Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 250: Cảm thấy chua xót trong lòng

Tại vì khoảng thời gian ngắn làm việc ở Lạc Thị này mà tôi đã làm qua, khiến nhiều người tuyển dụng ở các đơn vị bắt đầu nghi ngờ chúng tôi, hầu như tất cả các nhân viên chủ quản tuyển dụng đều tự hỏi tại sao ở doanh nghiệp điều kiện tốt như ở Lạc Thị mà tôi lại không ở lại tiếp tục làm việc? Đầu tôi có vấn đề hay là có nguyên nhân gì khác?

Đặc biệt là tôi nhớ có nhân viên chủ quản nữ ở một đơn vị vênh váo hung hăng với đôi mắt lạnh lùng gườm gườm nhìn tôi: “ Lạ quá, chỗ làm việc tốt như Lạc Thị sao cô chỉ làm mấy tháng đã đi rồi, thế thì, tôi có nên nghi ngờ năng lực làm việc của cô không? Nếu như cô giỏi, Lạc Thị có để cô làm vài tháng đã để cô đi sao? Có phải làm sai việc gì khiến Lạc Thị đuổi việc cô? Nhân phẩm cô như thế làm sao chúng tôi dám tuyển dụng chứ?”

Khi tôi ra sức giải thích nguyên nhân vì sao mình chủ động rời khỏi Lạc Thị, nữ chủ quản giống như Võ Tắc Thiên lạnh lùng gay gắt nói: “ Vậy thì đơn đồng ý từ chức mà bộ phân nhân sự ở Lạc Thị ký cho cô đâu? Tôi muốn xem Lạc Thị đánh giá cô như thế nào?”

Tôi không nói gì, tại vì lúc đó khi tôi vội vàng rời khỏi Lạc Mộ Thâm, tôi không đến làm thủ tục từ chức với bộ phận nhân sự, cho nên vẫn chưa có được sự đồng ý từ chức và đánh giá về nhân viên của tập đoàn công ty, đúng thế, tôi bây giờ chẳng có cách nào để chứng minh mình đã từng làm việc ở Lạc Thị.

Tôi không thể lúc nào cũng giải thích với bọn họ tôi có nỗi khổ vì yêu thầm sếp của Lạc Thị, mới phải rời khỏi Lạc Thị?

Như thế quả thật tôi quá mất lòng tự trọng rồi.

Tôi cụp mắt cúi đầu từ nơi phỏng vấn đi ra, lúc này đã một tuần trôi qua rồi, tôi vẫn chưa tìm được công việc, tiền trên người cũng tiêu không ít, tôi đứng vào góc tường của nơi tuyển dụng nhân tài đó mà ngẩng đầu uống ngụm nước khoáng, tôi không kìm được cười đau khổ, con người ấy à, thạt giống như bộ phim dài tập du dương trầm bổng vậy! Bộ phim cuộc đời tôi đặc biệt thăng trầm, thăng trầm đến mức tôi chịu không nổi, sắp bị bệnh đau tim rồi.

Khi tôi nhận nhiều đồ xa xỉ phẩm đắt tiền của Lạc Mộ Thâm như thế, có phải tôi chưa từng nghĩ đến có lúc tôi lại thảm hại thế này không? Trong phút chốc từ một người may mắn biến thành một người đen đủi chẳng ai bằng.

Tôi nhẹ thở dài, chảy nước mắt, có điều, tôi không hối hận khi rời khỏi Lạc Thị, có lẽ, tôi thật sự không phải diễn viên chính trong bộ phim dài tập của cuộc đời Lạc Mộ Thâm, chỉ là một diễn viên quần chúng mà thôi, diễn xong rồi thì cầm hộp cơm rời đi mà thôi.


Có lẽ, như thế, mới quay lại cuộc sống vốn dĩ mà tôi nên trải qua.

Tôi vốn dĩ phải chật vật gian khổ đi tìm việc như thế, cuộc sống sung sướng lúc đó là Lạc Mộ Thâm tạm thời như bức bình phong che chở gian khổ cho tôi, anh ta chăm sóc tôi quá tốt khiến tôi đã không biết sống thế nào là khổ, bây giờ, tôi thật sự mới bắt đầu từ đầu trải qua mà thôi.

Tôi khẽ nhếch khoé miệng, Nhuỵ Tử, coi như mày chưa từng quen biết Lạc Mộ Thân bọn họ, mày bây giờ chỉ là một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, người khác có thể tìm được việc, mày cũng có thể! Lấy lại tinh thần đi.

Thế là, tôi lại nỗ lực tìm việc ở nơi tuyển dụng nhân tài, đáng tiếc là tôi vẫn không tìm được việc.

Tôi lập tức cảm thấy mất ý chí, lẽ nào đến một công việc lương 2000 tệ mà tôi cũng không tìm được sao?

Lẽ nào, tôi thật sự giống như Lý Mộng Dao ban đầu nói như thế, tôi sẽ phải cụp đuôi mà chạy về thành phố nhỏ quê nhà tôi đó, để bố mẹ tôi cầu ông bà nội xin việc cho tôi, để sống qua ngày sao?

Lẽ nào, tôi thật sự không thể có một cuộc đời tuyệt đẹp sao?

Tôi bây giờ thật sự không còn tự tin đối với bản thân mình nữa rồi.

Buổi chiều, tôi rảnh rỗi chẳng có việc gì làm đành xách túi đi lang thang trên đường, giống như là một bóng ma đáng thương vậy.


Thời tiết rất lạnh, tim của tôi càng lạnh hơn, tôi vừa đi, vừa xót thương cho mình, Nhuỵ Tử, mày bây giờ có phải đang sống một cách chán chường

không?

Không có việc, cũng không tìm được việc, không có việc gì cảm giác thật sự rất buồn chán.

Nếu như bản thân có tiền dư dả như thế thì cũng được, nhưng tình trạng trước mắt, tôi bây giờ là một kẻ nghèo khó, bản thân không giống như những người lắm tiền nhiều của, rảnh rỗi không có việc gì mà đi mua sắm, đánh bài, làm đẹp để giết thời gian.

Do đó, tôi trong thời gian rảnh rỗi này, gần như sắp phát điên, tôi vừa đi, vừa đếm cột điện bên đường, ôi. Một ngày buồn chán sao mà trôi chậm đến thế?

Khi tôi đang đi trên đường, đột nhiên tôi phát hiện bên đường có một nhóm người vây quanh, đang chỉ chỉ nhìn cái gì đó. Vây quanh đến nỗi kiến chui cũng không lọt qua được, giống như xảy ra chuyện gì to tát vậy.

Truyền thống vẻ vang của người Trung Quốc chính là --- xem náo nhiệt.

Đương nhiên, tôi cũng thích xem náo nhiệt.


Tôi tò mò chen vào, muốn nhìn xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

Thì ra có một chú chó nhỏ đáng thương nằm soài ở đó, hai chân trước bị chiếc xe ô tô chèn kẹp cho gãy, không ngừng chảy máu, đến xương trắng bên trong cũng nhìn thấy.

Đây là giống chó siberian Husky, rất nhỏ, khoảng hai ba tháng gì đó, nó nằm ở đó, không ngừng thở dốc, thảm thương kêu, hai đôi mắt đau khổ sợ hãi đáng thương nhìn những người xung quanh.

“Thật sự đáng thương quá, nhỏ như thế. Không biết chủ nhân đang ở đâu?”

“ có lẽ không sống được nữa rồi.” Người xung quanh bàn tán, chỉ chỉ chỏ chở, nhưng không có ai giúp chú chó con đó.

“ Tôi đang lái xe bình thường, đột nhiên chú chó này bên kia đường lao qua, tôi không kịp phanh xe......” một người đàn ông giọng nói gấp gáp giải thích, có lẽ là lái xe đâm vào chú chó.

Tôi lập tức rẽ đám đông đó ra, ôm lấy chú chó nhỏ đó, tức hầm hầm nói: “ Mau đưa nó đi bệnh viện, ở đây nhìn thì có tác dụng gì chứ?”

Những người ở đám đông đó lạnh lùng nhìn tôi nói: “ Muốn đưa thì cô đưa đi? Ai mà rảnh rỗi thế chứ? Đừng nói đó chỉ là một con chó, đến bà lão bị ngã cũng không có ai dìu nữa kìa!”

Tôi tức trừng mắt nói với những người đó: “ vậy thì các người còn có thời gian vây quanh đây làm gì, thật là đáng ghét quá.”

Bọn họ không đưa thì tôi sẽ đưa.


Tôi ôm lấy chú chó nhỏ bắt xe đi đến bệnh viện thú y gần nhất.

Chú chó nhỏ rất ngoan, nằm trong lòng tôi không động đậy, hai đôi mắt đen tròn nhìn tôi không chớp. Đôi mắt đáng thương đó khiến tôi thật sự thương xót.

Tôi bỏ khăn quàng cổ xuống, quấn vào chỗ chân gãy của chú chó nhỏ, ôm chặt lấy nó.

Rất nhanh thì lái xe đưa tôi đến bệnh viện thú y, tôi ôm lấy chú chó, chạy thật nhanh vào trong.

“ Mau cứu lấy chú chó này, xem xem còn có thể cứu được không?” Tôi thở hổn hển nói.

Một nhân viên y tá khoảng hơn hai mươi tuổi đón lấy chú chó, mở chiếc khăn đã thấm đầy máu ra xem, không kìm được vẻ giật mình kinh ngạc nói: “ Thương nặng quá, đã gãy hoàn toàn rồi, sao mà cô không để ý nó một chút? Có lẽ cứu sống cũng thành tàn phế rồi.”

Đang nói thì một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo blue trắng đi tới, nhìn kỹ chỗ thương của chú chó nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn tôi nói: “ Là có của cô sao? Chuẩn bị tinh thần, chân của chú chó này không xong rồi, phí trị liệu cũng rất cao.”

Nhân viên y tá giới thiệu nói: “ Đây là viện trưởng của chúng tôi.”

Tôi cũng nhìn lướt qua vị viện trưởng trẻ tuổi của bệnh viện thú y đó, dáng vẻ khoảng 25, 26 tuổi, mặc dù không được coi là đẹp trai, nhưng mái tóc ngắn gọn, đôi mắt có thần, toàn thân toát ra vẻ trẻ trung, thanh xuân, hiền lành, giống anh trai nhà hàng xóm vậy. Đặc biệt là khi cười lên, thật sự rất đáng yêu.

Ôi, tại sao người này lại nhìn quen thế nhỉ?