Tôi vẫn phải kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình.
" Được, đã như thế rồi, thì cô xuống làm việc ở phòng hậu cần đi. Nhân viên bình thường của phòng hậu cần." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.
Tôi cười lạnh nhạt, đưa tay chỉ thẳng vào mặt Lạc Mộ Thâm: " Được, Lạc Mộ Thâm, anh đúng là quá độc ác, quá tuyệt tình đấy."
Đưa tay lên, tôi nhìn thấy trên tay tôi là chiếc vòng ngọc rất đẹp, đó chính là do Lạc Mộ Thâm tặng cho tôi, anh ấy từng nói đó là món quà mà mẹ anh ấy để lại cho con dâu của mình, đây chính là minh chứng cho tình yêu của anh ấy dành cho tôi.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, tôi luôn đeo chiếc vòng trên tay của mình.
Lúc này, chiếc vòng ngọc vẫn tỏa sáng rạng ngời, toát lên sự sang trọng quý phái trên cổ tay của tôi, những lời nói của anh ấy dành cho tôi vẫn còn văng vẳng bên tai tôi, thế nhưng, tại sao, chỉ trong chớp mắt, mọi thứ đã thay đổi rồi?
Không phải là tôi không hiểu, có lẽ là do thế giới này đã thay đổi quá nhanh thì phải?
Tôi đột nhiên cảm thấy có chút hốt hoảng.
Tôi đang thẫn thờ, Lạc Mộ Thâm cũng đã nhìn thấy rõ chiếc vòng ngọc đó, tôi thấy khóe miệng của anh ấy khẽ mở, anh ấy khẽ phẩy tay, lập tức có một vệ sĩ tiến lên, tóm lấy cổ tay của tôi.
" Xin lỗi, cô Tô, chiếc vòng ngọc này Lạc Tổng của chúng tôi muốn thu lại." Người vệ sĩ to cao lực lưỡng đó lạnh lùng nói, anh ta lôi chiếc vòng ngọc từ trên cổ tay tôi ra, không thèm quan tâm tay tôi có đau hay không.
Bình thường, khi đeo chiếc vòng ngọc này, tôi phải nhẹ nhàng, thật chậm xoay xoay chiếc vòng vào trong cổ tay, như thế tay mới không đau, thế nhưng lúc này, cái gã vệ sĩ đáng chết lại hùng hục lấy hết sức lôi chiếc vòng ra khỏi tay tôi.
Tôi cảm thấy tay của mình đau chết mất, nước mắt dường như bắt đầu muốn tuôn ra rồi.
Thằng cha này, hắn ta đúng là không muốn tôi giữ lấy một chút hồi ức tốt đẹp nào đây mà.
Tôi nắm lấy tay của mình, những giọt nước mắt đau đớn cứ từng giọt từng giọt rơi xuống nền nhà. Hàm răng nghiến tới mức sắp vỡ vụn.
Tên vệ sĩ đó kính cẩn đưa chiếc vòng đến trước mặt Lạc Mộ Thâm: " Tổng giám đốc, anh xem."
Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nhận lấy chiếc vòng ngọc, anh ta đưa chiếc vòng ngọc lên gần miệng của mình, từ góc nhìn của tôi, dường như anh ta đang khẽ hôn lên chiếc vòng ngọc đó.
Sau đó, anh ta khẽ nói: " Cô Tô, còn việc gì khác không? nếu không còn việc gì, thì tới phòng hậu cần báo cáo đi. Tôi đã thông báo tới phòng hậu cần rồi."
" Không còn việc gì, Lạc Tổng." Tôi lạnh lùng nói.
Sau đó, tôi quay người đi ra khỏi phòng làm việc của anh ta, quay về phòng làm việc của mình thu dọn đồ đạc.
Thực ra cũng không có đồ đạc gì cần phải thu dọn, có một vài tài liệu giấy tờ của tổng giám đốc họ không cho phép tôi mang đi, Lạc Mộ Thâm đã điều Cát Vân và Tần Cương tới giám sát tôi thu dọn đồ đạc.
Nhìn Cát Vân và Tần Cương nhìn trái nhìn phải quan sát tôi, tôi không kìm được khẽ cười nhạt đau khổ, ha ha, gã Lạc Mộ Thâm này cẩn thận quá! lại còn sợ tôi để lộ cơ mật của công ty nữa đây?
Tôi đột nhiên hiểu ra tại sao lúc đầu anh ta không giao quá nhiều việc cho tôi, miệng thì nói sợ tôi mệt, thương tôi, nhưng thực ra tôi thấy thì chính là đề phòng tôi mới đúng.
Vừa nghĩ tới đây, tôi cảm thấy đau xót vô cùng, Tô Tư Nhụy à, mày đúng là một đứa quá ngốc nghếch, mẹ nói quả không sai, tôi và Lạc Mộ Thâm đúng là hai con người của hai thế giới, con người của thế giới chúng tôi thì trọng tình trọng nghĩa, còn anh ta thì sao, chỉ là tàn nhẫn đùa giỡn tình cảm của tôi.
Vậy mà tôi vẫn cứ tưởng rằng anh ta thực lòng với tôi, vậy mà tôi còn nghĩ rằng anh ta sẽ cưới tôi làm vợ, ha ha, Tô Tư Nhụy, mày được lắm!
Tôi giống như một xác chết di động thẫn thờ lấy từng thứ đồ vật đặt vào trong chiếc thùng giấy, ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy trong ánh mắt của Cát Vân nhìn tôi có gì đó khó hiểu.
Nhưng hiện giờ tôi cũng không còn muốn nghĩ xem ánh mắt của cô ấy nhìn tôi như thế nghĩa là sao.
Hôm nay Cát Vân cả ngày đều rất lạ, cứ ngập ngà ngập ngừng, ấp a ấp úng như có điều gì muốn nói.
Cô ấy có lẽ không muốn tôi phải rời đi chăng.
Dù sao chúng tôi đã làm việc cùng nhau trong một thời gian dài, Cát Vân và Tần Cương, thực ra đều là những cô gái rất tốt.
Tôi đứng thẳng lưng dậy: " Chị Cát Vân, chị Tần Cương, các chị cũng đã thấy cả rồi, em thu dọn xong rồi, em đi xuống đây."
Cát Vân gật gật đầu: " Được rồi, Tiểu Tô, tuy em không làm thư ký tổng giám đốc nữa, nhưng dù sao chúng ta cũng đã làm việc cùng nhau, chị tiễn em xuống."
" Không cần phải thế chứ?" Tôi liền nói.
" Không được, phải tiễn," Cát Vân nhìn Tần Cương, nói với Tần Cương, " Tần Cương, em về trước đi, chị tiễn Tiểu Tô xuống dưới. Em đừng đi cùng, nhỡ đâu Lạc Tổng có gì sai bảo, không có ai thì không được."
Tần Cương cũng khẽ thở dài, chị ấy nhìn vào mắt của tôi với một vẻ đồng cảm.
Phải, trước đây đều tưởng rằng tôi sẽ là vợ tổng giám đốc, ai ngờ, cuộc sống giống như một vở kịch opera vậy.
Ai ngờ được giờ tôi lại bị hất ra ngoài cửa như thế này đây?
" Chị Cát Vân, vậy chị tiễn Tiểu Tô xuống nhé, em sẽ ở văn phòng trực." Tần Cương khẽ nói, chị ấy lại nhìn tôi, " Tiểu Tô, tuy em không còn là thư ký tổng giám đốc, nhưng dù sao chúng ta cũng là chị em, sau này vẫn là đồng nghiệp trong một công ty, chúng ta vẫn sẽ hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau nhé."
Tôi cười gật gật đầu với Tần Cương, đúng thế, đến thư ký của Lạc Mộ Thâm cũng còn hiểu thế nào là tình người hơn anh ta.
Tần Cương quay về phòng làm việc của mình, Cát Vân liền thở dài, ôm lấy chiếc hộp giấy trên tay của tôi, chị ấy khẽ nói: " Tiểu Tô, chúng ta đi nào, chị tiễn em xuống đó."
" Cảm ơn chị, chị Cát Vân." Tôi khẽ chớp mắt nói. Tôi biết Cát Vân là một người tốt, khi tôi bị thất thế, chị ấy không bỏ rơi tôi, không giậu đổ bìm leo, đúng là khiến tôi rất cảm động.
Tôi và Cát Vân đi ra khỏi phòng làm việc, tôi quay đầu nhìn lại phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm, tôi thở dài, lần này đi xuống lầu, cũng có thể tôi sẽ không bao giờ còn có cơ hội quay lại tầng 18 này nữa.
Tôi và Lạc Mộ Thâm, cũng có thể sẽ phân cách từ đây rồi.
" Đi thôi." Cát Vân khẽ nói với tôi, một cô gái thông mình như chị ấy có lẽ đã nhìn thấu trái tim tôi.
Tôi gật gật đầu, cùng chị ấy đi vào thang máy, trong thang máy chỉ có hai người chúng tôi.
Chiếc gương trong tháng máy hiện lên hình ảnh của tôi và Cát Vân, sắc mặt của tôi rất là tiều tụy, hốc hác.
" Tiểu Tô," Cát Vân đột nhiên nói, " Tiểu Tô, em không được rời Lạc Thị. Giờ phải tới phòng hậu cần, em chịu khó chịu đựng một chút."
" Vâng?" Tôi có chút sững sờ nhìn Cát Vân.
" Tiểu Tô, chị biết em là một cô gái rất thông minh, có thể em muốn ở Lạc Thị vài ngày rồi sẽ rời đi." Cát Vân nhẹ nhàng nói.
Lời tiên đoán của chị ấy đã đoán đúng suy nghĩ của tôi, mặt tôi hơi đỏ lên, đương nhiên tôi không muốn ở lại Lạc Thị quá lâu, tôi muốn tìm được công việc mới rồi sẽ đi.
Nhưng tại sao chị ấy lại nói như vậy?
" Tiểu Tô, lần này, cách làm của Lạc Tổng cũng ngoài sức tưởng tượng của chị, " Cát Vân đột nhiên nói, " Tiểu Tô, chị làm việc cùng Lạc Tổng đã 6 năm, phối hợp cùng với Lạc Tổng rất tốt, thực ra, chị thấy mình rất hiểu những việc làm của Lạc Tổng, anh ấy tuy bề ngoài rất phong lưu rất lạnh lùng, nhưng thực ra con người anh ấy rất tốt, anh ấy cũng rất biết cách chăm sóc người khác, chưa bao giờ chị nghĩ anh ấy là một người vô tình, giờ anh ấy đối với em như thế, chị nghĩ nhất định không phải đơn giản như vậy, lần này Lạc Tổng quay lại, có gì đó không được bình thường, chị luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng cụ thể không đúng chỗ nào, thì chị cũng không rõ..."
" Vâng?" Tôi không ngờ được Cát Vân lại nói những lời này với tôi, tôi lặng im nhìn Cát Vân, không biết mình phải nói gì nữa.