Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 232: Tự dặn lòng không tương tư nữa

Tôi cảm thấy mình gần như sắp ngất đi rồi, cố gắng lắm mới không để mình gục xuống.

Tôi không muốn bị Lạc Mộ Thâm cười nhạo, cho nên, tôi cắn chặt vào môi mình đến nỗi chảy cả máu.

“ Nhuỵ Tử, em không sao chứ?” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng hỏi tôi.

“ Không sao.” Tôi nhẹ giọng nói, “ Lạc Tổng, phiền anh đưa tôi về nhà, được không. Cảm ơn anh.”

Tôi đã không còn gọi Lạc Mộ Thâm là anh Đại Thâm nữa, bây giờ, tôi kính cẩn gọi anh ta là Lạc Tổng, tôi phải quay về vị trí của mình.

Tôi dường như đang mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, tôi may mắn như thế, phóng khoáng như thế, tôi tiêu tiền như nước, tôi ngắm thế giới phồn hoa, tôi tuỳ ý bỏ tiền để mua hàng hiệu.......

Nhưng giấc mơ đẹp đó của tôi bị người ta vô tình tạt cho gáo nước lạnh khiến tôi tỉnh, sau đó tôi nghe thấy tiếng người hét lên: Tô Tư Nhuỵ, đừng nằm mơ nữa, mau tỉnh dậy đi!

Tôi cười phá lên.

Trong giọng nói của Lạc Mộ Thâm có chút gì đó nghẹn ngào, anh ta nhẹ nhàng nói: “ Nhuỵ Tử, đừng như thế, em như thế này khiến anh rất buồn, anh bây giờ rất hối hận vì đã nói cho em biết tất cả.”

Tôi lẩm bẩm, anh buồn cái gì chứ? Vốn dĩ tôi là đứa khiến anh phiền phức, cuối cùng cũng không phải phiền đến anh nữa rồi.

Còn nữa, nên nói cho tôi tất cả, nếu không tôi vẫn tiếp tục ảo tưởng, mơ mộng cho rằng anh yêu tôi.

Thế là, tôi giả bộ không nghe thấy.


Chỉ dựa trên ghế xe, giả vờ ngủ.

Tôi không nói gì, Lạc Mộ Thâm cũng không nói, anh ta lái xe rất nhanh, vậy mà tôi cũng không say xe.

Lạ quá, thì ra, đau khổ và bi thương cũng là liều thuốc say xe hiệu quả.

Không biết bao lâu sau, Lạc Mộ Thâm dừng xe lại, anh ta quay đầu nhìn sang tôi, thực ra lúc này tôi vẫn ý thức được, nhưng tôi giống như kẻ ngốc vậy, chỉ đờ đẫn nhìn hoa tuyết rơi bên ngoài.

“ Nhuỵ Tử, đến rồi.” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.

Tôi lúc này mới như tỉnh mộng, vội vàng tháo dây an toàn: “ Cảm ơn anh, Lạc Tổng, nhật ký của Tử Gia có thể để tôi giữ làm kỉ niệm được không?”

“ Được, em muốn thì giữ lấy đi, anh nghĩ Tử Gia cũng hi vọng em giữ lấy. Nhưng nó sợ sẽ làm em đau lòng.” Lạc Mộ Thâm vẫn nhẹ nhàng nói.

“ Cảm ơn. Lạc Tổng đã nói cho tôi tất cả.” Tôi nhẹ cúi đầu xuống, cảm thấy toàn thân không còn sức lực, đầu như có đá nặng đè, dường như cổ của tôi quá nhỏ bé đến nỗi không đỡ nổi được cái đầu của mình.

Tôi mở cửa xe, lấy hết sức bước ra khỏi chiếc xe thể thao Koenigsegg, Lạc Mộ Tâm cũng từ trên xe bước xuống.

“ Nhuỵ Tử.....” Anh ta muốn nói gì đó.

Tôi quay đầu mỉm cười: “ Lạc Tổng, tạm biệt, tôi không sao.”


Tôi nói như thế, đột nhiên thấy trời đất quay cuồng, giống như cả bầu trời lộn ngược vậy, trước mắt tôi mọi thứ tối tăm, rồi tôi ngã xuống.

Trong lờ mờ, tôi nghe thấy Lạc Mộ Thâm vội lao đến, giọng nói hoảng hốt của anh ta gọi tôi: “ Nhuỵ Tử.......”

..........

Không biết ngủ bao lâu, khi tôi tỉnh lại, bên ngoài tuyết vẫn không ngừng rơi, trời đã tối đen rồi, thi thoảng có ánh sáng đèn đường hắt vào, trong phòng yên ắng, có mùi hương trầm nhẹ nhàng, ngửi thấy rất dễ chịu, phảng phất khiến lòng tôi cảm thấy yên lòng hơn.

Tôi đang ở đâu đây?

Tôi nhẹ day hai bên thái dương của mình, cố hết sức nhìn xung quanh.

Chợt phát hiện mình đã ở trong căn phòng tôi ở, tôi nhẹ cau mày lại, nhớ không ra tôi làm thế nào có thể về được.

Đây là........

“ Nhuỵ Tử, em tỉnh rồi?” Lạc Mộ Thâm tiến đến, rất ấm áp tự nhiên đặt tay lên trán tôi: “ May quá, đỡ sốt rồi, muốn ăn gì đó không?”

“ Tôi làm sao thế?” Tôi hỏi, cảm thấy đầu mình giống như một mảng trống rỗng, tôi day day hai bên thái dương.

Lạc Mộ Thâm mỉm cười, ngồi lên ghế bên cạnh giường, ấm áp nói: “ em vừa nãy sốt cao, lại ngất ngã khuỵu xuống, cho nên anh bế em lên, bón thuốc cho em, em đã ngủ ba tiếng rồi, em có đói không? anh làm ít đồ ăn cho em?”


Tôi nhẹ nhàng nhìn Lạc Mộ Thâm, khoảng khắc lúc này, tôi giống như quay lại vốn dĩ lúc đầu, khoảng thời gian được Lạc Mộ Thâm chiều chuộng chăm sóc. Nhưng, tôi lại nghĩ đến Tử Gia, nghĩ đến tất cả những gì xảy ra.....

Tôi nhẹ nhàng xoay người, thái độ bắt đầu né tránh: “ Lạc tổng, cảm ơn anh, tôi bây giờ không sao nữa rồi.”

Tôi dùng hai tay kéo chăn lên, bộ dạng hết sức lạnh nhạt.

Tôi đột nhiên nhớ ra gì đó, lại bắt đầu nhìn khắp nơi tìm, đột nhiên phát hiện cuốn nhật ký của Tử Gia đặt bên cạnh gối của tôi, tôi lập tức với lấy ôm trong lòng mình.

Thực ra, chỉ có Tử Gia là thật sự yêu tôi.

“ Ăn chút gì nhé?” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

Tôi không nói gì. Không nói đồng ý, cũng không phản đối.

Lạc Mộ Thâm đứng lên, đỡ tôi ngồi dậy, chập hai chiếc gối lại cho tôi dựa lưng, sau đó rót một cốc nước ấm bón cho tôi uống, tôi lạnh nhạt nói: “ Để tự tôi uống.”

“ Để anh bón cho em. Em bây giờ yếu ớt như thế, để anh chăm sóc em.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng để tay tôi ra, cẩn thận giữ cốc cho tôi uống nước, động tác của anh ta rất vừa phải, giữ khoảng cách nhất định, không có chút gì thất lễ, tôi cũng không từ chối nữa, sau khi uống nước xong, Lạc Mộ Thâm lại lấy khăn lau miệng cho tôi, sau đó đi vào bếp bưng một bát cháo dinh dưỡng thanh đạm lên.

“ Khi em ngủ, anh đã nấu cháo cho em, em xem có ngon không? Anh không có kinh nghiệm hầm cháo, là học trên google.” Lạc Mộ Thâm xúc thìa cháo thơm ngọt đó bón cho tôi.

Tôi vừa ăn cháo, vừa ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt anh ta chăm chú như thế, động tác tao nhã như thế, người con gái nào được anh ta chăm sóc có lẽ sẽ cảm thấy rất hạnh phúc?

Sợ tôi lạnh, anh ta lại kéo chăn đắp cao lên cho tôi.

Đúng thế, tôi đã từng cảm thấy rất hạnh phúc, tôi cho rằng anh ta là yêu tôi thích tôi, mới chăm sóc tôi như thế, nhưng....là chỉ là vì di nguyện của Tử Gia.

Tôi lại nhớ lại tất cả những gì từ khi quen biết Lạc Mộ Thâm, từ hôm tôi quen biết anh ta, giống như sóng to gió lớn ngoại hiểm ngoài đại dương, tâm trạng lúc nào cũng thay đổi rất nhanh, mặc dù anh ta cũng có lúc nhẹ nhàng ấm áp, nhưng anh ta cũng có lúc vương quyền, độc đoán, nhưng dù cho bất kể là ưu điểm hay khuyết điểm của anh ta đều khiến tôi cảm thấy mê mẩn, cho nên, có lúc tôi cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ và rung động.


Tôi càng ngày càng thích anh ta, tôi luôn cho rằng mình là cô gái nông thôn hạnh phúc, có thể hưởng thụ sự yêu chiều của anh ta, tôi rất thích cảm giác như thế, rất thích....

Nhưng.......

Tôi nhẹ nhàng nhìn Lạc Mộ Thâm, ánh mắt sâu như biển đó nhìn tôi ân cần.

“ Uống thêm bát canh gừng nhé.” Lạc Mộ Thâm lại đưa bát canh gừng cho tôi.

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “ Không uống nữa.”

“ Uống một chút thôi, cô bị trúng gió, nhỡ đâu bị cảm thì làm thế nào?” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

Tình cảm ấm áp của anh ta lúc này khiến tôi khó mà từ chối, dường như từ chối con người này giống như phạm tội vậy.

Mặc dù Tử Gia đã ra đi, nhưng cậu ấy vận dặn dò người chăm sóc tôi.

Tôi nên khóc hay nên cười đây?

Tử Gia, cậu để lại cho mình câu hỏi rất khó trả lời!

“ Tôi đỡ nhiều rồi, cảm ơn Lạc Tổng, anh về nhà đi, tôi tự chăm sóc mình được.” Tôi nhẹ nhàng nói, quay đầu ra chỗ khác, nhìn bên ngoài hoa tuyết vẫn bay bay ngoài không trung.

“ Nhuỵ Tử.......” Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, “ Cô không gọi tôi là anh Đại Thâm nữa sao?”

“ Không gọi nữa, tôi vẫn nên giữ đúng thân phận của mình, trước đây tôi không hiểu phép tắc lắm, để Lạc Tổng cười rồi, anh đừng để ý, dù sao tôi cũng chỉ là người con gái đến từ nơi nhỏ bé xa xôi chưa được va chạm thế giới bên ngoài bao giờ, anh đừng cười tôi.” Tôi nhẹ giọng nói.