Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 398: Ông ta tìm tôi làm gì

Tôi thích thú trong lòng, nhẹ thắt cà vạt cho Lạc Mộ Thâm, chiếc càvạt Hermes này là quà tôi tặng cho Lạc Mộ Thâm, anh ấy cực kỳ thích, mấy ngày này thậm chí chỉ dùng một cái này. Thậm chí chẳng cần quan tâm có hợp với các bộ vest khác không.

May là, càvạt tôi mua vẫn rất hợp, con mắt thẩm mỹ của tôi cũng không đến nỗi nào mà.

Tôi nghĩ, dù cho tôi tặng anh ấy một sợi dây thừng, anh ấy cũng sẽ vui vẻ mà đeo nó mỗi ngày chăng?

Tôi thật sự cực kỳ thích cảm giác này, thắt càvạt cho chồng yêu, lau giày da, sau đó, tiễn anh ấy ra cửa, thực ra, giữa tôi và Lạc Mộ Thâm chỉ còn thiếu mỗi việc kết hôn thôi đúng không?

Hơn nữa, tôi tin Lạc Mộ Thâm sẽ thực hiện lời hứa của mình, anh ấy nhất định sẽ kết hôn với tôi.

“ Ngoan ngoãn ở nhà nhé.” Lạc mộ Thâm vỗ nhẹ vào mông tôi, anh ấy quay người đi ra cửa.

Dường như anh ấy vừa đi, trong phòng như trở nên vắng lặng vậy.

Bảo mẫu ra ngoài mua thức ăn rồi, tôi nghiêng người trên giường, cầm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, dựa vào đầu giường đọc truyện.

Ôi, thật chẳng thú vị chút nào, tôi rất muốn cùng đi làm và tan làm với anh ấy.

Mặc dù chỉ là xa nhau thời gian ngắn thôi, tôi đã rất nhớ anh ấy rồi, làm thế nào đây?

Ôi, bây giờ, chỉ có thể dựa vào việc đọc tiểu thuyết mà giết thời gian rồi.

Đọc sự hợp tan vui buồn trong tiểu thuyết ngôn tình, đột nhiên tôi cảm thấy con đường tình yêu giữa tôi và Lạc Mộ Thâm cũng giống như một cuốn tiểu thuyết tình yêu vậy.


Chỉ là không biết tình yêu của chúng tôi sẽ đi về đâu, là vui buồn hay là li hợp.

Tôi đang đọc sách, đột nhiên điện thoại réo chuông lên, tôi cầm lấy điện thoại, nhưng nhìn số hiển thị trên điện thoại lại là dãy số rất lạ.

Đây là ai thế?

Tôi thuật tay ấn nút nghe: “ Alo, xin chào, tôi là Tô Tư Nhụy.”

Đầu dây bên kia là giọng nói rất có ma lực lại rất dễ gây sự chú ý: “ Cô Tô, tôi là Lạc Kiến Ba.”

Lạc Kiến Ba?

Tôi cảm thấy dường như có một quả bom nổ ngay trên đầu tôi vậy, lập tức tai tôi cảm giác lùng bùng, quyển sách trong tay rơi xuống đất, có trời mới biết, tôi sợ con người cao sang Lạc Kiến Ba này biết bao nhiêu.

Ông ta là thái thượng hoàng của Lạc thị, là bố của người tôi yêu, quan trọng là, ông ta vốn dĩ khinh thường tôi, không thích tôi, ông ta không thích tôi và Lạc Mộ Thâm ở bên nhau, ánh mắt ông ta nhìn tôi, giống như nhìn một đống bùn bẩn thỉu vậy.

Tại sao ông ta lại gọi điện cho tôi chứ?

Có lẽ không phải do biết tôi bị vu oan mà gọi điện đến động viên an ủi tôi đấy chứ?

Tôi tin ông ta cũng không lương thiện như thế đâu.


Tôi tim đập chân run, vội vàng chuyển tư thế sang ngồi quỳ trên giường, thở sâu một hơi, cuống quýt nói: “..... Chào Chủ Tịch.”

“ Cô Tô, cô vẫn đang nghe phải không?” giọng nói lúc này của Lạc Kiến Ba ở đầu dây bên kia rất bình tĩnh, nghe không ra bất cứ ý gì khác, thậm chí vẻ ghét bỏ với tôi cũng không có, rốt cuộc ông ta muốn gì đây!

“ Chủ tịch, chú nói đi ạ, cháu vẫn đang nghe ạ.” Tôi vội vàng nói.

“ Cô Tô, tôi muốn gặp cô một lát, cô có thể ra ngoài được không?” Lạc Kiến Ba khẽ nói.

Tôi lập tức căng thẳng trở lại, ông ta muốn gặp tôi?

“ Cháu.....cháu có thể.” Tôi đành phải nói, trời mới biết, tôi không muốn gặp ông ta biết bao nhiêu.

“ Được, quán cà phê Dragon ở gần quảng trường thành phố phía Nam, cô có biết không? Tôi ở đó đợi cô.” Lạc Kiến Ba bình thản nói.

“ Cháu biết, nhưng, nếu như bây giờ cháu đến đó, cũng phải mất hơn bốn mươi phút.” Tôi khẽ nói.

“ Không sao, tôi sẽ ở đó đợi cô. Lát nữa gặp.” Lạc Kiến Ba bình thản nói, còn chưa đợi tôi nói thêm gì nữa, ông ta đã tắt máy rồi.

Tôi đờ đẫn nhìn điện thoại trong tay, Chủ Tịch Lạc này muốn hẹn gặp tôi sao? Ông ta muốn nói gì với tôi?

Tôi có phải gọi điện cho Lạc Mộ Thâm không, chưng cần ý kiến của anh ấy?


Tay tôi trượt trên điện thoại mấy lượt, khi tên nhìn thấy cái tên quen thuộc đó, tôi lại từ bỏ, thôi vậy, tôi không nên khiến anh ấy phải lo thêm nữa.

Tại vì việc của tôi, tôi biết Lạc Mộ Thâm có định kiến với bố của mình rất lớn, là bạn gái của anh ấy, tôi không nên chia rẽ mối quan hệ của bố con họ mới phải.

Lại nói, Lạc Kiến Ba có thể làm được gì tôi chứ?

Mặc dù tim tôi thật sự nhấp nhỏm không yên, thậm chí rất căng thẳng, tôi thật sự không biết lần này gặp Lạc Kiến Ba là vui hay buồn nữa.

Thôi vậy, dù cho là cửa âm phủ, tôi vẫn nên đi xem thế nào?

Tôi nhảy xuống giường, nhanh chóng chải đầu tóc lại, tôi tương đối đơn giản, rửa mặt đơn giản, bôi một ít kem bb, sau đó cột tóc thành đuôi ngựa, tôi khoác bên ngoài một chiếc áo lông vũ mỏng màu vàng nhạt, bên dưới mặc chiếc quần bò màu xám bạc, giày da đen, xách túi đi ra khỏi cửa.

Do dự mấy lần, tôi không lái chiếc xe thể thao Mc Laren, mà lái chiếc BMW trước đây, tôi đến thẳng quán cà phê Dragon đó.

Tôi biết đó là một quán cà phê cao cấp sang trọng, bình thường với mức lương nhân viên một tháng cũng không mua nổi mấy cốc càphê ở đó, nhưng môi trường bên trong cực kỳ thích, là một nơi nói chuyện hết sức lý tưởng, tôi trước đây đi qua nhìn vào cửa sổ đó mấy lần, nhưng chưa bao giờ vào đó, vừa nghĩ đến cầm mấy nghìn tệ đi mua mấy tách cà phê, tôi không khỏi xót xa.

Sau nửa tiếng, tôi đến quán cà phên Dragon đó, dừng xe xong, tôi đi bộ vào quán càphê.

Quả nhiên, môi trường ở đây thật sự thanh nhã, yên tĩnh, người bên trong không nhiều, mùi thơm cà phê nhè nhẹ sực vào mũi.

Tôi vừa đi vào, một nhân viên phục vụ mặc tạp dề màu đỏ kính cẩn chào hỏi: “ Xin hỏi cô đi mấy người ạ.”

Tôi vội vàng nói: “ Tôi tìm người, đã hẹn với một người có tuổi rồi.”

“ Ồ,” nhân viên phục vụ đó nhìn tôi, “ Xin hỏi cô có phải là cô Tô Tư Nhụy không ạ?”

“ Vâng, tên tôi là Tô Tư Nhụy.” Tôi vội vàng nói.


“ Ồ, chủ tịch Lạc đang đợi cô.” Nhân viên phục vụ đó mỉm cười đưa tay ra, “ Cô Tô, mời đi theo tôi.”

Tôi đi theo nhân viên phục vụ đó, đi thẳng đến một căn phòng tao nhã.

Nhân viên phục vụ đó kính cẩn đẩy cửa, tôi nhìn thấy, quang cảnh bên trong phòng hết sức tinh tế, quả nhiên, Lạc Kiến Ba toàn thân toát ra dáng vẻ người đàn ông trưởng thành ngồi ở bên trong đang từ từ thưởng thức cà phê.

“ Chủ tịch Lạc, cô Tô đến rồi.” Nhân viên phục vụ đó kính cẩn lễ phép nói.

“ Chú....Lạc, cháu đến rồi.” Tôi do dự một lát, tôi nghĩ vẫn nên gọi là chú Lạc thì hơn. Mặc dù ông ta không thích tôi, nhưng tôi vẫn hy vọng kéo gần quảng cách với ông ta hơn, tôi thật sự đang cố gắng.

Lạc Kiến Ba gật gật đầu: “ Mời ngồi, đừng đứng ở đó.”

Tôi cẩn trọng ngồi vào phía đối diện với Lạc Kiến Ba, nhìn chung quanh, căn phòng này thật sự rất đẹp, cũng rất yên tĩnh, là một nơi nói chuyện rất hợp.

“ Cô Tô uống gì? Lạc Kiến Ba nói.

Tôi nhìn thấy đôi mắt thăm dò đó của ông ta lướt qua mặt tôi, không biết tại sao, mỗi lần ông ta nhìn tôi, tôi lại cảm thấy toàn thân mình nổi hết da gà lên.

“ Cháu uống một tách lotte là được ạ.’ Tôi nhanh nhảu trả lời.

“ Một tách lotte.” Lạc Kiến Ba nói.

Nhân viên phục vụ đó vội vàng lui xuống, đóng cửa lại.

Tôi đặt túi xách xuống, hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân mình bình tĩnh lại, tôi chầm chậm ngẩng đầu, hết sức bình tĩnh nhìn Lạc Kiến Ba.