bị hạ thấp mà không biết xấu hổ, cậu nói da mặt Tô Tư Nhụy đó sao mà dày thế, bị ông chủ đá rồi, thế mà còn không đi, còn cố bám lại công ty, bị điều đến bộ phận hậu cần chúng ta. Cậu nói bộ phận hậu cần chúng ta là trạm thu rác à?”