Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 263: Thế thì em để anh hại một chút nhé

Tôi biết có khách sạn lớn Kempinski trên tuyến đường tôi đi làm, mỗi ngày ngồi xe đi làm, tôi đều có thể nhìn thấy, mặc dù chưa từng vào đó, nhưng nhìn vẻ về ngoài, quả thực nguy nga lộng lẫy.

Đó là khách sạn cao cấp năm sao, tôi nghĩ Dạ Thiên Kỳ có thể ở được?

Đúng, ở đó là được rồi.

Tôi chỉ Dạ Thiên Kỳ lái xe hướng về khách sạn Kempinski.

“ Còn lạnh không?” Dạ Thiên Kỳ hỏi tôi.

“ Tôi không lạnh, tôi là người Đông Bắc, quen với nhiệt độ này rồi, tôi còn sợ anh không quen ấy.” Tôi nhẹ giọng nói.

“ Anh vẫn chịu được, vì em kể cả phải đóng băng chết anh cũng cam lòng, không phải có câu nói: dù cho hải âu bay đi nơi nào, cũng nguyện hoá thành mây ngũ sắc mãi mãi đuổi theo? Nhuỵ Nhuỵ, em chính là hải âu của anh, anh là mây ngũ sắc của em.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

“ Đi đi đi, đừng có nói chua loét như thế nữa. Tôi đang bị ghê răng rồi đây.” Tôi nghiến răng nói.

“ Sao lại chua chứ? Đây là tình cảm chân thành của anh, tại sao em lúc nào cũng không tin anh thế? Thật sự khiến anh đau lòng quá.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Tim anh cũng cảm thấy nhói đau rồi đây này.”

Thằng cha này, lại với giọng điệu đó rồi, tôi tin rằng, thằng cha này với giọng điệu này mà đứng trước mặt bất cứ người phụ nữ nào cũng khiến người ta mềm lòng.


Nếu không phải vì Lạc Mộ Thâm, nếu không phải vì tôi quen biết Lạc Mộ Thâm trước, có lẽ tôi cũng sẽ bị mềm lòng trước thằng cha này.

“ Anh nói em, Nhuỵ Nhuỵ yêu quý của anh, bón cho anh một miếng socola đi!” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Nhìn em ăn, anh cũng cảm thấy ngon rồi.”

“ Được.” Lời đề nghị này tôi có thể làm được.

Tôi bẻ một mẩu socola thơm ngon đó, cho vào trong mồm Dạ Thiên Kỳ, không ngờ Dạ Thiên Kỳ không những cắn miếng socola đó mà còn nhân tiện còn hôn một cái vào ngón tay của tôi, tôi lập tức rút tay lại, thuận tay đập vào cánh tay Dạ Thiên Kỳ một cái.

Thằng cha này, lại tranh thủ cơ hội đây mà.

Dạ Thiên Kỳ vừa lái xe, vừa cười phá lên, anh ta cười nói: “ Ngọt quá, ngón tay của Nhuỵ Nhuỵ thật là ngọt.”

“ Dạ Thiên Kỳ, anh là tên đểu giả.” Tôi hằm hằm tức giận nhìn anh ta.

“ Hì hì, Nhuỵ Nhuỵ, đừng tức giận, chẳng còn cách nào vì không nén nổi tình cảm mà!” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Em tha thứ cho anh vì không nén nổi tình cảm nhé, ai bảo anh thích em như thế, em cũng không cho anh cơ hội, anh không làm như thế, có lẽ mãi mãi không có cách nào gần được em.”

“ Anh biến đi.” Tôi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn hắn ta. Thằng cha này thật sự khiến tôi tức chết mà.


“ Thứ lỗi thứ lỗi mà!” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Yêu là vô tội mà!”

Tôi hầm hầm ngoảnh đầu nhìn ra bên ngoài, không thèm để ý hắn ta.

Nếu như có thể, tôi thật sự rất muốn đạp cho thằng cha này một phát chết luôn.

Nhưng nhìn lại hắn ta vượt đường xá xa xôi đến đây thăm tôi, tôi bỏ qua cho hắn vậy!

Thằng cha này rốt cuộc muốn ở lại đây bao lâu, cứ nghĩ đến việc tôi bị thằng cha này quấy rầy mấy ngày liền, trong lòng tôi buồn bực muốn chết. Đúng thế, quả thật buồn bực sống mà như chết.

Dạ Thiên Kỳ vừa liếc nhìn trộm tôi vừa cười.

Tôi tức giận nhìn hắn ta, cho thứ đồ ăn vặt vào mồm nhai nhồm nhoàm, giống như nhai Dạ Thiên Kỳ vậy.

“ Anh cười cái gì? Cười bỡn cợt như thế khiến người khác vừa nhìn đã tức giận rồi, nhìn là muốn đập cho bẹp mồm.” Tôi tức hầm hầm nói.

“ Không có gì, nhìn thấy em thì anh vui mà.” Dạ Thiên Kỳ cười hết sức dễ thương.


“ hừ, anh đừng cho rằng mang mấy túi đồ ăn vặt đó đến là có thể mua chuộc được tôi, tôi nói cho anh biết, con người tôi không dễ bị mua chuộc đâu. Kể cả anh có mua nhiều đồ ăn vặt hơn nữa cũng không được.” Tôi tức nói.

“ Xem em nói kìa, anh là muốn cầu em giúp anh một việc.” Dạ Thiên Kỳ vừa lái xe vừa cười nói.

Tư thế lái xe của anh ta cực kỳ tao nhã phóng khoáng, giống Lạc Mộ Thâm, tôi đặc biệt thích nhìn dáng vẻ lái xe của anh ta.

Không giống như khi tôi lái xe, hễ lái xe là hồi hộp, lòng bàn tay đều toát mồ hôi đầy bàn lái, gần như ôm trọn bàn lái xe vào người.

Dáng vẻ lái xe của Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ giống nhau, đều tao nhã và phóng khoáng như thế, giống như một bức tranh khiến người khác cảm thấy vui tai vui mắt.

Tôi không kìm được hơi sững người lại, thực ra, nói thẳng ra là tại vì người ta quá đẹp trai. Đây vẫn là thế giới thích nhìn vẻ bề ngoài mà.

“ Anh cần tôi giúp việc gì? Tôi có thể giúp được gì cho Dạ Thiếu Gia thần thông quảng đại chứ?” Tôi cười chế giễu, đương nhiên, trong mồm vẫn đang ăn.

Dạ Thiên Kỳ cười rồi đột nhiên hỏi: “ Nhuỵ Nhuỵ, giới thiệu cho anh đối tượng đi?”

Giới thiệu đối tượng?

Tôi cau nhẹ mày lại, thằng cha này đang nghĩ gì thế? Bảo tôi giới thiệu đối tượng gì chứ?


Nghĩ đến đây, tôi lạnh lùng hỏi: “ Sao lại bảo tôi giới thiệu đối tượng chứ? Dạ Thiếu Gia anh mánh khoé thấu trời, còn cần tôi giới thiệu đối tượng cho anh sao? Tôi tin chỉ cần anh ngoắc ngoắc tay, không biết bao nhiêu người con gái sẽ khóc mà bổ nhào vào lòng anh? Còn cần tôi giới thiệu gì chứ? Thật là!”

Dạ Thiên Kỳ cười nhẹ nhàng nói: “ Mấy kiểu phụ nữ bổ nhào vào lòng anh anh không có hứng thú, Nhuỵ Nhuỵ, anh nói thật đấy, em giới thiệu cho anh một đối tượng đi? Em cũng biết, anh đây không có bạn gái, bây giờ vẫn cô đơn một mình, anh cũng đâu đến nỗi nào, trong trắng như tuyết, thân thế trong sạch, cũng có chút tiền, nếu như em có cô gái nào giới thiệu cho anh, cô ấy tuyệt đối sẽ không phải chịu thiệt thòi, em cũng tăng tuổi thọ thêm 10 năm, trong lòng em sẽ không còn lăn tăn gì, gì mà bạn thân, bạn lớn lên từ nhỏ, em họ, đều có thể giới thiệu cho anh.”

Thằng cha này, tôi thật sự muốn phun máu vào mặt hắn ta.

Có ý đồ đều muốn nhắm vào bạn thân từ nhỏ rồi em họ tôi.

Tôi hầm hầm trừng mắt lườm hắn ta, chẳng nể nang gì nói: “ Dạ Thiên Kỳ, anh nằm mơ à, tôi còn lâu mới giới thiệu bạn từ nhỏ hoặc em gái tôi làm đối tượng của anh. Con người như anh không thể cho người ta được cảm giác an toàn, tôi không thể hại người ta được?”

Dạ Thiên Kỳ vừa nghe tôi nói như thế, lập tức hậm hực nói: “ Nhuỵ Nhuỵ, em nói như thế, anh thật sự buồn quá, anh làm sao chứ, tại sao em lại không nhìn anh thuận mắt thế chứ? Tại sao anh lại không có cảm giác an toàn, con người anh khiến người khác cảm thấy an toàn, có tiền là có tội sao? Lẽ nào chỉ cùng với những người đàn ông một tháng kiếm được 2000,3000 tệ, muốn mua cái gì cũng không mua được mới có cảm giác an toàn sao?”

Lời của anh ta khiến tôi chẳng thể nào phản bác được, tôi nghĩ cũng đúng, Dạ Thiên Kỳ nói thật sự đúng, so với những người đàn ông đó, Dạ Thiên Kỳ đáng dựa dẫm hơn nhiều so với những người đàn ông đó?

Lẽ nào thật sự ở cùng những người đàn ông một tháng kiếm được chút tiền nhỏ, ăn không no mặc không đủ mới có cảm giác an toàn?

Nhưng, tôi luôn cảm thấy giữa chúng tôi và Dạ Thiên Kỳ Lạc Mộ Thâm bọn họ không phải người cùng một thế giới, chúng tôi dường như đến từ hai đường thẳng trong không gian, mặc dù có lẽ ở không gian có một chút gì đó giao nhau, nhưng sau khi giao nhau thì sẽ vẫn quay về đường thẳng vốn dĩ của nó, sẽ không gặp lại nhau nữa.

“ Dù sao tôi cảm thấy con người anh không có cảm giác an toàn, tôi không muốn hại những người con gái khác.” Tôi là con vịt đã luộc chín, thịt nhai trong mồm mà không nát.

Dạ Thiên Kỳ nói: “ Em không để anh hại người con gái khác, thế thì em để anh hại một chút nhé?”