Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 326: Nhẫn đâu

“ Tô Tư Nhụy! Con người em thật không lễ phép, có lương tâm hay không, em biết em khiến anh rất tức giận không? Em có biết anh phải đi đến hiệu làm bánh kem tốn bao công sức mới làm chiếc bánh gato này, em còn cười nữa, thật không có lương tâm, không có lương tâm chút nào.” Lạc Mộ Thâm hậm hực nói.

Tôi không kìm được sững sờ người, anh ấy tự tay làm sao?

Nói như thế mấy ngày hôm nay buổi chiều anh ấy đều bí mật ra ngoài, anh ấy đi đến hiệu bánh kem để học làm bánh gato sao?

Làm chiếc bánh này cho tôi sao?

“ Anh làm sao? Tự làm á?” Tôi thăm dò hỏi.

“ Nhiều lời. Hay là do em làm?” Khuôn mặt của Lạc Mộ Thâm trầm xuống giống như một vũng nước vậy, giống như thời tiết âm u ở bên ngoài vậy.

“ Em không biết là tự anh làm, để em nhìn kỹ xem, chiếc bánh gato này thật tuyệt, đôi chim uyên ương đặc biệt dễ thương, vừa bắt đầu nhìn không nhận ra, nhĩn kỹ mới thấy càng nhìn càng giống.” Tôi cuống quýt nói.

Không được để tên bạo chúa này nổi giận, nếu không, bản thân chắc chắn sẽ gặp đen đủi.

Ở đây có nến, đến lúc đó tên bạo chúa này nhìn tôi không thuận mắt, lại thui cháy tôi mất.

“ Tô Tư Nhụy, em biết hay không biết bây giờ em rất giả tạo không. Enh ghét nhất là người nào giả tạo, lại gặp phải em. Thật lạ là tại sao anh lại thích em chứ?” Lạc Mộ Thâm không khách sáo nói, nhưng giọng nói không đến mức cứng rắn như thế.

“ Là thật mà, em nhìn đôi mắt này rất có thần.” Tôi vội vàng chỉ đôi mắt sắp rời khỏi khoang của con chim uyên ương đáng thương đó.

Nhưng không cẩn thận, con ngươi của con chim uyên ương đó rơi trên ngón tay tôi.


“ Xin lỗi xin lỗi, em không cố ý.” Tôi cuống quýt như một con mèo còi vậy.

Nhìn dáng vẻ tôi nỗ lực muốn dán con ngươi đó về chỗ cũ, Lạc Mộ Thâm nguôi giận, khóe miệng anh ấy khẽ nở nụ cười.

“ Được rồi, đừng nhiều lời nữa, mau cầu nguyện thổi nến đi.” Anh ấy thúc giục nói.

“ Vâng.” Tôi vội vàng nhắm mắt lại, cầu nguyện gì đó?

“ Đợi chút, em cầu ước nguyện này, chính là nguyện chúc Lạc Mộ Thâm mãi mãi mạnh khỏe, muốn gì được nấy, cái gì muốn đều có được.” Lạc Mộ Thâm ngắt quãng tôi.

Tôi chẳng biết làm sao đành mở mắt, nhìn tên bạo chúa này: “ Tổng Giám Đốc Lạc kính mến, là em cầu nguyện, tại sao cầu nguyện lại cần anh chỉ định chứ? Đây không phải miễn cưỡng đấy chứ?”

“ Anh phải chỉ định chứ, nếu không em cầu em mãi mãi ở bên cạnh anh đi.” Lạc Mộ Thâm vẫn là một tên bá vương chuyên chế.

“ Vậy thì em lại cầu nguyện thêm một điều nữa!” Tôi chẳng còn cách nào đành nhắm mắt lần nữa, tên đàn ông này không phải bạo chúa thì ai là bạo chúa chứ, quả thật chính là một tên độc tài.

Đến bản thân cầu nguyện gì, cũng phải để anh ta chỉ định, thật đúng là tình nhân độc quyền mà.

Sau khi cầu nguyện, tôi mở mắt ra: “ Được rồi, anh Đại Thâm, em là dựa vào yêu cầu của anh mà cầu nguyện đấy.”

“ Ưh.” Lạc Mộ Thâm gật đầu, chỉ chiếc bánh gato xấu đó, “ Mau thổi nến đi.”


“ vâng.” Tôi lấy hơi thổi tắt chỗ nến đó.

“ Nhìn không ra, một tiểu nha đầu mà lực thở lại mạnh như thế.” Lạc Mộ

Thâm hậm hực nói. “ Cũng không nói để lại một chiếc cho anh thôi.”

Trán tôi cau lại, tên Lạc Mộ Thâm này, yêu cầu nhiều quá, ai biết anh muốn thổi nến chứ?

Lạc Mộ Thâm nhổ nến ra, dùng dao cắt một miếng bánh to từ chiếc bánh gato đó, xúc ra đĩa rồi đưa cho tôi: “ Đừng nhìn bên ngoài không đẹp lắm, rất ngon đấy, anh chăm chỉ làm mấy lần liền, đây là lần tốt nhất đấy.”

Tôi đón lấy miếng bánh gato đó, trong lòng cảm thấy ấm áp, có cảm giác nói không rõ, giống như có dòng máu nóng chảy trong tim vậy.

Tôi cắn một miếng thật to, úi, thật sự rất ngon. Mặc dù bên ngoài hết sức khó nhìn.

“ Thật là ngon.” Mắt tôi sáng long lanh nhìn Lạc Mộ Thâm.

Không phải nịnh nọt, mà là thật sự rất ngon.

Thật không ngờ, chiếc bánh gato xấu như thế nhưng lại rất ngon.

“ Vậy thì ăn nhiều chút. Anh dùng đường tinh khiết, không phải đường cát trắng, con gái ăn nhiều cũng không sợ béo.” Lạc Mộ Thâm vừa nói, vừa mở một bình nước hoa quả, đặt bên cạnh tôi.


Tôi vừa ăn, vừa dịu dàng nhìn Lạc Mộ Thâm, tôi cảm thấy tim mình sắp tan chảy rồi, được anh ấy chiều chuộng, tất cả đều đẹp đẽ như thế, tôi cảm thấy mình giống như mình bỏ ra hai tệ để mua vé số rồi trúng 500 vạn vậy, anh Đại Thâm, gặp được anh, là hạnh phúc cả đời của em.

“ Mau ăn đi, đừng nhìn anh nữa, trên mặt anh làm gì có gì,” Lạc Mộ Thâm cũng ăn một miếng bánh, “ ưh rất tuyệt, thật ngon, anh làm bánh gato rất ngon đấy chứ.”

Tôi hơi ngại ngùng nhìn anh ấy, đèn trong phòng khách đã tối rồi, chỉ có ánh sáng của chiếc nến có tạo hình bông hoa hồng đó phản ra trong phòng khách xa hoa, ánh lên mặt của Lạc Mộ Thâm, thật mà như giả, tại vì anh ấy quá đẹp trai.

“ Này, tại sao lại nhìn anh như thế?” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.

Khoảnh khắc này, quả thật tôi không biết nên nói gì.

Tôi cảm thấy có thứ gì mềm mềm ấm áp chảy trong lòng.

Lạc Mộ thâm lấy chiếc dĩa nhỏ trong hộp, lại xiên một miếng tiramisu, anh ấy bón vào trong miệng của tôi.

“ Không cần đâu, anh Đại Thâm, em tự làm là được rồi.” Tôi lè lưỡi tinh nghịch nói.

“ Niềm nở một chút, phục vụ người đẹp khiến tâm trạng người ta vui vẻ.” Lạc Mộ Thâm tinh nghịch chớp chớp mắt, chăm chú nhìn tôi.

“ Hừ.” Tôi nhẹ hừ một tiếng, tôi cũng không từ chối, mà chẳng do dự cắn một miếng bánh ở chiếc dĩa đó, miếng gato đã vào trong miệng tôi.

Thật sự thơm ngon lại thêm ngọt ngào, khác rất nhiều với những bánh tiramisu mà tôi đã từng ăn, nhưng không biết nói thế nào.

“ Ưhm, rất ngon.” Tôi chóp chép miệng.

“ Anh biết em thích ăn mà.” Lạc Mộ Thâm cười lại xiên một miếng nữa, tôi chẳng do dự mà đón lấy.


Chiếc bánh gato này là tự tay Lạc Mộ Thâm làm, thật sự rất ngọt rất ngon, ngon hơn bất cứ chiếc bánh tiramisu nào mà tôi đã từng ăn.

Tôi ăn miếng to, có điều, tại sao thần sắc của Lạc Mộ Thâm lại căng thẳng thế chứ? Hơn nữa bộ dạng dường như càng ngày càng hồi hộp vậy.

Tôi cười nói, “ Có điều, tại sao sếp Lạc lại ân cần niềm nở với em như thế, có âm mưu gì thế, chẳng có việc gì tự dưng lại niềm nở thế chứ.”

“ Em mau ăn đi. Nhiều lời thế làm gì chứ!” Lạc Mộ Thâm hầm hầm nói. Nhìn khuôn mặt của Lạc Mộ Thâm như thế, tôi cười càng vui sướng hơn.

Không biết tại sao, khiến Lạc Mộ Thâm tức giận, bản thân tôi lại cảm thấy rất vui vẻ.

Ăn liên tục cho đến khi hết tiramisu, Lạc Mộ Thâm lấy chiếc hộp nhìn kỹ bên trong, lại lấy chiếc dĩa nhìn: “ A? Ăn hết rồi sao?”

“ Ăn hết rồi. Ngon.” Tôi cong miệng nói.

“ Tại sao lại thế chứ?” Lạc Mộ Thâm lại nhìn kỹ chiếc hộp tinh xảo đó lần nữa.

Tôi chớp chớp mắt, Lạc Mộ Thâm hôm nay lạ quá.

“ Này, em nói sếp Lạc, anh làm sao thế?” Tôi thấy lạ liền hỏi.

“ Nhẫn đâu rồi? Nhẫn đâu?” Lạc Mộ Thâm dùng tay cậy miệng tôi ra, “ chiếc nhẫn ở bên trong của bánh gato tiramisu đâu?”

“ Nhẫn gì cơ?” Tôi và Lạc Mộ Thâm đều mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.

“ Nhẫn cầu hôn của anh! Em cũng ăn rồi sao???” Đôi mắt đẹp đẽ đó của Lạc Mộ Thâm trợn tròn cả lên.