Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 117: Trường đua ngựa

Tôi đi theo Lạc Mộ Thâm vào trong trường đua, lập tức có một anh mã đồng bước tới chào đón :" Lạc Tổng, anh đến rồi à ? Vương Tổng cũng đã đợi anh rất lâu rồi. "

Sau đó, anh ta cao giọng hướng về phía xa gọi : " Vương Tổng, Lạc Tổng đến rồi."

Chỉ thấy mấy con tuấn mã phía xa sau khi nghe thấy tiếng gọi của mã đồng, liền phi về phía chúng tôi, tôi có thể nghe thấy tiếc vó ngựa kêu " Lọc cà lọc...."

Lạc Mộ Thâm đứng sát bên cạnh tôi, trên khuôn mặt đẹp trai đó nở một nụ cười nhẹ nhàng, nhìn về những người đang cưỡi mấy con tuấn mã.

Trong chớp mắt, mấy con tuấn mã đã phi tới trước mặt chúng tôi, người cưỡi con ngựa đứng đầu nở nụ cười với Lạc Mộ Thâm nói : " Mộ Thâm, cuối cùng cậu cũng đến rồi, tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy, cảm thấy hơi nhàm chán, nên chúng tôi tự cưỡi phi vài vòng."

Tôi định thần nhìn, người đang nói là một người trung niên khoảng chừng chưa đến năm mươi tuổi, nhìn hình dáng rất có khí chất, cách ăn mặt cũng rất lịch lãm, xem ra cũng là một người thuộc tầng lớp giàu có.

Phía sau ông ta là bốn người đàn ông còn trẻ, tuổi chừng khoảng trên dưới ba mươi, đều có phong thái lịch lãm, ăn mặc rất lịch sự.

" Chú Vương, vốn dĩ cháu nên tới sớm, nhưng việc ở công ty nhiều quá, nên tôi phải lùi lại một chút, xong việc, tôi liền vội tới đây luôn. " Lạc Mộ Thâm cười nói, anh ta tỏ ra rất lễ phép, đã sớm cất bỏ vẻ lạnh lùng, hống hách của mình, để trở thành một người điềm đạm như lúc này.

Tôi thậm chí chưa bao giờ thấy anh ta khiêm tốn, khép nép như bây giờ.

Xem ra, người kia là một khách hàng vô cùng quan trọng với anh tôi rồi ?


" Đến là tốt rồi, dù sao chúng tôi cũng không có việc gì, đến đây từ sớm, chính là để cưỡi ngựa phi vài vòng, đã lâu rồi không được cưỡi rồi, nên đến ôn luyện lại một chút, đợi cậu đến rồi, chúng ta sẽ thi đấu với nhau xem thế nào, nếu không luyện, chắc chắn đua sẽ chẳng vượt qua được cậu, mà, Chủ tịch Lạc giờ đang ở Châu Âu, nếu không thì cũng cùng tới đua rồi. " Vương Tổng cười nói.

" Vâng, bố cháu cũng thường hay nhắc tới chú Vương, đợi bố cháu từ Châu Âu về, nhất định sẽ cùng chú Vương thi đấu golf và đua ngựa ạ." Lạc Mộ Thâm cười nói.

" Được, bố cậu không ở đây, vậy mấy chú cháu chúng ta thi đấu với nhau vậy." Vương Tổng cười nói.

Tôi đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn bọn họ nói chuyện, giống như Lạc Mộ Thâm và Vương Tổng có quan hệ thân thiết với nhau vậy, là quan hệ thế nào đây ? Mà Vương Tổng còn giống như là bố của Lạc Mộ Thâm, nghe họ nói chuyện, rất là gần gũi, thân thuộc.

Tôi đang khó hiểu, thì người được gọi là Vương Tổng đưa mắt sang nhìn tôi, tôi thấy đôi mắt của ông ấy sáng lên một lúc, nhìn tôi kỹ càng từ đầu đến chân, sau đó cười nói với Lạc Mộ Thâm : " Mộ Thâm, đây là .....?"

" Ồ, đây là cô em gái họ xa của cháu---Tên Tô Tư Nhụy, vừa mới tốt nghiệp ra trường, lần này đưa tới đây, cũng là để cô ấy thấy được thế gian, mở rộng tầm mắt." Lạc Mộ Thâm khanh khách cười nói.

Vương Tổng cười : " Ồ, thì ra là em gái của cậu à ? Mà sao, trước đây không thấy cậu đưa thư ký của mình đi cùng bao giờ nhỉ ? Mộ Thâm, gien nhà cậu thật là chuẩn, em gái cậu thật quá xinh đẹp, vừa nhìn cũng đã thấy rất có năng lực rồi."

Ông ta nhìn tôi cười, thái độ mờ ám khác với ban đầu rất nhiều.

Tôi lập tức cảm thấy nên cảm ơn Lạc Mộ Thâm, lúc đầu ông Vương Tổng đó nhìn tôi với ánh mắt đen tối như vậy, nếu Lạc Mộ Thâm nói tôi là thư ký của anh ta, có thể ông Vương Tổng này sẽ tiếp tục nhìn tôi với anh mắt đen tối đấy, nhưng, nếu nói là em gái, ông ta sẽ không dám nhìn tôi với ánh mắt như vậy nữa rồi.

Lạc Mộ Thâm cười : " Chú Vương, em gái của cháu, hiện nay đang làm thư ký cho cháu ở công ty, sau này, chắc sẽ có nhiều cơ hội thường xuyên liên lạc với Vương Tổng, đến lúc đó chú Vương nhất định phải chỉ bảo tận tình cho cô ấy đấy."


" Ồ, " Vương Tổng kéo dài giọng điệu, " Cô gái, yên tâm, cháu là em gái của Mộ Thâm, chú nhất định sẽ chỉ bảo cháu tận tình, thời gian còn dài mà."

Tôi vội gật đầu :" Vâng ạ, Vương Tổng, cháu sẽ chăm chỉ làm việc. Cháu luôn mong muốn có thể làm việc và phát triển lâu dài ở Lạc Thị mà."

Vương Tổng cười : " Cô gái nhỏ có tiền đồ đấy."

Ông ta lại đưa mắt sang nhìn Lạc Mộ Thâm :" Mộ Thâm, không nói chuyện nữa, mau đi thay quần áo đi, mấy chú cháu chúng ta sẽ đua một trận!"

Lạc Mộ Thâm gật đầu, nhìn sang tôi : " Nhụy Tử, biết cưỡi ngựa không ?"

" Cái đó, em không biết." Tôi xoay tròn mắt, đúng vậy, tôi không biết cưỡi ngựa, đừng nói là cưỡi ngựa, đến cả đời này của tôi cũng chỉ nhìn được con ngựa thật có vài lần.

Thế nên, sao tôi có thể biết cưỡi ngựa được chứ ?

" Cũng được, hôm nay sẽ dậy em cưỡi ngựa, có sợ không ?" Lạc Mộ Thậm nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt đẹp sáng lên như ngôi sao băng sáng lên trên bầu trời đêm.

" Không sợ." Tôi cười nói, trên thực tế, thực ra tôi luôn muốn được cưỡi ngựa, mỗi lần nhìn thấy những cô gái mạnh mẽ cưỡi trên lưng ngựa trong phim, tôi luôn cảm thấy ghen tị, đáng tiếc là, tôi không có cơ hội.


Không ngờ hôm nay tôi lại có cơ hội được học cưỡi ngựa, càng bất ngờ hơn là Lạc Mộ Thâm là người dạy tôi.

Tôi cũng đã từng nói tôi là một đứa nha đầu to gan, tôi không giống những cô gái yểu điệu nữ tính bình thường.

Thực ra tôi rất cá tính, khí chất trong xương dường như là của nam giới vậy.

Thế nên vừa nghe Lạc Mộ Thâm sẽ dạy tôi cưỡi ngựa xong, tôi liền cảm thấy hào hứng vô cùng.

" Được, đi thay đồ đi!" Lạc Mộ Thâm nói với tôi.

Lúc này, có một anh mã đồng đến cẩn thận chỉ dẫn chúng tôi, vào trong phòng thay đồ, bên trong có rất nhiều những bộ trang phục cưỡi ngựa cho chúng tôi thay, tôi chọn cho mình một chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, một chiếc quần co giãn và một đôi ủng làm bằng da màu sáng, sau khi tôi thay xong, soi mình trong gương, cảm thấy mình thật anh tuấn oai phong, vừa thoải mái mà lại không mất đi khí phách, đúng là quá đẹp rồi.

Trời ơi, đột nhiên tôi cảm thấy mình có khí chất của một anh hùng hiệp nữ, ha ha.

Khi tôi còn đang mải cười thầm, giọng của Lạc Mộ Thâm bên ngoài truyền vào : " Thay xong chưa ?"

" Xong rồi." Tôi vội nói, mở cửa chạy ra ngoài.

Lạc Mộ Thâm cũng đã thay xong, trang phục anh ta rất giống của tôi, phần trên là màu trắng của áo sơ mi, phần dưới là quần co giãn và đôi ủng da, bộ này mặc lên, trông giống như Lạc Mộ Thâm chuẩn bị quay phim làm quảng cáo cho truyền thông vậy, đẹp trai vô cùng!

Tôi không thể không đồng ý, vẻ đẹp trai của Lạc Mộ Thâm đúng là quá hoàn mỹ, không có điểm nào có thể chê được, là 360 độ không có một góc chết nào cả.

Đặc biệt là hình ảnh tươi sáng nhìn từ bên phải anh ta, anh ta trông giống như đang bước ra từ trong ánh sáng của mặt trời, trong phút chốc, tôi ngẩn ngơ, tôi luôn nói mình không phải là người mê trai đẹp, nhưng lúc này, trái tim tôi đang đập lên liên hồi.


Còn Lạc Mộ Thâm nhìn tôi cũng lặng đi một lúc, trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy trong đôi mắt đẹp của anh ta sáng lên một đường mà tôi không hiểu ý nghĩa sâu xa của nó là gì.

Tôi biết lúc đó mình cũng rất đẹp, là như nữ anh hùng, nhưng tôi không cho rằng là tôi có thể làm mê hoặc Lạc Mộ Thâm, dù sao Lạc Mộ Thâm cũng chẳng thiếu gì những nhân tình bên cạnh, mỗi một cô đều có sắc đẹp tuyệt trần, yêu kiều và duyên dáng.

Ánh mắt của Lạc Mộ Thâm nhanh chóng rời khỏi người tôi, anh ta nhẹ nhàng nói :" Cô mặc như thế này, đúng là nhìn được lắm."

Tôi lè lưỡi với Lạc Mộ Thâm, ngượng ngùng cười.

Lúc này, mã đồng đã dắt hai con tuấn mã đến bên cạnh chúng tôi, trên đầu có tấm vải màu xanh, thể trạng khỏe mạnh, màu da sáng giống như màu vải gấm, sau lớp vải có thể nhìn thấy từng cơ bắp của chú ngựa đang chuyển động, chú ngựa này, làm tôi thích thú vô cùng.

Tôi bước tới dùng tay xoa lên lông bờm cổ của chú ngựa.

" Thích không ?" Lạc Mộ Thâm nhìn bộ dạng thích thú của tôi, khẽ nói.

" Thích, rất thích." Tôi nhẹ nhàng vuốt má chú ngựa, đôi mắt to của chú ngựa đó, với cặp lông mi dày, quả thực rất đẹp. Nó nhìn tôi, có cảm giác như là tôi sắp làm bá chủ thiên hạ, oai phong lẫm liệt.

" Nếu thích sau này tôi sẽ thường xuyên đưa cô tới chơi." Lạc Mộ Thâm vừa nói, vừa bước qua tôi.

Tôi đứng sững một lúc, thấy anh ta cầm một chiếc mũ sắt, rồi đội lên đầu cho tôi, đồng thời cài quai cẩn thận cho tôi. Động tác của anh ta, vẫn rất nhẹ nhàng, có thể nói là dịu dàng như nước.

Trong khoảnh khắc đó, tôi có thể nhìn thấy sự dịu dàng trong ánh mắt của anh ta, tuy chỉ là trong chốc lát, nhưng tôi đã nhìn thấy rất rõ.