Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 412: Cái giá phải trả của việc lăng nhăng

Bố mẹ tôi cũng chẳng còn cách nào, đành phải dẫn chúng tôi về nhà.

Nhưng bây giờ trong nhà đã không còn bầu không khí như lúc đầu, tôi nhìn thấy không kể là bố mẹ tôi hay là ông bà tôi đều đối với Lạc Mộ Thâm rất khách sáo, có phần xa cách.

Thậm chí ông bà tôi không nói chuyện với Lạc Mộ Thâm nữa, chỉ cúi đầu sắp lại bộ ấm chén đang ủ trà hoa lan của họ.

Tim tôi hơi trùng xuống......

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng chuông cửa, tôi vội vàng đi ra mở cửa, nhìn thấy chú hai thím hai nhà tôi dẫn em họ tôi là Tô Tư Giai đến.

“ Chú hai thím hai. Mọi người đến rồi sao?” Tôi nhanh mồm hỏi.

Theo lý mà nói thường thì giao thừa ngày mai mới cùng nhau đón giao thừa chứ nhỉ?

“ Vừa nãy gọi điện cho mẹ cháu, mẹ cháu nói cháu dẫn bạn trai về nhà, chú thím với em cũng nhớ cháu rồi, hơn nữa chú thím cũng muốn xem xem bạn trai của Nhụy Nhụy ra sao?” Chú hai tôi cười nói.

Tôi lập tức hiểu ra rồi, trên đường đi ăn cơm, mẹ tôi nhận điện thoại của chú hai, không ngờ họ đã đến nhanh như thế rồi.

“ Chị Nhụy, chị về rồi à, chị đi làm rồi, nên nghỉ đông nghỉ hè về nhà em cũng chẳng được chơi cùng chị, buồn chết đi được.” Em họ Giai Giai cười nói.

Tư Giai nhỏ hơn tôi một tuổi, bây giờ đang học đại học năm thứ tư ở Học viện ngoại ngữ Đại Liên, tại vì tuổi trạc tuổi tôi, sở thích cũng gần giống nhau, cho nên từ nhỏ hai chị em đã chơi thân thiết với nhau.

Trước đây mỗi lần nghỉ đông nghỉ hè, gần như ngày nào chúng tôi cũng phải chơi với nhau, bây giờ tôi đi làm rồi, cũng chẳng có nghỉ đông nghỉ hè mà về nữa, cho nên nha đầu này rất nhớ tôi.


“ Chị không phải đã về đây sao?” Tôi cười nói.

“ Cháu về mấy ngày?” Thím hai tôi cười hỏi tôi, ánh mắt đã liếc nhìn sang Lạc Mộ Thâm, “ Đây là bạn trai của Nhụy Nhụy à? Cậu thanh niên đẹp trai quá, mặc dù Nhụy Nhụy là con của chúng ta, nhưng bây giờ nói thật, em cảm thấy Nhụy Nhụy nhà mình thật không xứng bằng cậu thanh niên này. Cậu thanh niên, cháu tên là gì?”

Tôi nhìn thấy nét mặt bố mẹ tôi hơi ngại ngùng.

“ Chú thím gọi anh ấy là Tiểu Lạc là được rồi, anh Đại Thâm, đây là chú hai thím hai nhà em, còn đây là em họ Giai Giai.”

“ Cháu chào chú hai thím hai.” Lạc Mộ Thâm mau miệng chào hỏi chú hai thím hai tôi.

“ Đúng thế mà, thật sự quá đẹp trai.” Giai Giai đứng nhìn Lạc Mộ Thâm rồi hỏi, “ Anh họ Lạc à?”

Ánh mắt nhìn vẻ chăm chú.

“ Ưh, anh họ Lạc.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

“ Anh không phải là Lạc Mộ Thâm đấy chứ?” Em gái họ của tôi đột nhiên hỏi.

Tôi suýt nữa bị dọa cho nhảy lên, mắt của cô em họ Giai Giai này soi kinh quá.

Tôi cảm thấy bố mẹ tôi cũng đang nhấp nhỏm theo rồi.


“ Uh, anh là Lạc Mộ Thâm.” Lúc này, Lạc Mộ Thâm đành phải trả lời thành thật.

Anh ấy làm sao dám nói mình không phải Lạc Mộ Thâm chứ?

“ Òa, anh đúng là Lạc Mộ Thâm?” Em họ tôi giống như mèo bị dẫm phải đuôi vậy, trong khoảnh khắc suýt nhảy chồm lên: “ Anh thật sự là Lạc Mộ Thâm sao, em được nhìn thấy người thật rồi, hơn nữa, lại là bạn trai của chị em chứ.”

Đôi mắt tròn của nó sáng lấp lánh, con ngươi như muốn lồi cả ra ngoài.

“ Lạc Mọ Thâm là ai thế?” Chú Hai và thím Hai tôi cũng là những người không quan tâm thời sự tin tức tài chính lắm.

“ Bố mẹ, bố mẹ không biết Lạc Mộ Thâm sao, đó là người chồng quốc dân, tình nhân trong mộng của biết bao người, ông chủ của Lạc Thị, đó là người giàu trẻ tuổi có tiếng trên thế giới. ai yaya, Lạc Mộ Thâm quá cuốn hút, bạn gái cực nhiều, mỗi lần em nhìn thấy anh ấy trên tivi hay mạng đều cùng đi với minh tinh, người mẫu nổi tiếng xinh đẹp, chị, chị lợi hại quá, có thể kéo được anh Lạc Mộ Thâm lại? anh Lạc nhiều bạn gái còn không qua nổi được một tháng, thế mà chị lại trở thành bạn gái của anh ấy, chị đúng là thần tượng của em.” Em họ tôi khoa trương nói mà không để ý gì.

Tôi quả thật chỉ muốn chui ngay vào cái lỗ nào thôi.

Biểu cảm bố mẹ tôi càng ngày càng ngại.

Lạc Mộ Thâm cũng cảm thấy ngại.

Cả buổi chiều, em họ tôi giống như bị chọc tiết gà vậy, vây quanh lấy Lạc Mộ Thâm hỏi này hỏi nọ, nét mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, nét mặt đó hơi ngại, hai má đỏ hây hây.

Tôi thật không biết phải làm sao.


Lạc Mộ Thâm đương nhiên cũng không thể bảo em họ tôi đừng hỏi nữa, đành phải hỏi gì thì trả lời nấy.

Cả buổi chiều líu ríu chỉ xoay quanh những câu hỏi của em họ tôi, cho đến khi tối muộn, họ mới về.

Cả nhà chú hai về rồi, mẹ tôi làm đầy bàn các món ăn, Lạc Mộ Thâm ăn hết sức vui vẻ.

Tôi biết, anh ấy rất ít khi được ăn những món ăn mang hương vị gia đình đầm ấm như thế này.

Những món ăn dân dã này đối với những người như anh ấy, còn ngon hơn rất nhiều so với những món sơn hào hải vị đó.

Ăn xong bữa tối, tôi rủ Lạc Mộ Thâm đi dạo ở công viên gần nhà tôi, đi trên đường, Lạc Mộ Thâm cười nói: “ Sao thế, tại sao lại có gì đó không vui à?”

“ Uhm, em cảm thấy có chút gì đó không suôn sẻ lắm.” Tôi nói, “ Lạc Mộ Thâm, làm thế nào đây? Bây giờ cả nhà em đều biết anh là Lạc Mộ Thâm rồi, họ đều biết anh là một tên phong lưu lãng tử, cũng biết anh đã từng chơi bời. anh xem sắc mặt của bố mẹ em đó, sao em cảm thấy toàn thân mình run cầm cập vậy.”

“ nên biết, sớm muộn gì cũng sẽ biết mà, giấu cũng không phải là cách hay.” Lạc Mộ Thâm dừng bước, quay người lại, im lặng nhìn tôi, anh ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ vỗ về như tự động viên.

“ Nhưng, em sợ bố mẹ em cũng không thích anh, phản đối chuyện của chúng ta.” Tôi khẽ nói.

“ Không sao, anh sẽ nỗ lực để họ thích anh, ôi, nếu như biết trước thì đâu đến nỗi, nếu như anh gặp em sớm, anh sẽ không lăng nhăng như thế, kể cả họ không thích anh, đó cũng là cái giá phải trả của việc lăng nhăng bừa bãi.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

Anh ấy đưa ngón tay vuốt nhẹ sống mũi tôi: “ Nhụy tử, em yên tâm, anh sẽ cố gắng. Vì em, anh cũng phải nỗ lực, đồng thời, vì anh, em cũng phải nỗi lực.”

Tôi cố kìm nén nỗi buồn, bổ nhào vào lòng anh ấy, ở trong lòng anh ấy, tôi cảm thấy an lòng như tôi, tôi tin, chúng tôi chắc chắn sẽ cùng nhau vượt qua được khó khăn.

Lạc Mộ Thâm nhẹ vuốt tóc tôi, anh ấy khẽ hôn lên trán tôi.

“ Đi, em dẫn anh đi xem đèn băng.” Tôi kéo tay Lạc Mộ Thâm nói.


“ Đèn băng sao?” Lạc Mộ Thâm cười nói.

“ Đúng thế, đó là nét đặc sắc ở đây, anh đến thành phố H, không nhìn thấy đèn băng thì phí cả cuộc đời, rất đẹp.” Tôi cười kéo Lạc Mộ Thâm đi.

“ Không đẹp anh đánh em đấy!” Lạc Mộ Thâm nửa đùa nửa thật nói.

“ Anh đánh thế nào?” Tôi gườm gườm lườm anh ấy một cái.

Lạc Mộ Thâm cười ghé sát vào tai tôi, khẽ nói: “ dùng lạp xưởng to đánh em.”

“ Anh biến đi, Lạc Mộ Thâm, anh kinh quá đấy? Cái gì mà lạp xưởng to chứ, có mà chuối to ấy!” Tôi cố tình nói.

Lạc Mộ Thâm cười ngất nga ngất ngưởng: “ Em nói xem em đúng là kẻ háo sắc mà, em nghĩ lệch rồi? Anh nói anh muốn mua lạp xưởng to của Cáp Nhĩ Tân đánh em, em nghĩ đi đâu thế?”

Mặt tôi đỏ bừng lên như con tôm luộc.

Vừa may công viên gần nhà tôi có triển lãm đèn băng, thế là, tôi kéo Lạc Mộ Thâm đi xem triển lãm đèn, Lạc Mộ Thâm rất thích xem triển lãm, chúng tôi xem gần hai tiếng đồng hồ mới quay về nhà.

Về đến nhà, đã là chín giờ tối rồi, ông bà tôi đã đi ngủ rồi, người già bây giờ đi ngủ rất sớm, đương nhiên dậy cũng rất sớm.

Bố mẹ tôi vẫn đang đợi chúng tôi.

Nhìn thấy tôi và Lạc Mộ Thâm vui vẻ về nhà, mẹ tôi giục hai chúng tôi đi rửa mặt rửa chân.

Tôi lấy một cái chậu to, ngâm chân cùng với Lạc Mộ Thâm, trong chậu nước, chân tôi dẫm lên chân của Lạc Mộ Thâm, cảm giác ấm áp này trước nay chưa từng có.