Nụ hôn của anh ta, mạnh mẽ, đầy cảm xúc giống như tôi đã gặp trong giấc mơ tình ái đó, nụ hôn đó tràn đầy sự ham muốn và khát khao chinh phục.
Môi kề môi, nụ hôn êm ái khiến tôi chẳng còn tư duy được gì.
Tôi đã quên đi tất cả những gì đã xảy ra trước đây, quên đi rằng mình phải xóa bỏ hình ảnh của Lạc Mộ Thâm trong tâm trí, quên đi những gì tự nhủ với bản thân, rằng mãi mãi mãi mãi không bao giờ nhớ tới Lạc Mộ Thâm nữa.
Cái ôm của anh ta, nụ hôn của anh ta, lại một lần nữa khiến tôi mất đi phương hướng, tôi cảm thấy trời đất như đang quay cuồng.
Trong giây phút này, tôi cảm thấy trong thế giới của tôi chi có duy nhất Lạc Mộ Thâm.
Còn Lạc Mộ Thâm kéo mạnh đầu tôi về phía anh ta, anh ta dường như muốn khắc cơ thể của tôi lên cơ thể của anh ta vậy.
Cái ôm của anh ta sao mà chặt đến vậy, hình như anh ta đang sợ tôi bị một cơn gió nào đó cuốn đi mất, không bao giờ gặp lại nữa.
Anh ta khẽ đặt đôi môi mềm của mình lên bờ vai tôi, khẽ hít hà mùi cơ thể của tôi.
còn tôi, toàn thân như cứng đờ nằm trong vòng tay của anh ta, mặc cho anh ta ôm tôi như muốn nghẹt thở, tôi dường như muốn xỉu đi rồi.
Người đàn ông này, đúng thế, chính là như vậy, anh ta có sở trường tạo cảm tình cho tôi, vậy thì, tôi hỏi anh, tôi là món đồ chơi anh muốn chơi thì chơi muốn vứt là vứt sao?
Tôi không muốn để anh trở thành một công cụ để hoàn thiện giao phó của Tử Gia, cũng không muốn anh lại một lần nữa lấy tình cảm của tôi ra làm trò chơi, khi cuộc sống của tôi vừa mới ổn định trở lại, tôi không muốn lại một lần nữa anh tới phá hoại cuộc sống của tôi.
Nghĩ tới đây, tôi lấy hết sức đẩy mạnh anh ta ra.
" Lạc Mộ Thâm, đủ rồi, anh đi đi." Tôi lạnh lùng nói.
"......" Lạc Mộ Thâm ngồi thẳng người dậy, đôi mắt sâu nhìn thẳng vào tôi.
" Nhụy Tử..." Anh ta khẽ nói.
" Cứ gọi tôi là cô Tô thì tốt hơn, Lạc Tổng." Tôi khẽ nói, sau đó ngồi xa ra một chút, tôi ôm hai đầu gối nhìn anh ta.
Trong mắt của tôi, tràn đầy vẻ xa lạ.
" Vẫn không chịu tha thứ cho tôi sao?" Lạc Mộ Thâm khẽ thở dài nói.
" Ừ." Tôi khẽ nói.
" Ai cũng có những sai lầm mà?" Lạc Mộ Thâm lại nói.
" Vậy anh giết người, sau đó nói xin lỗi người ta, là người ta có thể sống lại à?" Tôi lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta nói.
" Cái này đâu có giống." Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.
" Không giống gì chứ? Trong lòng tôi thấy đó là giống nhau đấy, được chưa?" Tôi giận dữ nói, " Lạc Mộ Thâm, tôi nghĩ có thể kiếp trước tôi đã nợ anh, nên kiếp này, tôi đã bị đau khổ vì anh, như thế có thể coi là đã trở nợ anh rồi, tôi muốn, anh đừng bao giờ tới tìm tôi nữa, bây giờ tôi muốn cùng Dạ Thiên Kỳ phát triển mối quan hệ của chúng tôi, anh ấy đối với tôi, không hề có mục đích gì như anh nghĩ, anh ấy rất yêu, rất thương tôi, ở bên cạnh anh ấy, thực sự tôi cảm thấy luôn vui vẻ, nếu anh muốn tốt cho tôi, thì hãy để tôi và Dạ Thiên Kỳ sống bên nhau đi, đừng có tới tìm tôi nữa." Tôi đau xót nhưng tàn nhẫn nói.
" Cô chắc chứ?" Lạc Mộ Thâm nhìn thẳng vào mắt tôi nói.
" Ừ, chắc chắn, đảm bảo và khẳng định, trước đây tôi vì ảnh hưởng của anh, cũng luôn nghĩ rằng anh ta không có ý tốt với tôi, anh ấy, thời gian gần đây luôn ở bên cạnh tôi, làm cho tôi cảm thấy cuộc sống tốt hơn rất nhiều, thoải mái tự do hơn nhiều so với trước đây ở bên cạnh anh, tôi ghét cái kiểu kiêu ngạo của anh, ghét luôn phải suy đoán xem anh nghĩ gì, ghét từng nhìn thấy anh cặp kè với bao nhiêu người, anh cũng đã từng nói, anh chẳng qua chỉ là một thằng cặn bã, sao có thể xứng với tôi? Anh bảo tôi cút, thế nên, tôi nghe lời cút rồi, anh bảo tôi quay lại, xin lỗi, tôi cút xa lắm rồi, thực sự không quay lại được đâu." Tôi lạnh lùng nói.
Con người luôn cần lòng tự tôn, đặc biệt là tôi, với cái kiểu này, cái lòng tự tôn đáng chết của tôi dường như càng mạnh lên hơn nhiều rồi.
Lạc Mộ Thâm im lặng, im lặng, không nói gì cả.
Tôi cũng lặng im giống như anh ta, chỉ số yên tĩnh trong không khí lại một lần nữa hạ xuống đến mức thấp nhất.
" Được rồi, gặp được cô là tốt rồi. Xin lỗi đã làm phiền cô!" Anh ta đột nhiên đứng dậy, khi hai chân vừa chạm xuống đất, thân hình cao lớn của anh ta liền loạng choạng
Tôi muốn đỡ lấy anh ta, nhưng vừa đưa tay ra, thì đã liền rút lại.
Lạc Mộ Thâm đứng vững lại, rồi quay đầu nhìn tôi, sau đó, anh ta chẳng còn quay lại nữa, một mạch dời khỏi căn phòng tổng thống.
Tôi thực sự chẳng còn nhịn được nữa, liền lao lên giường ôm lấy gối khóc nức nở.
Tôi mệt mỏi quá rồi, tại sao tôi lại luôn như thế.....
Không biết là đã khóc bao lâu, tôi thấy có người khẽ đập nhẹ vào vai tôi, tôi lau nước mắt ngẩng đầu dậy, nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đang nhìn tôi.
Mặt anh ta bị lạnh đỏ bừng lên, cả người đã bị ướt vì tuyết tan, anh ta vừa từ bên ngoài về.
" Lạc Mộ Thâm đâu? Anh phải đi một đoạn đường rất xa mới tìm được một hiệu thuốc." Dạ Thiên Kỳ bỏ túi thuốc trong túi ra đặt lên giường, anh ta khẽ cau mày.
" Anh ta đi rồi." Tôi khẽ nói.
" Ồ?" Dạ Thiên Kỳ nhẹ nhàng ngồi xuống trước mặt tôi, anh ta chăm chú nhìn tôi nhẹ nhàng nói: " Khó chịu lắm sao?"
" Ừ," Tôi thực sự không kìm nén được, nước mắt cứ tuôn ra, khiến cho Dạ Thiên Kỳ chỉ biết im lặng đau khổ.
Dạ Thiên Kỳ khẽ vuốt mái tóc của tôi, ân cần nói: " Yên tâm, anh vẫn ở cạnh em đây, Nhụy Nhụy, chẳng phải đã nói rồi sao? Anh sẽ luôn nghe lời em, sẽ luôn bên cạnh em mà."
" Ừ, " Nước mắt tôi không ngừng rơi, lại hình dung ra hình ảnh của Lạc Mộ Thâm hiện ra trước mắt. Anh ta bây giờ đang đội mưa đội gió, đội tuyết ngoài trời, anh ta sẽ đi đâu, anh ta bây giờ còn sốt cao không.
Tôi ngẩng đầu nhìn Dạ Thiên Kỳ: " Dạ Thiên Kỳ, vừa nãy trước mặt Lạc Mộ Thâm tôi nói là để chọc tức anh ta, tôi không thể làm người yêu của anh đâu. Tôi cảm thấy như thế là lợi dụng anh, và cũng là không công bằng với anh."
" Anh biết, là em chọc tức anh ta," Dạ Thiên Kỳ cười rạng rỡ, " Nhụy Nhụy, nếu quên đi tình cảm dễ dàng như thế, thì đâu có phải là Nhụy Nhụy nữa, nhưng mà, anh vẫn rất vui, ít nhất, em cũng dành cho anh một cơ hội như thế này có phải không? Nhụy Nhụy, em yên tâm, giờ anh không yêu cầu em một điều gì cả, chỉ cần em cho phép anh ở bên cạnh em, là được rồi, như thế, là anh có cơ hội để thay đổi rồi phải không?"
Tôi nhìn khuôn mặt rạng ngời giống như ánh hào quang của Dạ Thiên Kỳ xuyên qua những giọt nước mắt, nhẹ nhàng mở miệng.
" Này này, đừng như thế với anh mà, cười cười, cười cười..." Dạ Thiên kéo miệng của tôi lên tới tai, " Ha ha, thực ra anh rất vui, Nhụy Nhụy, em sẽ dời xa u ám để đến với vòng tay của anh thôi."
" Anh mơ đấy à!" Tôi trừng mắt lườm Dạ Thiên Kỳ, thực ra, trong những lúc như thế này, trong lúc tôi đang thương tâm vô cùng, Dạ Thiên Kỳ vẫn có thể ở bên cạnh tôi, thực sự đã khiến tôi cảm động rất nhiều, nhưng....Lạc Mộ Thâm....
Hình ảnh còn yếu ớt đó của anh ta, khiến tôi đau lòng lắm....
Đã nói, sẽ không thương anh ta nữa, nhưng tôi chẳng thể kìm được!
Lúc này, Dạ Thiên Kỳ dường như đã nhìn ra được suy nghĩ của tôi: " Yên tâm đi, Lạc Mộ Thâm không sao đâu, anh ta là một thanh niên, hơn nữa, anh ta có nhiều quan hệ như vậy, sao có thể chết đói chết rét được? Nhụy Nhụy, giờ em mệt rồi, em nên ngủ một lúc đi."
Anh ta đẩy tôi vào một phòng ngủ có chiếc giường rộng lớn sang trọng.
" Này, để tôi ngủ phòng khách đi, dù sao tôi cũng là khách." Thực sự tôi vẫn còn hơi ngại, sao có thể chiếm lấy phòng ngủ của người ta chứ?
" Nhưng, em là chủ nhân của anh mà!" Dạ Thiên Kỳ cười đẩy tôi lên giường, " Mau lên mau lên, không cái dáng vẻ mệt mỏi của em làm người khác đau xót lắm đấy biết không, em mà cứ trêu anh như thế, là anh sẽ hóa thân thành sói đấy."