Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 132: Có phải là đã hôn

Thân hình cao lớn đó của anh ta dựa sát vào tôi, giống như con mèo sát kề vào con chuột nhỏ vậy.

“ Đừng, anh Đại Thâm, tôi rất kính trọng anh.” Tôi vội vàng nói, lúc này, một tay Lạc Mộ Thâm đã nắm lấy tay của tôi.

Tôi tức khắc giống như bị cái kìm gắp than làm bị bỏng vậy, toàn thân run cầm cập.

Tôi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn đôi mắt đẹp đó của Lạc Mộ Thâm, lúc này, tôi thật sự không thể nhìn thấu được ánh mắt phức tạp trong con ngươi sâu xa đó của anh ta.

Anh ta cũng nhẹ nhàng nhìn tôi.

Khoảng cách giữa hai chúng tôi gần như thế, thậm chí, có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập của hai người.

Hơi thở thơm mát của anh ta rất dễ chịu, mang theo mùi của một loại thuốc lá cực kỳ cực kỳ nhẹ.

Tôi luôn cho rằng đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông hút thuốc lá hơi thở hết sức khó ngửi, kể cả bố của tôi, hồi còn nhỏ, tôi đều không cho bố tôi thơm vào má, nhưng sự xuất hiện của Lạc Mộ Thâm lật đổ nhận thức trước đây của tôi.

Mặc dù anh ta cũng hút thuốc, mà còn nghiện thuốc lá, nhưng tư thế hút thuốc của anh ta cực kỳ đẹp trai phóng khoáng, hơi thở của anh ta cũng không đục ngầu khó ngửi như mấy người hay hút thuốc, ít nhất thì tôi cũng không ghét một chút nào.

Thậm chí, tôi cảm thấy, tôi vẫn rất thích mùi của anh ta.

Tim của tôi đập nhanh hơn, toàn thân bị hơi thở của anh ta bao lấy, tôi cũng cảm giác tim của anh ta cũng đập nhanh hơn, tôi nhìn thấy anh ta cũng dần dần áp sát vào tôi, chỉ đến khi khoảng cách giữa hai chúng tôi chỉ còn vài cm.


Tôi không tự chủ được nhắm mắt lại.

Tôi cảm giác đôi môi ướt át của Lạc Mộ Thâm thơm nhẹ vào má tôi, dường như hôn một cái nhẹ nhàng vào bên quai hàm của tôi, não của tôi lúc đó liền tái hiện lại giấc mơ tình ái của tôi hôm đó.

Giấc mơ tình ái đó rõ mồn một, ngay cả đến bây giờ tôi đều nhớ đến những cảnh đó rất sống động.

Mặt của tôi liền nóng bừng lên, toàn thân run lập cập.

Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?

Tôi đang nghĩ linh tinh, Lạc Mộ Thâm đã kéo xa khoảng cách với tôi, anh ta nhẹ nhàng giơ tay ra, vỗ nhẹ một cái vào đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “ tiểu nha đầu to gan, nghĩ linh tinh cái gì thế? Mau ngủ đi.”

Sau đó, anh ta đứng lên, rời khỏi phòng của tôi, tiện thể tắt luôn chiếc đèn chùm hình hoa đẹp trên tường đó.

Tôi một mình ngồi trong bóng tối, nhìn căn phòng tối om om, lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ những ánh sao rực rỡ, đầu tôi vẫn rối tung cả lên, vừa nãy, là ảo giác của tôi sao? Tại sao tôi lại cảm giác giống như Lạc Mộ Thâm hôn tôi một cái như vậy chứ?

Tô Tư Nhuỵ, mày rốt cuộc mong đợi cái gì?

Tôi tự tát nhẹ mình một cái vào mặt, quả nhiên, tôi vẫn chưa tỉnh rượu.


Châu Đình nói đúng, người đàn ông như Lạc Mộ Thâm, quả thật quá nguy hiểm, đến sờ một cái khéo còn mang thai luôn ấy chứ.

Trong khoảng thời gian bên cạnh anh ta, tôi thậm chí còn làm động tác liên quan đến giấc mơ tình ái đó. Không được, tôi nhất định phải giữ khoảng cách với anh ta.

Nghĩ đến đây, tôi lấy hết sức nằm lên gối, kéo chăn đắp, đi ngủ, không cho phép nghĩ linh tinh nữa.

Cũng không biết là do tác dụng của thuốc hay là rượu tiếp tục tác dụng, tôi rất nhanh chóng mơ mơ hồ hồ đi vào giấc ngủ, lần này, tôi không nằm mơ.

Không biết là từ lúc nào, chỉ cảm thấy ánh sáng chói loá vào mắt tôi, tôi nhẹ nhàng mở mắt ra, trước mắt là những tia ánh sáng mặt trời chói vào.

Tôi vẫn còn nằm trong căn phòng dành cho khác màu xanh nhạt của căn biệt thự Lạc Mộ Thâm ở, màu sắc tao nhã đó khiến toàn thân tôi cảm giác thoải mái.

Tôi ưỡn thẳng lưng, ngồi dậy, lúc này dạ dày đã tốt hơn nhiều rồi.

Lúc này, có người gõ cửa nhẹ, chuyển đến một giọng nói ấm áp: “ cô Tô, tôi đã chuẩn bị xong quần áo của cô rồi. Tôi để đây cho cô nhé, Lạc tiên sinh nhà chúng tôi nói, bao giờ cô mặc đồ xong, mời cô xuống lầu ăn sáng.”

Cô ấy vừa nói, trong tay đặt bộ đồ màu xanh nhạt trên chiếc ghế xo-pha nhỏ trước chiếc giường.

Tôi sững sờ một chút, đó không phải quần áo của tôi mà.


Dường như nhìn thấy ánh mắt do dự của tôi, bảo mẫu nhỏ đó cười nói: “ đây là Lạc tiên sinh dặn từ cửa hàng Dior mang quần áo và đồ dùng hàng ngày về cho cô, đã giặt sạch là phẳng rồi ạ, sáng sớm nay nhân viên phục vụ cửa hàng mang đến, hy vọng cô sẽ thích.”

Tôi ngây người ra, Lạc Mộ Thâm tặng tôi quần áo ư?

Có lẽ quần áo hôm qua của tôi đã bị tôi nôn ra không nhìn nổi rồi, cho nên, ông chủ này lại thưởng cho tôi một bộ quần.

Thằng cha này cũng tốt ghê, đối với nhân viên nữ của mình rộng lượng như thế, bộ quần áo Dior này, nói ít cũng phải đến hai vạn, đó là đã tính rẻ rồi đó.

Hoặc là mua cho bạn gái của anh ta, bạn gái anh ta không thích?

Bảo mẫu nhỏ lúc đó đi ra ngoài rồi, tôi vội vàng xuống giường, tối hôm qua uống nhiều mơ hồ không chú ý, vừa xuống giường, tôi mới phát hiện quần áo tôi mặc trên người không phải của tôi, mà là một chiếc sơmi nam mềm mại màu trắng.

Chiếc áo sơmi đó rất dài, dài có thể che được đùi của tôi, nghe nói con gái mặc áo sơmi của bạn trai là gợi cảm nhất, không biết tôi lúc này, có phải rất gợi cảm không?

Có điều, đây có lẽ là áo của Lạc Mộ Thâm chăng?

Anh ta mặc cho tôi sao?

Tối qua hình như trong biệt thự không có bảo mẫu thì phải?

Tôi nghĩ như thế, lập tức mặt đỏ lên, lại nghĩ đến có lẽ là Lạc Mộ Thâm cởi chiếc váy trên người rồi mặc cho tôi chiếc áo sơmi đó.....

Mẹ ơi, tôi không phải bị anh ta nhìn thấy hết rồi chứ?


Tôi đỏ mặt vội vàng đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó cầm lấy bộ quần áo màu xanh nhạt đó, hai tay hơi run, lập tức trước mắt sáng lên, đây là một bộ váy liền, tôi không nói nổi là dùng chất liệu vải gì làm lên, cực kỳ đẹp, cổ áo tay áo mặc dù may đơn giản, nhưng hết sức lịch sự tao nhã, cổ áo dài ngắn vừa vặn, phần váy cực kỳ tinh tế, tôi kéo khoá trực tiếp mặc vào, lại ngắm gương lần nữa, cảm giác bản thân trong gương giống như người khác vậy, lại chải uốn mái tóc đơn giản thành hình đuôi ngựa, tôi lúc đó, giống như một cây mạ xanh non vậy.

Tôi tự cười với mình ở trong gương, Nhuỵ Tử, mày vẫn rất xinh đẹp, chí ít cũng không khó coi.

Dù sao cũng là hàng hiệu mà, thật là đẹp.

Tôi mặc xong xuôi đâu ra đấy, xuống lầu dười, cô bảo mẫu đó kính cẩn dẫn tôi đến phòng ăn, tôi nhìn thấy trên chiếc bàn to đó, đã bày bữa ăn sáng thịnh soạn, Lạc Mộ Thâm đã ngồi bên bàn, còn chưa ăn sáng, mà là đang chăm chú đọc một tờ báo.

Trời ơi, dáng vẻ anh ta đọc báo cũng đẹp trai như thế.

Tôi ngoãn ngoãn đi vào, ngồi đối diện Lạc Mộ Thâm, có vẻ hơi ngại ngùng nhìn anh ta, khéo léo nói: “ anh Đại Thâm, chào buổi sáng.”

Lạc Mộ Thâm đặt tờ báo xuống, nhẹ nhàng nhìn tôi : “ tỉnh ngủ rồi à?”

“ Ưhm.” Tôi gật gật đầu.

Lạc Mộ Thâm giảo mồm nói: “ ăn cơm.”

Tôi nhìn thấy trước mặt tôi là những món điểm tâm đẹp mắt, còn có một bát cháo nhỏ nóng hổi, màu vàng sáng lạn, bên trong còn có ba quả táo tàu nhỏ màu đỏ.

“ Cô Tô, Lạc tiên sinh dặn chúng tôi hầm cho cô bát cháo, nói tối qua cô uống say rồi, phải bồi bổ dạ dày.” Bảo mẫu trẻ tuổi đó cười nói.

“ Cảm ơn nhiều ạ.” Trong lòng tôi lập tức thấy cảm động quá.