Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 241: Thật sự không muốn nhìn thấy anh ta

Mấy người mặc đồ đen chỉ nhìn qua đã biết là đã từng tập luyện boxing, bọn họ là vệ sĩ của Lạc Mộ Thâm, mấy tên lưu manh này chỉ là mấy tên lính quèn sao có thể là đối thủ của bọn họ được chứ, chỉ thấy bọn chúng bị vệ sĩ của Lạc Mộ Thâm đánh cho lảo đảo, bước đi không vững, gọi cha kêu mẹ.

Bọn họ ra tay quá tàn ác, một cú đấm đã nhìn thấy máu phun ra.

" Để cho bọn chúng biết, bất kỳ một cô gái nào cũng không được động đến, tôi muốn mấy tên nhãi ranh này đến kiếp sau cũng không dám động vào phụ nữ nữa!" Giọng nói của Lạc Mộ Thâm lạnh lùng, tàn khốc như giọng nói được phát ra từ địa ngục nói.

" Vâng." Mấy vệ sĩ đánh càng mạnh hơn nữa, mấy tên lưu manh kia bị đánh cho đến mức không thể bò dậy được nữa.

Sau một trận nhừ tử, mấy tên đó run rẩy nằm dưới nền đất, kêu than một trận thảm thiết, đau đớn nằm dưới nền đất rên rỉ.

Bọn chúng bị đánh rất đau, chắc kiếp này chẳng còn dám làm đàn ông nữa.

Người của Lạc Mộ Thâm đã chặn đứng đường rút lui của bọn chúng.

Giọng nói của Lạc Mộ Thâm vẫn uy nghiêm như thế: " Sau này có đi tìm gái, thì mở mắt to ra một chút! những cô gái như cô ấy, bọn mày đừng có động vào! Cút! còn để tao nhìn thấy nữa, thì sẽ không nhẹ nhàng như hôm nay với bọn mày nữa đâu."

Tôi cũng phải lè lưỡi, đánh mấy tên lưu này đến mức như thế này rồi, vẫn còn được gọi là nhẹ nhàng sao? Vậy như thế nào mới được gọi là không nhẹ nhàng?


Hơn nữa, bọn họ còn dám đi tìm gái sao?

Bọn chúng lồm cồm bò dậy, dìu nhau hốt hoảng bỏ chạy.

Còn Lạc Mộ Thâm vẫn chỉ đứng đó nhìn theo hướng bọn chúng chạy, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm đó dường như có thể xuyên thấu được cả xương tủy.

Bọn lưu mạnh đó đã chạy mất, Lạc Mộ Thâm liền quay người lại nhìn tôi.

Đôi mắt đen sâu đó nhìn tôi làm tôi hơi run rẩy, tôi cúi đầu xuống, muốn thoát ra khỏi vòng vây của anh ta, nhưng cánh tay của anh ta cứng như một thanh sắt giữ tôi lại, tôi chẳng thể nào thoát ra được.

Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài ra mặc lên cho tôi, sau đó đưa tay vòng qua eo ôm lấy tôi.

" Lạc Mộ Thâm, anh buông tôi ra, tôi không muốn anh ôm tôi, anh cút ra, tôi không muốn nhìn thấy anh." Tôi cố gắng đẩy cánh tay của Lạc Mộ Thâm ra, nhưng lại chẳng thể nào đẩy được.

Nhìn anh ta, mắt tôi ướt đẫm lệ, trái tim như muốn ngừng đập, lo lắng hốt hoảng, chẳng phân biệt được đây là nơi nào, không biết mình là ai, thậm chí không dám tin rằng rút cuộc đây là mơ hay thực.


" Cô lại uống nhiều rượu như thế này rồi? Hơn nữa ở nơi này, nếu tôi không cho người bên cạnh cô, nếu không có người báo cáo kịp thời, tôi không đến đúng lúc, thì cô biết cô sẽ gặp phải chuyện gì không?" Trong giọng nói của Lạc Mộ Thâm có chút gì đó hơi tức giận.

Hừ, tôi cười đau khổ.

Gã này vẫn còn cho người để ý tôi, vẫn còn sợ tôi sẽ chạy mất à? Vẫn còn thay Tử Gia lo lắng cho tôi đây?

Đúng là rất có trách nhiệm đấy!

Vừa nghĩ tới đây, tôi không nhịn được cười lạnh nhạt.

" Tổng giám đốc Lạc, tôi nghĩ chắc là anh ăn chưa đủ mặn, để ý những việc vớ vẩn chưa đủ, anh quan tâm đến việc tôi uống rượu hay không làm gì? Tôi vui thì tôi uống, có sao không? Tôi thấy tôi uống vẫn còn ít đấy. Anh quan tâm tôi gặp phải chuyện gì, gặp bọn lưu manh đến đấy? Bị bọn họ làm nhục bị bọn họ chơi đùa là số phận của tôi, anh nghĩ là tôi gặp bọn khốn nạn ít lắm sao? Chẳng phải anh cũng là một trong những tên khốn nạn đó sao? Dạ Thiên Kỳ cũng không phải là một tên đại lưu manh sao? Ha ha, thật là kỳ lạ, cuộc đời này của tôi đúng là có duyên với bọn lưu manh, mấy tháng nay gặp lưu manh còn nhiều hơn hai mươi năm qua tôi gặp, ha ha. Anh bỏ tôi ra, so với mấy tên lưu manh đó, tôi càng không muốn nhìn thấy anh." Tôi cố gắng thoát ra, muốn thoát ra khỏi vòng tay của Lạc Mộ Thâm, nhưng Lạc Mộ Thâm vẫn ôm tôi rất chặt.

Tôi ngẩng đầu lên, dưới ánh trăng thanh tịnh, tôi nhìn thấy khuôn mặt gầy ấy, anh ta mấp máy môi, cặp môi đó dường như tạo nên một đường nhỏ, tôi biết, anh ta bây giờ tích cóp sự phẫn nộ càng ngày càng nhiều hơn rồi.


Không biết tại sao, nhìn thấy anh ta giận dữ, tôi đột nhiên có một cảm giác rất nhẹ nhõm.

Cũng có thể trong lòng tôi còn đang rất ngột ngạt, bây giờ tôi chỉ muốn phục thù, tiếp tục phục thù.

" Lạc Mộ Thâm, anh đừng vì người em yêu quý Tử Gia của anh mà bảo vệ tôi nữa, cậu ta đã lên thiên đàng rồi, anh có muốn bảo vệ cũng chẳng bảo vệ được, chuyện giữa tôi và Tử Gia không cần anh tham gia vào, tôi khuyên anh, anh ở đâu thì hãy quay trở về nơi đấy đi, đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa được không? Giờ tôi thấy phiền lắm, tại sao tôi muốn đi uống rượu, đó là vì tôi muốn uống say để quên đi anh, trên thực tế, rượu hôm nay tôi gọi rất có hiệu quả, rượu đó tên là gì nhỉ, đúng rồi, tên là rượu quên tình, phải, rượu quên tình, tôi đã quên được anh rồi, anh tới đây làm gì? Để kệ bọn khốn nạn làm nhục tôi đi, anh quan tâm làm gì chứ?"

Tôi ấn mạnh đầu ngón tay của mình lên ngực Lạc Mộ Thâm, lạnh lùng nói: " Tổng giám đốc Lạc, anh có tin không? so với mấy tên lưu manh vừa rồi, người tôi càng không muốn gặp, là anh! là anh! là anh!"

Tôi cay nghiệt nói ra những lời nói ác độc.

Thực sự tôi đang không thể kiểm soát được, chẳng thể suy nghĩ ra việc gì nữa.

Ngoài nói như thế ra, tôi chẳng còn bất kỳ một cách nào khác.

Tôi nhìn khuôn mặt của Lạc Mộ Thâm càng ngày càng tối sầm lại, tôi cảm thấy thoải mái vô cùng.

" Buông tôi ra, anh bị điếc à? Tôi bảo anh buông tôi ra." Tôi nói lớn, đương nhiên, có cố gắng đến mấy, tôi cũng chẳng phải là đối thủ của anh ta, huống hồ bây giờ tôi còn đang say rượu. Lạc Mộ Thâm nhanh tay tóm lấy hai cổ tay của tôi, vòng ra đằng sau lưng, sau đó anh ta nặng lời nói: " Nhụy Tử, tôi bảo cô đừng có nhiễu nữa!"

" Nhiễu? Tôi nhiễu với anh sao? là tôi bảo anh đến tìm tôi? tôi bảo anh đến à?giờ tôi bảo anh cút!" Tôi kích động hét lớn.


Nước mắt của tôi như một vòi nước hỏng cứ tự chảy xuống, sự giận giữ và oán trách như muôn trào lên lồng ngực, tôi chỉ còn thiếu chút nữa là giống như một quả khí cầu bay lên trời rồi.

Tôi chỉ muốn không bao giờ nhìn thấy anh ta nữa.

Sự bất ngờ khi nhìn thấy anh ta vừa rồi đã tan biến đi tất cả.

rn Phải gặp anh ta, chi bằng gặp mấy tên lưu manh còn hơn.

Lạc Mộ Thâm định kéo tôi vào một con ngõ nhỏ phía ngoài, nhưng tôi thì lại giật lại, cố gắng hết sức lùi lại. Hai người chúng tôi rơi vào trạng thái giằng co, hai tay anh ta kéo mạnh hai cổ tay của tôi, tôi hốt hoảng rồi, giống như một con chó điên loạn cắn lên tay của anh ta, cánh tay của anh ta bị tôi cắn máu tươi đã chảy ra, anh ta bị đau buông nhẹ tay ra. Do quán tính, tôi lùi lại phía sau theo bản năng, suýt chút nữa thì bị ngã nhào ra phía sau. Lạc Mộ Thâm đưa tay đỡ lấy lưng của tôi, tư thế cúi gập người xuống, tôi chỉ cảm thấy toàn thân bỗng chốc trở lên rất nhẹ, hai chân đã rời khỏi mặt đất.

Lạc Mộ Thâm đáng ghét! anh ta ôm tôi giống như ôm một đứa trẻ.

Anh ta siết chặt lấy tôi, làm tôi không thể vùng vẫy, tôi cố gắng đạp mạnh hai chân, lớn giọng nói: " Lạc Mộ Thâm, bỏ tôi xuống!"

Nhưng Lạc Mộ Thâm giống như không nghe thấy gì, anh ta vác tôi một mạch đi thẳng vào trong con ngõ tối om, tôi nhìn thấy, bên ngoài đang đỗ một chiếc xe thương mại màu đen, lái xe nhìn thấy tôi bị Lạc Mộ Thâm vác tôi đi ra, liền vội vàng mở cửa phía sau xe ra.

Lạc Mộ Thâm giống như vứt một cái bao tải ném tôi vào ghế sau xe.