Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 25: Hai trăm vạn

"Được, Nhụy Tử đầu lợn , đúng là nhìn không ra, cô trước kia đã từng chơi Bi-a rồi chứ, mà chơi lại còn rất hay nữa? Nói thật, cô là do Mộ Thâm mời đến để âm mưu hạ chúng tôi đúng không? " Phương Trạch Vũ vừa đánh vừa đùa.

"Tôi thề là tôi chưa từng chơi môn này bao giờ, trước đây tôi không thích chơi Bi-a, luôn nghĩ rằng trò này chỉ dành cho những tên lưu manh, du côn du đồ chơi, hôm nay là lần đầu tiền tôi chơi. " Tôi vội vàng nói.

"Vậy ý cô là, chúng tôi là những tên du côn du đồ? " Lạc Mộ Thâm nhíu mày nói.

"À, ý tôi không phải thế, ý tôi là....tôi....đó là ấn tượng trước kia của tôi, bây giờ xem ra cũng rất hay rồi. " Tôi vội vàng giải thích.

"Ha ha, nhìn hai người phối hợp kìa, quá hay đấy, cứ giống như Thần Điêu Hiệp Nữ vậy. "Tần Hạo Nhiên cũng nói.

"Quá khen quá khen, thực ra là sếp của chúng tôi chơi hay, tôi chỉ là chân sau thôi. " Tôi khiêm tốn nói.

"Còn ít tuổi, sao đã giả dối vậy? thật là đáng ghét. " Lạc Mộ Thâm lạnh nhạt nói.

Tôi vờ như không nghe thấy Lạc Mộ Thâm nói, trong lòng lại đang rất phẫn nộ : Cái tên Lạc Mộ Thâm đáng chết, anh không nói những lời độc đoán thử xem anh có chết được không?

Nhưng mà, tôi đâu có dám trách sếp của mình chứ? chỉ có thể đánh thôi ha ha.

Quay đi quay lại, ván chơi này đã sắp kết thúc đến nơi rồi, dựa vào quy định thi đấu, bóng đen cuối cùng sẽ phải vòng gậy qua sau lưng đánh.


Nếu Lạc Mộ Thâm đánh trái bóng đen kia vào lỗ, như thế chúng tôi sẽ dành chiến thắng. Lạc Mộ Thâm nhìn tôi một cái, rồi lại nhìn vị trí trái bóng nằm trên bàn, anh ta nhẹ nhàng xoay qua một bên...

Người đàn ông oai phong này làm gì cũng nhẹ nhàng như thế, tuy rằng anh ta rất "đểu", rất đen tối, rất độc đoán.

Anh ta cầm gậy vòng sâu qua sau lưng, hướng vào bóng cái màu trắng.

Tôi lúc này thì tim đập thình thịch, vô cùng hồi hộp!

Nếu chúng tôi thắng, tôi sẽ có 100 vạn.

Tôi nhìn vào chiếc gậy Bi-a của Lạc Mộ Thâm mà không dám chớp mắt, tim đập liên hồi. Tôi lại còn mắc cái tật là cứ lo lắng hồi hộp điều gì là lại bị hắt xì.

Còn nhớ hồi tôi thi đại học, tôi vừa làm bài vừa hắt xì, cả phòng thi chỉ toàn là âm thanh hắt xì của tôi, tiếng hắt xì của tôi đã làm ảnh hưởng rất nhiều những bạn cùng thi khác, sau khi thi xong, chút nữa thì mấy người đó đã xúm vào cho tôi một trận.....

Bây giờ, tôi lại đang quá hồi hộp rồi.

Tôi chăm chú nhìn vào chiếc gậy của Lạc Mộ Thâm đang nhằm vào bóng cái màu trắng....."A hắt....."

Tôi hắt hơi từng cái tứng cái, tay Lạc Mộ thâm nhẹ nhàng điều chỉnh lại hướng gậy rồi thực hiện cú đánh của mình, bóng cái màu trắng tuy đã chạm vào bóng đen, nhưng lại không làm cho bóng đen vào lỗ được.

"A ha ha...." Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ cười rú lên, " Nhụy Tử đầu lợn, bây giờ, tôi mới biết, cô là người Thiên Đế phái xuống để cứu chúng tôi đấy.Không thì, hôm nay lại thua Lạc Mộ Thâm mấy trăm vạn rồi. "

Hai người cười mãi không ngừng.

"Lạc tổng, không phải là tôi cố ý đâu. " Lúc này tôi dường như đã bị ánh mắt ghét bỏ của Lạc Mộ Thâm nhìn cho chết đứng rồi.


"Phải, cô chính là người Thiên Đế phái xuống để hại tôi. " Lạc Mộ Thâm lạnh nhạt nói.

"Cảm ơn nhé, tiểu Thần Điêu Hiệp Nữ của tôi. " Phương Trạch Vũ vừa cười vừa vung gậy, nhưng cũng có thể vì cười to quá nên anh ta cũng lại chẳng thể làm cho trái bóng đen lăn vào lỗ được.

"Ái dà, cơ hội tốt vậy cậu lại đánh mất rồi. " Tần Hạo Nhiên cười nói, "nhưng mà, không sao, Nhụy Tử chắc chắn đánh ra ngoài thôi, lượt sau đến tôi chắc chắn tôi sẽ có thể kết thúc. "

Không sai, tiếp theo đến lượt tôi, thông thường mà nói, tôi không thể đánh được bóng vào lỗ trong một tình huống khó như thế này, cho nên bên thắng chắc vẫn là Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên. "

Giờ tôi cảm thấy áp lực thật lớn, bây giờ thắng bại như thế nào, đều do tôi quyết định rồi, tôi liếc nhìn trộm Lạc Mộ Thâm một cái, lúc này thằng cha độc đoán đó đang đưa đôi mắt tuy đẹp nhưng đầy sát khí nhìn sang tôi, tôi vội vàng đánh mắt sang nhìn Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên, hai tên đó cũng đang đứng cười đểu tôi.

Tôi nghiến răng lấy lại chút tinh thần, cố lên nào.

Tôi cầm lấy gậy, đi một vòng xung quanh bàn, dùng đầu óc của mình tính toán vị trí của bóng cái màu trắng và bóng số 8 màu đen, trong đầu tôi lúc này đang nghĩ ra hàng trăm cách làm sao để có thể kết thúc ván đấu này.

Tôi chọn lấy một đường tốt nhất, rồi chọn nơi có vị trí địa hình tốt nhất, sau đó, vòng người qua phía sau......

"Nhụy Tử, đừng sợ, cô chắc chắn sẽ thua thôi, dù sao có sếp của cô trả tiền rồi, sẽ không bán cô đâu, cho nên, cô thua cũng không sao đâu. " hai tên Tần Hạo Nhiên và Phương Trạch Vũ thi nhau châm chọc tôi.

Lương Cẩn Hàn dù chỉ một câu cũng không nói.

Tôi lại nhìn trộm Lạc Mộ Thâm một lần nữa, lúc này anh ta cũng chẳng thèm để ý đến tôi.

Đương nhiên, nếu tôi thua, thằng cha này chắc sẽ càng thêm ghét tôi ?


Đột nhiên, như có một thứ gì đó làm cho tôi cảm thấy tự tin hơn, có cảm giác như mình có thể dành được chiến thắng vậy.Tôi nhất định phải thắng!

Tôi học tư thế của Lạc Mộ Thâm, đưa chiếc gậy sâu về phía sau, tư thế của tôi giống y như của Lạc Mộ Thâm.

"Chuẩn rồi." Tôi tự ngẫm trong bụng, chỉnh gậy sau thêm chút nữa, tôi cầm chắc gậy, tay đỡ gậy cũng chắc chắn hơn......

"Pèng......" Đầu gậy của tôi chọc vào bóng cái màu trắng, bóng trắng lăn về phía trái của bàn, hướng thẳng về phía trái bóng đen đằng xa, bóng đen bị bóng trắng chạm mạnh rồi lắn về phía phải bàn, đập vào cơ bàn rồi chạy lại, rồi hướng về lỗ trái góc dưới bàn.

Tiếng trái bóng vào lưới dưới lỗ vang lên.......

Tôi quay người lại, nhìn thấy bóng đen số 8 đã chui vào lỗ, không thể nhịn được cảm xúc tôi nhảy cẫng lên: "Tôi đánh vào rồi, tôi đánh vào rồi. "

Bốn người đàn ông không ai nói một lời nào, bọn họ dường như đang không tin vào mắt mình, không tin vào cú đánh của tôi , cả bốn người đều đang nhìn vào bóng cái màu trắng còn lại trên bàn, rất lâu sau, Phương Trạch Vũ mới ngẩng đầu lên nói với tôi : "Nhụy Tử, cô là con khỉ được Lạc Mộ Thâm mời đến cứu đúng không?

"Tôi là con khỉ được mời đến làm xiếc. " Tôi nói mà không có biểu cảm gì.

"Ha ha ha. "Bốn người đàn ông cùng nhau cười rú lên.

"Mộ Thâm, một cô thư ký giỏi giang, xuất sắc như thế cậu còn không thăng chức cho cô ấy sao? Nếu cậu không thăng chức cho cô ấy, tôi sẽ mời cô ấy về công ty tôi làm và trả công hậu hĩnh đấy,." Phương Trạch Vũ cười nói.

Lúc này tôi nhìn rõ thấy trong mắt Lạc Mộ Thâm như là đang muốn nở một nụ cười, thế nhưng, chỉ là thoáng qua.

"Đúng đúng đúng, thăng chức và tăng lương cho Nhụy Tử . " Tần Hạo Nhiên cũng nói góp theo.

"Đây không phải chuyện của các anh, mau đưa tiền đây. " Lạc Mộ Thâm mặt lạnh như băng nói.


"Nhìn cậu kìa, chúng tôi có thể chậm cậu tiền, không đưa cậu, chúng tôi cũng phải đưa cho Nhụy Tử." Tần Hạo Nhiên cười nói, anh ta rút ra từ trong túi một tấm séc 100 vạn rồi ký tên vào đó, Phương Trạch Vũ cũng không nói gì lấy bút ký luôn vào một tấm séc.

Hai người đều đưa hai tấm séc đó cho tôi : "Mộ Thâm, số tiền này chúng tôi không đưa cho anh, chúng tôi đưa cho Nhụy Tử đầu lợn ? "

Tôi sợ sệt cứ như là đụng vào nước sôi vậy, vội vàng lùi lại, cười nhạt, sao tôi dám nhận, tận những 200 vạn cơ mà!

"Bảo cô nhận, thì cô cứ nhận đi. " Lạc Mộ Thâm vẫn với gương mặt không chút biểu cảm đấy nói với tôi.

"Không không, tôi không thể nhận. " Sao tôi dám nhận chứ, tôi lớn như thế này rồi, đừng nói là 200 vạn, đến 20 vạn tôi cùng chưa từng thấy một lần.

Tôi vội vàng đưa hai tấm séc cho Lạc Mộ Thâm.

Không ngờ là sau khi Lạc Mộ Thâm cầm hai tấm séc xong, lại đút luôn vào túi trước ngực cái áo sơ mi của tôi: "Đưa cô rồi."

Mẹ ơi, tôi dường như muốn lăn ra ngất, hạnh phúc đến quá bất ngờ, quá đột nhiên, nó khiến tôi bất ngờ đến mức chẳng dám tiếp nhận nó.

Chỉ một lúc mà tôi đã có 200 vạn, trở thành một triệu phú nhỏ rồi sao?

Có điều, ngay lúc đó tôi chợt nghĩ ra, khả năng bọn họ đang đùa cợt tôi, đưa tôi hai tấm séc không có chữ số gì trong đó hoặc là những tấm séc đó không thể đổi thành tiền thật được.

Hoặc là bọn họ chỉ muốn nhìn xem một đứa nhà quê như tôi khi nhận được số tiền lớn như thế sẽ sung sướng điên loạn như thế nào.

Tôi lập tức quyết định, số tiền này tôi không thể nhận.

Quân tử muốn giàu sang, những phải là những đồng tiền chính đáng, rõ ràng, tôi yêu tiền, nhưng tôi không thể nhận những đồng tiền không rõ ràng minh bạch này được.


Nhận số tiền này, sẽ khiến tôi càng trở lên khó xử.

Nghĩ đến đây, tôi liền rút hai tấm séc đó ra : "Lạc tổng, số tiền này, tôi không thể nhận được. "

"Cô nghĩ rằng đấy là những tấm séc không có giá trị sao? yên tâm đi, bạc trắng vàng thật cả đấy, các cô gái các cô đều thích mua sắm quần áo, trang sức mà đúng không? cầm lấy rồi đi mua sắm đi, cô xem cô ăn mặc nhìn quá đơn giản đấy, đi mua những bộ đồ nào nổi tiếng có thương hiệu chút đi, cô thấy đấy, bây giờ tất cả các cô gái từ đầu đến chân toàn là những món đồ đắt tiền, đều là những nhãn hiệu nổi tiếng cả, chỉ có cô, mặc giống như một đưa tiểu nha đầu vậy. " Phương Trạch Vũ cười nói.