Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 229: Thì ra là gửi gắm của cậu ấy

" Bởi vì, trước khi Tử Gia ra đi đã nhờ anh, nhất định phải chăm sóc em, " Lạc Mộ Thâm khẽ nói, " Tô Tư Nhụy, anh không lạ lẫm gì em, bởi vì, trong bốn năm, Tử Gia luôn nhắc đến em trước mặt anh, nó nói, em là cô gái đáng yêu, lương thiện và xinh đẹp nhất nó từng gặp, nó luôn muốn em là người yêu của nó, nhưng vì nó có bệnh, cho nên, nó không dám nói với em, nó cảm thấy không xứng với em, nó hi vọng có thể trị khỏi bệnh, để đến tìm em, để em làm cô dâu của nó, trái tim nó, đã dành hết cho em rồi. Nó đi Pháp chữa bệnh, còn không quên gửi gắm em cho anh, bảo anh chăm sóc em chu đáo, nó nói không lỡ để em phải làm việc ở những nơi khó khăn nguy hiểm, nó hi vọng em có thể có một công việc nhẹ nhàng, thoải mái, chứ không phải những công việc có quá nhiều áp lực. Nó hi vọng cả cuộc đời này em sẽ được sống hạnh phúc và vui vẻ.”

Tôi chết lặng nhìn Lạc Mộ Thâm mấp máy môi nói, trong đầu lại nghĩ tới đôi mắt chân thật sáng ngời của Tử Gia, tôi lại nghĩ tới lúc trước khi tôi tham gia ứng tuyển vòng một.

Lưu Tử Gia vui vẻ nói với tôi: " Tư Nhụy, tới ứng tuyển vào Lạc Thị đi, tớ nghe nói Lạc Thị tốt lắm, lương cao, đãi ngộ tốt."

Tôi vừa ăn chiếc kẹo mút cậu ấy mua cho tôi vừa nói: " Tốt thì tốt, nhưng tớ nghĩ tớ không đủ khả năng ứng tuyển đâu! tớ vừa tốt nghiệp xong, người ta liệu có cần tớ không?"

Lưu Tử Gia cười nói: " Nếu cậu không ứng tuyển được, thì ai ứng tuyển được chứ, yên tâm ứng tuyển đi, tớ nghĩ chắc chắn cậu sẽ ứng tuyển vào được. Trong mắt tớ cậu là người xuất sắc nhất đấy. Không cần cậu thì là vì mắt bọn họ có vấn đề thôi."

Thế là, Tôi và Trần An An Châu Đình tới ứng tuyển. Và về sau, tôi đã quen Lạc Mộ Thâm....

Tôi khẽ cười đau khổ, thì ra, Lưu Tử Gia đã biết tất cả từ lâu.


" Như thế, có đúng là em được điểm cao nhất phần thi viết không? "Tôi khẽ hỏi Lạc Mộ Thâm, giọng nói vẫn còn run rẩy.

" Đúng, đúng là em đã đạt điểm cao nhất, Nhụy Tử, Tử Gia nói không sai, em rất xuất sắc, nhưng, cho dù em có kém cỏi đến mấy, anh vẫn sẽ nhận em, anh đã đồng ý với Tử Gia rồi, nhất định sẽ chăm sóc em, như thế, nó mới có thể yên tâm đi Pháp trị bệnh." Lạc Mộ Thâm chớp mắt nói.

Tôi thấy Lạc Mộ Thâm vẫn đẹp trai như vậy, nhưng trong lòng tôi đang đau quặn, cảm giác thực sự rất đau lòng.

Tôi liền vội ấn lấy bụng của mình.

" Sau đó, anh làm theo kế hoạch ban đầu, để em làm việc ở phòng kinh doanh vài ngày, rồi đề bạt em lên làm thư ký tổng giám đốc, anh hi vọng cô có thể thoải mái làm việc, có thể kiếm được nhiều tiền, có thể vui vẻ, đây cũng là tâm nguyện của Tử Gia, mà lúc đó, Tử Gia ở nước ngoài, đợi phẫu thuật, đợi hồi phục sức khỏe mới có thể gặp lại em, cũng có nghĩa là nói, anh là thay nó chăm sóc em." Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

Tôi không biết là mình nên khóc hay nên cười, thì ra là như vậy, thì ra là như thế, tất cả đều là sắp xếp của Tử Gia.

Tôi cứ nghĩ mình may mắn, may mắn đến khó tin, nhưng không biết may mắn đó, thì ra là Tử Gia ban cho.


Đời người, làm gì có nhiều con đường tắt đến thế?

" Anh đưa em một thứ, nhìn nó, em sẽ hiểu ra tất cả, rất nhiều việc, anh nói sẽ không bằng để em tận mắt xem." Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

Anh ấy nhẹ nhàng quỳ xuống trước ngôi mộ, rồi mở phiến đá trước mộ ra, ở đây, hình như là một chiếc tủ, những đồ vật thờ cúng có thể để vào trong đó, khi nào cần sẽ có thể lấy ra sử dụng.

Tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm lấy từ trong đó ra một cuốn sổ, sau đó Lạc Mộ Thâm đứng dậy, đưa nó cho tôi.

Tôi không dám đưa tay ra, lưỡng lự nhìn Lạc Mộ Thâm: " Đây là.....?"

" Đây là nhật ký của Tử Gia, em xem đi. Anh nghĩ em nên xem. Cho nên anh mới không đốt nó. Tử Gia thực ra đã bảo anh đốt nó đi, nó vốn dĩ không muốn để cho em xem." Lạc Mộ Thâm nói.


Tôi run rẩy đưa hai tay ra nhận lấy cuốn nhật ký từ tay của Lạc Mộ Thâm, lật mở, quả nhiên, tôi nhìn thấy những nét chữ quen thuộc của Tử Gia.

Tử Gia là một người rất có tài hoa, chữ viết của cậu ấy rất phóng khoáng, nhất thể, có thể nói là một nhân tài xuất chúng trong tầng lớp thanh niên thời hiện đại, có rất ít người viết chữ đẹp được như cậu ấy.

Vì thế, khi cậu ấy vừa vào đại học, đã được chọn vào đội tuyên truyền, phụ trách việc viết thông báo trên bảng của học viện, tôi vẫn thường được nhìn thấy những hoa văn, nét chữ của cậu ấy viết trên bảng thông báo.

Thế nên, tôi rất quen với từng nét chữ nét bút của cậu ấy.

Tay tôi run run, mở ra trang thứ nhất, thời gian là 1.9.2008. Thì ra cuốn nhật ký này được viết từ ngày đầu tiên tập quân sự khi vừa bước chân vào đại học.

Tôi nhìn thấy phần đầu tiên của nhật ký viết như thế này:

( Hôm nay là ngày đầu tiên tập quân sự của sinh viên mới, bọn con trai chúng tôi đều cắt đầu cua, các bạn nữ thì phải cắt tóc ngắn lại, bởi vì như thế mới có thể không mất quá nhiều thời gian với tóc, nhưng, tôi lại nhìn thấy có một bạn nữ cắt tóc còn ngắn hơn cả bọn con trai chúng tôi cắt, dường như đều đã cắt trọc cả đầu vậy, tuy cắt trọc như thế, nhưng cậu ấy nhìn đáng yêu cực, như một búp bê xinh xắn, đặc biệt là đôi mắt to tròn, giống như hai trái nho chín đen mọng.


Tôi hỏi cậu ấy sao lại cắt ngắn như vậy, cậu ấy cười nói: " Thoải mái mà, giống như con trai bọn cậu, mỗi buổi sáng rửa mặt chỉ cần lau qua đầu tóc cũng chính là gội đầu rồi, sao thế, đầu cua chỉ con trai các cậu được cắt sao? Con gái cắt là phạm pháp à? Tớ cứ cắt cứ cắt đấy!"

Tôi thực sự rất thích cô gái cá tính đó, cậu ấy tập luyện rất chăm chỉ, mỗi khi giải tán vào buổi trưa, cậu ấy chạy luôn vào nhà ăn, để tiết kiệm thời gian, trong túi bộ đồ tập quân sự của cậu ấy luôn cất một chiếc thìa, như thế, khi vào nhà ăn là có thể lấy thìa ăn cơm luôn rồi, chỉ có điều, mỗi khi tập bò tiến lùi, sẽ nghe thấy âm thanh từ chiếc thìa cọ sát với nền đất phát ra.....Khiến bạn chỉ huy không thể chịu được....

Tôi thực sự rất thích cô gái này, tôi biết cậu ấy tên là Tô Tư Nhụy......)

Tôi tiếp tục lật sang mặt sau, tôi thấy Tử Gia có viết ra những suy nghĩ thầm kín của cậu ấy đối với tôi, trong đó có việc cậu ấy chọn quà sinh nhật cho tôi như thế nào, cậu ấy vượt mưa gió đi tìm khắc các hiệu sách, chỉ là vì muốn mua cho tôi tập truyện tranh " Doremon", sau khi về, cậu ấy đã sốt 39 độ....... Nhưng những điều này, tôi đều không hề hay biết, lúc đó, tôi chỉ biết nằm ở kí túc xá, vừa ăn hoa quả cậu ấy mua cho tôi, vừa đọc truyện rồi lăn ra cười.

25.12.2008, âm lịch

( Thực ra hôm nay thời tiết rất tốt, nhưng trong lòng tôi rất u sầu, bởi vì, Tư Nhụy tôi thích đã có người yêu rồi, Đường Nhiên, Đường Nhiên rất giỏi, học giỏi, chơi bóng rổ cũng rất giỏi, ai cũng cảm thấy Đường Nhiên và Tư Nhụy rất đẹp đôi, là một cặp đôi trai tài gái sắc, nhưng tôi cảm thấy Đường Nhiên không hề xứng với Tư Nhụy, Đường Nhiên rất khó đoán, tính tình rất tính toán, tôi luôn cảm thấy cậu ta luôn có động cơ gì đó, nhưng Tư Nhụy trong sáng như vậy, tôi sợ Đường Nhiên sẽ ăn hiếp Tư Nhụy, nhìn thấy hai người bọn họ tình cảm với nhau, thực sự tôi rất ghen tị, Tư Nhụy, là cô gái mà tôi thích, tôi cũng muốn thổ lộ với Tư Nhụy, nhưng bệnh thận của tôi......Tôi muốn sau khi tôi điều trị khỏi bệnh, tôi sẽ thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy, dù sao, tình yêu sinh viên cũng chưa chắc sau này có thể đi tới hôn nhân được mà, Tư Nhụy, nếu tớ bày tỏ tình cảm của mình với cậu, cậu sẽ chọn tớ không?)

.......

Nước mắt tôi không ngừng trào ra, rơi xuống cuốn nhật ký, làm mờ đi nét chữ của cậu ấy.