Tôi khẽ lắc đầu, không sai, người đàn ông này thật sự rất kiêu ngạo, trong mắt của anh ấy, anh ấy chính là thần.
Không sai, anh ấy cũng xuất sắc giống như một vị thần vậy.
“ Dù cho thế nào, em vẫn luôn hy vọng chúng ta sẽ hạnh phúc, mãi mãi hạnh phúc.” Tôi nhẹ nhàng nói.
“ Nhất định rồi, chúng ta sẽ hạnh phúc cả đời.” Lạc Mộ Thâm đưa tay ra, khẽ vuốt dọc sống mũi của tôi, “ Ngốc ạ, mau đi thôi, ở đây khiến người ta không vui được, anh không hy vọng bất cứ lúc nào em không vui, anh hy vọng em mãi mãi vui vẻ.”
Anh ấy kéo tay tôi, cho đến khi ra khỏi đền thờ.
Ra khỏi đền thờ, chúng tôi chơi trên đảo hết mình, tim của tôi quả thật như đang bay bổng vậy.
Ở cùng Lạc Mộ Thâm, chính là hạnh phúc.
Chơi cho đến khi mặt trời mọc, tôi và Lạc Mộ Thâm không nỡ rời đi, mãi mới ngồi thuyền máy rời đảo tình nhân, quay về tàu có tên gọi thần tình yêu.
Lúc này, Phương Trạch Vũ bọn họ dã dậy từ lâu, ba người chán nản ngồi trên boong tàu sưởi nắng, vừa nhìn thấy tôi và Lạc Mộ Thâm, Tần Hạo Nhiên giống như con khỉ nhảy đến, trợn trừng mắt hỏi: “ Hai người đi đâu thế?”
“ Đi đảo tình nhân.” Tôi cười nói.
“ Hứ, chỉ có hai người đi à?” Phương Trạch Vũ nói.
“ Đương nhiên, ở đây chỉ có hai bọn mình là tình nhân, sao nào? Ai bảo có ba kẻ là độc thân chứ? Đi đảo tình nhân làm sao có thể dẫn kẻ độc thân đi chứ?” Lạc Mộ Thâm cố tình kích động ba người đó, anh ấy cầm lấy cốc nước hoa quả trên bàn vừa thong thả uống vừa nói.
“ Hừ hừ hừ, Đại Thâm chết tiệt, cậu cũng quá đáng quá, một mình cậu dẫn Nhụy Tử đi chơi, để ba người bọn mình ở đây đón gió biển sưởi nắng à.” Tần Hạo Nhiên tức hầm hầm nói, anh ấy đưa tay ra cướp cốc nước hoa quả trong tay Lạc Mộ Thâm, “ Đừng uống nữa, mình bỏ vào bên trong thạch tín, đầu độc chết cậu luôn.”
Tôi không kìm được cười lên: “ Anh Đại Vũ, anh Hạo Nhiên, anh Cẩn Hàn. Vốn dĩ muốn các anh đi cùng, nhưng không phải các anh tối qua còn phải nghỉ ngơi sao? Hơn nữa trên đảo đó thật sự chỉ có từng đôi từng đôi một, bọn anh đều chỉ có một mình, chỉ sợ các anh đi rồi lại bị kích động. Cho nên mới không để các anh đi. Thực ra anh Đại Thâm là vì các anh mà nghĩ thay thôi.” Tôi nói.
Lương Cẩn Hàn không có ý kiến gì, Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên giống như hai con chuột bị dẫm phải đuôi, nhảy dựng lên: “ Anh nói em biết Nhụy Tử, em thật sự học điều xấu rồi, đi theo Lạc Mộ Thâm không học cái tốt, bây giờ cũng học kiểu nói độc ác như thế, bây giờ chính là đang kích động bọn anh, thật là.”
Hai người ôm mặt ra vẻ khóc lóc buồn rầu.
“ Được rồi được rồi, đừng diễn nữa.” Lạc Mộ Thâm lườm hai người họ một cái.
“ Anh nói Nhụy Tử, em đừng cho rằng Đại Thâm là người tốt, anh nói cho em biết, Đại Thâm dù cho có ở cùng với em, cũng không quên được bản năng phong lưu đâu, anh nói cho em biết, mấy hôm trước hắn ta còn hẹn bọn anh đi quán bar, mở mồm một cái là gọi hơn chục em xinh đẹp, đúng, hơn chục em. Ôm trái ôm phải nữa đấy! Đêm đó đừng nhắc đến nữa, ôi thôi là phóng đãng.” Phương Trạch Vũ cố tình nói. “ Hắn ta nói em không quản được những lúc hắn chơi bời, còn bảo bọn anh phải giữ bí mật nữa! Vì để bọn anh giữ bí mật, hắn còn cho bọn anh mỗi người ba trăm vạn nữa.”
“ Anh làm chứng, còn dùng một hộp bao cao su Westin nữa.” Tần Hạo Nhiên vội vàng bổ sung.
“ hai bao chứ, cậu nhớ nhầm rồi.” Phương Trạch Vũ chèn vào ngay.
“ Hứ. Tại sao chúng ta giống như là thay Lạc Mộ Thâm khoe phong độ năng lực của hắn ta chứ.” Tần Hạo Nhiên gườm gườm mắt, có vẻ không can tâm tình nguyện nói.
Tôi suýt chút nữa cười sặc chết mất.
“ Dù cho bao nhiêu bao cao su đi nữa, thì thằng cha này chính là phong lưu, bây giờ vẫn còn xấu xa nữa, Nhụy Tử,”Phương Trạch Vũ chân thành kéo lấy tay tôi, “ Anh đây thật sự không nhẫn tâm để em rơi vào chỗ chết, thật sự rất muốn cứu em! Mắt của em nhất định phải tinh tường, đừng để bị thằng cha này lừa, em muốn lên bờ, anh đây bất cứ lúc nào cũng sẽ đưa tay ra cứu em.”
Tôi cười gật gật đầu: “ Yên tâm, anh Đại Vũ, anh Hạo Nhiên, em sẽ suy nghĩ, sẽ bỏ tối theo sáng.”
Lúc này Lạc Mộ Thâm quả thật không nhịn được nữa, liền nói: “ Được rồi được rồi, hai tên thù dai, các cậu còn ở đây mà nói linh tinh, mình và Nhụy Tử lên nhà hàng cạnh bờ biển ăn hải sản đây, các cậu ở đây nói linh tinh tiếp đi, hay là không dẫn các cậu đi.”
“ Lạc Mộ Thâm.......” Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên nghiến răng nói.
Tôi cười phá vỡ bầu không khí đó đi: “ Được rồi, được rồi, chúng ta cùng đi, em làm sao có thể bỏ rơi ba anh trai này chứ?”
“ Nhụy Tử, vẫn là em có lương tâm, không uổng phí anh quý em.” Đầu của Tần Hạo Nhiên dựa trên vai tôi.
Lạc Mộ Thâm lấy tay đẩy đầu Tần Hạo Nhiên ra: “ Mình cảnh cáo cậu đấy, Tần Hạo Nhiên, đừng có mà lợi dụng vợ mình.”
“ Hứ, sao gọi vợ nhanh thế chứ, đây là em gái mình.” Tần Hạo Nhiên lườm lại nói.
Tôi cảm thấy thật sự rất vui.
Trong lúc nói chuyện, con tàu thần tình yêu đã cập vào bến, năm người chúng tôi nhảy xuống thuyền, đi thẳng đến nhà hàng hải sản sang trọng nhất bên cạnh bờ biển.
Tại vì vừa ăn vừa thưởng thức cảnh sắc bên bờ biển là điều thoải mái nhất, cho nên chúng tôi chọn dùng bữa trên bãi biển.
Người của nhà hãng đã đặt bàn và ghế tựa nằm trên bãi cát, chúng tôi vừa đón gió biển, vừa ăn hải sản đặc biệt ở đây.
Quên mất chưa nói, khắp nơi trên bãi biển đều là các người đẹp mặc bikini gợi cảm, Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên lập tức đeo kính râm, kẻ ngốc sẽ không biết được ý đồ của bọn họ, bọn họ làm như thế để có thể dùng kính râm che giấu đi ánh mắt đang thưởng thức người đẹp của bọn họ.
“ Uhm, em này được, em kia cũng được, em này ngon quá, vòng nào vòng nấy, chân dài quá.” Hai tên háo sắc, vừa ăn hải sản vừa nghiêng đầu bình luận.
Tôi biết, hai tên này thề phải tìm bằng được tình yêu đích thực lại tái phát bệnh phong lưu rồi.
May là Lương Cẩn Hàn không giống bọn họ, anh ấy vẫn không nói gì, chỉ chăm chú ăn hải sản.
Tôi cảm thấy dường như mình sắp biến thành em bé không tay rồi, tại vì Lạc Mộ Thâm gần như không ăn, anh ấy một lúc lại bóc cho tôi con cua một lúc lại gắp cho tôi con sò, đến thịt bên trong cua cũng dùng thìa bạc xúc thịt cho vào trong mồm tôi, tôi nhớ lại lúc chúng tôi vừa quen biết, anh ấy đẩy con cua to đến trước mặt tôi, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn tôi.
Thật sự là chưa gặp chưa biết, bây giờ được Lạc Mộ Thâm chiều chuộng, thật chẳng còn gì bằng.
“ Đại Thâm, cậu ăn cái này đi, cái này tráng dương.” Phương Trạch Vũ gắp một miếng cá hồi cho Lạc Mộ Thâm, ánh mắt gian xảo nháy với Lạc Mộ Thâm.
“ Biến đi, mình còn phải cần tráng dương sao?” Lạc Mộ Thâm giơ chân lên, đá vào chân Phương Trạch Vũ một cái.
“ Chó cắn Lã Động Tân nhé.” Phương Trạch Vũ hậm hực nói, “ Nếu không phải bọn anh giờ bên cạnh không có người đẹp, mới đến lượt chú thôi?”
Lạc Mộ Thâm không thèm để ý anh ta, vẫn cẩn thận chăm sóc tôi.
Anh ấy cầm một con sò huyết to đặt vào trong đĩa của tôi, còn cẩn thận cho gia vị vào cho tôi, sự tỉ mỉ đó, tôi trước nay không biết đàn ông lại có người tỉ mỉ cẩn thận như thế.
Đúng thế, đàn ông bình thường mà nói là bất cẩn, nhưng trước mặt người con gái mà mình yêu thương, lại tỉ mỉ cẩn thận hơn lúc nào hết.
Sau đó, anh ấy dùng chiếc thìa bạc xúc thịt của sò huyết, thêm xì dầu: “Đầu lợn, há mồm, nào, a a.”