Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 27: Đắt quá

Lúc đó cô phục vụ xinh đẹp tiến đến, cầm một quyển thực đơn tinh xảo đẹp đẽ, cười và nói: “ Thưa ngài, xin hỏi có thể gọi món được chưa?

Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng “ ưh” một tiếng, cầm lấy quyển thực đơn đẹp đẽ đó, “ độp” một tiếng để trước mặt tôi: “ Cô gọi đi.”

“ Tôi?” Tôi kinh ngạc lần nữa.

“ Cô không phải thư ký bên cạnh tôi sao?” Lạc Mộ Thâm không kiên nhẫn nói.

Ồ, Tôi lập tức hiểu ra rồi, không sai, tôi không phải vừa được thăng chức tăng lương vì chức vụ thư ký bên cạnh Lạc Mộ Thâm sao? Thư ký gọi món giúp tổng giám đốc là nên làm.

Tôi thư thái một chút, vội vàng lật thực đơn, nhưng vừa mới lật, tôi suýt nữa bị doạ ngất đi.

Tại sao ư?

Tại vì, hải sản trên quyển thực đơn này quả thực đắt quá.

Một con cua đã trên 1000 tệ? Là cua đực hay là cua cái đây?

Cua vẫn là rẻ rồi, lại lật ra sau, lại càng đắt, cái gì mà tôm hùm Úc, tôm hùm Mỹ à, như trai, bào ngư, còn có rất nhiều hải sản, tôi gặp còn chưa được gặp bao giờ, nghe cũng chưa nghe qua.

Tôi căn bản không biết loại nào ngon hay không ngon? Biết gọi thế nào đây?

Tôi gắng sức nuốt miếng nước bọt, mắt nhìn trộm bốn người đàn ông đang chuyện trò vui vẻ, một lần nữa cảm thấy gọi món cũng là một công việc thống khổ, mặc dù không phải tại vì sợ mời khách.

Tôi thật sự cảm thấy, tôi với mấy người này thật sự không cùng một thế giới, bây giờ ở cùng với họ, cảm giác thật xa cách.


Tôi lật đi lật lại quyển thực đơn đó bao nhiêu lần, vẫn không biết nên gọi cái gì, lúc này Lạc Mộ Thâm quay đầu nhìn tôi: “ Vẫn chưa gọi được à?”

“ Tôi ......thật sự không biết ở đây cái gì ngon hay không ngon.” Tôi đành phải thật thà mà trả lời trung thực.

“ Thế thì cho hải sản đúng mùa tươi ngon nhất mỗi loại một đĩa.” Lạc Mộ Thâm nói với nhân viên phục vụ, “ Tôm hùm các loại đều cần.”

A? Mỗi loại một đĩa? Thế thì có thể ăn hết không? Mà còn bữa ăn khuya này phải tiêu hết bao nhiêu tiền?

“ Vâng, xin đợi một chút.” Cô nhân viên phục vụ xinh đẹp ngọt ngào nói, ánh mắt hâm mộ của cô ta lướt qua người bốn thanh niên đẹp trai xuất chúng này, đến tôi cũng được lây theo.

Mặt của tôi hơi nóng, dự đoán cô nhân viên phục vụ này đang nghĩ, người con gái mà chơi cùng bốn thanh niên đẹp trai này rốt cuộc là loại người gì đây?

Tôi xoa xoa tay, đầu cúi xuống. Che giấu đi sự hoảng loạn và bất an của mình.

Thật ra tôi cũng không phải người quê mùa đến thế, tôi cũng cùng bố mẹ làm kinh doanh vào Nam ra Bắc đã thấy không ít các mặt của xã hội, nhưng, ở cùng với mấy người này, tôi quả thật thành bánh bao đất từ đầu đến cuối rồi.

A, người so với người, thật sự chọc tức chết người, thật là người không cùng một thế giới, đây là lần thứ N trong lòng tôi than khổ.

“ Nghĩ cái gì thế?” Lạc Mộ Thâm châm một điếu thuốc thơm, hút một hơi tao nhã nhìn tôi.

“ Ồ, không nghĩ gì cả.” Tôi vội vàng nói, Lạc Mộ Thâm thở ra mấy làn khói thuốc khiến tôi ho một chút.

Thật ra tôi ghét nhất người đàn ông hút thuốc, nhưng Lạc Mộ Thâm là một ngoại lệ, thật sự anh ta làm cái gì cũng tao nhã như thế khiến người khác đều tán thưởng, khiến người khác quên đi sự bỉ ổi của con người anh ta.


Có lẽ là ý thức được tôi ho, Lạc Mộ Thâm rất bình tĩnh dúi đầu thuốc lá vào khay đựng tàn thuốc cho tắt lửa.

“ Nhuỵ Tử đầu lợn.” Phương Trạch Vũ cười nói.

“ Cái đó, anh có thể đừng gọi tôi là đầu lợn có được không?” Tôi hơi khó khăn nói. “ Ồ? Không gọi đầu lợn thì gọi là cái gì? Đầu con lừa à?” Phương Trạch Vũ càng nhấn mạnh cười.

“ Được thôi, vẫn là đầu lợn thôi, tuỳ anh gọi.” Tôi không biết làm sao đánh nói.

Người thích cười nhất là Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên lại cười phá lên, tôi đành chịu, tôi đáng cười đến thế sao? Tôi còn đáng cười hơn Quách Đức Cương sao?

“ Nhuỵ Tử đầu lợn, cô năm nay bao nhiêu tuổi rồi.” Phương Trạch Vũ ân cần hỏi.

“ Tôi năm nay hai mươi hai tuổi.” Tôi vội vàng trả lời, bạn của sếp hỏi, không thể thất lễ được!

“ Ồ, thật sự còn trẻ? Thời khắc thanh xuân nhất, thật ngưỡng mộ.” Phương Trạch Vũ cười nói.

“ Các anh cũng không phải vẫn còn rất trẻ sao?” Tôi nhẹ giọng nói. Không sai, bọn họ có mọi thứ mà tất cả mọi người trên thế giới đều hâm mộ, trẻ trung, có tiền, mà còn đẹp trai.

“ Già rồi.” Phương Trạch Vũ giả bộ thở dài, “ Kì thực chúng tôi còn có vẻ trẻ, thực ra đã già rồi, đừng tin những lời nói báo chí bên ngoài, đó không phải tuổi thật của chúng tôi, thật ra chúng tôi đều đã là ông cụ non rồi.”

Anh ta nói giống như là một câu chuyện thật ấy, tôi ngây thơ lập tức tin ngay.

“ Thật sao?” Tôi kinh ngạc hỏi, bọn họ xem ra đều mang dáng vẻ hai mươi bảy, hai tám tuổi, tại sao lại có thể già rồi là sao?


“ Đương nhiên, già đến nát vụn rồi. Cũng là phải tương đối chú ý chăm sóc này nọ, còn phải kéo da...” Phương Trạch Vũ thật giả nói.

“ A?” Tôi trợn mắt to ra, anh ta nhìn trẻ như thế......

“ Thế chú năm nay bao nhiêu tuổi rồi ạ?” Tôi thật thà hỏi.

“ Già rồi, qua tết là hai tám rồi.” Phương Trạch Vũ cười nói, Tần Hạo Nhiên cười gần như bò cả ra bàn.

Tôi thề lúc đó tôi chỉ muốn cầm hộp giấy ăn trên bàn ném vào khuôn mặt đẹp đẽ đáng ghét đó, bọn họ dường như đùa giỡn với tôi như đùa với kẻ ngốc vậy, còn tôi thì giống như tên ngốc thật sự, vẫn còn tin được.

Tôi suýt chữ nữa tức chết lên được.

Mọi người xung quanh đều cười thành một đội, đến Lạc Mộ Thâm cũng lộ ra nụ cười hiếm gặp.

“ Ha ha, Nhuỵ Tử đầu lợn thật vui quá.” Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên vừa cười vừa vỗ vào nhau.

Tôi không còn lời nào để nói.

“ Được rồi được rồi, đừng cười nữa,” Tần Hạo Nhiên không dễ để nhịn cười, “ Nhuỵ Tử đầu lợn, nói như thế thì cô vừa tốt nghiệp đại học rồi? Tốt nghiệp ở trường nào vậy?”

“ Tôi tốt nghiệp ở đại học A.” Tôi thật thà nói.

“ Đại học A à?” Tần Hạo Nhiên gật gật đầu,” Tuyệt đấy, tính là nhân tài rồi, đại học A dù thế nào cũng là một trong số những trường đại học trọng điểm trong nước, đứng đằng sau đại học Thanh Hoa là khiếp rồi. Cô có thể thi đỗ vào đại học A, chỉ số IQ cũng rất tuyệt rồi. Từ lúc đánh cầu là có thể nhìn ra.”

“ Xì xì. Chỉ số IQ của tôi cũng tạm thôi.” Tôi đành phải gật đầu, nói lời vô ích, tôi từ nhỏ đều là đứa trẻ có chỉ số IQ cao, chính là ở trước mặt mấy người này bị hạ thấp xuống thành đầu lợn.

“ Nhuỵ Tử đầu lợn, có điều, cô tính ra là rất may mắn, vừa tốt nghiệp là có thể vào được Lạc Thị.” Tần Hạo Nhiên cười nói.


“ Vâng, cảm ơn Lạc tổng nhiều.” Tôi vội vàng nói.

“ Cảm ơn tôi làm cái gì? Cô cho rằng tôi có lòng tốt để cho cô vào công ty? Tôi nói cho cô biết, tôi để cho cô vào công ty là để hành hạ đày đoạ cho dễ, là để tháo gỡ hận trong lòng tôi.” Giọng nói lạnh lùng của Lạc Mộ Thâm lúc tôi nghe thấy sao mà xấu xa đến thế?

“ A? Sao thế, Nhuỵ Tử đầu lợn, tại sao cô lại gây thù chuốc oán với sếp của cô? Cái này là không được rồi?” Phương Trạch Vũ chớp chớp mắt gian xảo hướng sang tôi.

“ Tôi......tôi......tôi lúc đó là hiểu lầm. Tôi cho rằng Lạc Tổng muốn bắt ép tôi ngủ cùng, cho nên, tôi mới mắng chửi cho Lạc Tổng một trận.” Tôi đau khổ nói. “ Lạc Tổng, tôi thật là không có ý đó, anh hãy mắng chửi tôi đi!”

“ A? Ép ngủ cùng? Ha ha ha?” Ba người đó lại cười ầm lên.

“ Tôi biết, tôi đánh giá cao bản thân rồi, người như Lạc Tổng tiêu chuẩn cao như thế làm sao lại có thể bắt ép tôi ngủ cùng? Hì hì, tôi tưởng bở ai cũng thích mình rồi.” Tôi cố gắng là ra vẻ dễ thương một chút, như thế Lạc Mộ Thâm mới không ghét tôi chứ? Tôi mới có thể giữ được bát cơm của mình.

“ Cô đúng là đánh giá cao bản thân quá rồi.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Tôi thè lưỡi ra một chút, không dám nói thêm gì.

Lúc này, các loại hải sản đều được bày lên bàn rồi, trời ơi, nhiều như thế, mắt của tôi hoa hết lên rồi, vỏ sò vỏ ốc đã là mấy chục loại rồi, toả ra mùi thơm riêng biệt của hải sản.

Sau lúc đó, trước mặt tôi lại bày một con tôm hùm rất tôi, thật đã mắt tôi quá.

Thứ lỗi cho nha đầu tôi đến từ nơi quê xa xôi nhé.

“ Có điều, Nhuỵ Tử đầu lợn, cô vẫn nên suy nghĩ kĩ, nếu như thật sự ở cùng với sếp của cô, thì cô không cần phải vất vả công việc nữa rồi, được làm thê thiếp, thật tốt à? Lạc Mộ Thâm cho cô một cái thẻ, cô muốn mua gì thì mua, cô muốn đi du lịch ở đâu thì đi, công việc như thế mệt quá, lại còn phải chăm sóc khách hàng.” Phương Trạch Vũ nháy nháy mắt với tôi, rất ranh mãnh nói.

A, Vậy mà bọn họ còn nói hộ Lạc Mộ Thâm kìa?

Xem ra tên Lạc Mộ Thâm này vẫn chưa có ý định buông tha tôi rồi?