Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 115: Thì ra là mơ

Tôi ấn điện thoại, mới phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường bệnh, Châu Đình bên cạnh cũng đang ngủ rất ngon.

A ?

Thì ra những cử chỉ âu yếm với Lạc Mộ Thâm lại là trong một giấc mơ, mơ, A a a, thật là xấu hổ quá đi mất.

Tôi tự tát mạnh vào má, Tô Tư Nhụy, rút cuộc mày khao khát đàn ông đến vậy sao ?

Mày đã mơ một giấc mơ như thế, mà còn mơ rõ ràng từng chi tiết, giống như là thật vậy.

Mẹ ơi, sao mày còn ảo tưởng đến cả Lạc Mộ Thâm....

Ông trời ơi, nếu bị người ta biết, chắc tôi chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa ?

Tôi xoa đôi má đang nóng bừng, rồi vội nhìn sang Châu Đình đang ở bên cạnh, cậu ấy ngủ vẫn rất ngon lành. Lúc này tôi mới thấy yên tâm.

Giống như làm một việc xấu vậy, tôi liền rón ra rón rén bước xuống khỏi giường, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, đi vào nhà vệ sinh tôi mới phát hiện ra bên trên chiếc quần lót đã ướt nhèm một vệt rồi.

Thật là đáng xấu hổ, một đêm, tôi giặt quần lót tới hai lần.

Mặt tôi càng đỏ hơn, giấc mơ gì mà giống thật quá.

Thậm chí, từng tình tiết trong giấc mơ xảy ra giống y như ngoài đời thường.

Tôi không nhịn được cười, sao có thể là Lạc Mộ Thâm được chứ ?


Trong mơ sao tôi có thể tình tứ, lãng mạn như thế với Lạc Mộ Thâm được?

Xem ra giấc mơ đã đi trái sự thật, điều này đã nói lên tôi và Lạc Mộ Thâm tuyệt đối không thể có phải không ?

Tôi nhìn vào khuôn mặt đang đỏ bừng của mình trong gương nói : Tô Tư Nhụy, mày đừng có mất mặt như thế, suy nghĩ lung tung rồi, đừng có vì Đường Nhiên đá mày, mà mày suy nghĩ linh tinh, trong mơ cũng lại mơ này nọ với người đàn ông.

Tôi hùng hục dùng nước lạnh rửa mặt, Tô Tư Nhụy, mày mau lấy lại tinh thần đi, chịu khó làm việc, đừng có suy nghĩ vớ vẩn nữa!

Đặc biệt là Lạc Mộ Thâm, anh ta chỉ là sếp của mày, mày và anh ta, chỉ có thể là không thể !

Tránh xa anh ta ra một chút.

Loại người như anh ta, mãi mãi không bao giờ mày thu phục được.

...........

Nghĩ đến đây, tôi liền lấy lại tinh thần, chuẩn bị xuất viện.

Tôi vui vẻ chào tạm biệt các y tá trong bệnh viện St Mary, thời gian gần đây hay tới đây, tôi dường như trở lên gần gũi với mọi người ở đây hơn.

Tôi nhanh chóng về nhà, thay một bộ váy công sở còn thơm mùi nắng, sau đó vội vã đến văn phòng làm việc của tập đoàn Lạc Thị.

Tuy ở đây ba ngày trước tôi và Dạ Nhã Lan đã đánh nhau một trận cô chết tôi sống, hết sức mất mặt, các đồng nghiệp nói xấu, cười chê sau lưng tôi không hề hay biết, tôi chỉ biết những người này khi đối mặt với tôi, đều tỏ vẻ rất lịch sự và lễ phép.

Phải, dù sao bây giờ tôi cũng là thư ký bên cạnh Tổng giám đốc của Lạc Thị, đây là một vị trí mà có vô số người muốn nhắm tới.


Đến mức có một vài người tôi chưa từng nói chuyện bao giờ, cũng đều rối rít khen tôi trang điểm nhìn xinh như một nữ thần khi đi chung thang máy, đương nhiên tôi biết, bây giờ chức vụ cao hơn, nhưng áp lực thì đè nặng chết người !

Bọn họ có thể chẳng ưa gì tôi, thậm chí căm thù tôi, nhưng tôi cũng biết, bọn họ khen tôi đương nhiên là vì muốn tôi dìu dắt đề bạt.

Tôi không ngừng than phiền trong lòng, trên thực tế, tôi cũng luôn tự hỏi mình, rút cuộc làm thế nào tôi có thể đạt được ví trị này !

Đến văn phòng thư ký tổng giám đốc, tôi chào hỏi ba thư ký khác, rồi bước về phía bàn làm việc của mình, lặng im một hồi, tôi nghe thấy tiếng bước chân rất quen, biết là Lạc Mộ Thâm đang tới rồi.

Không thể không công nhận, Lạc Mộ Thâm là một lãnh đạo rất có uy, rất có năng lực và cũng vô cùng chăm chỉ, anh ta phong lưu, anh ta chơi bời, nhưng đối với công việc thì vẫn luôn chăm chỉ.

Tôi vội chỉnh sửa lại tóc tai, đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc, gõ cửa, được sự cho phép của Lạc Mộ Thâm, tôi bước vào phòng làm việc của anh ta.

Tôi đã nghe Châu Đình nói, nên biết được Lạc Mộ Thâm đã đưa chúng tôi quán hát Karaoke về như thế nào, vì thế, tôi nên đến cảm ơn anh ta chứ ?

" Lạc Tổng." Tôi khẽ nói.

Hai ngày chưa gặp, anh ta hình như càng ngày càng đẹp trai hơn, vẻ oai phong như một quốc vương những người thường chẳng chạy theo được, người có được vẻ bề ngoài đó, ngoài anh ta ra, tôi vẫn chưa được gặp người thứ hai.

Con người lạnh lùng như anh ta, khiến người khác luôn phải sợ hãi và kính trọng.

Lạc Mộ Thâm hôm nay mặc chiếc áo sơ mi màu trắng, vài màu sáng nhẹ nhàng trên chiếc áo của anh ta, kết hợp với khuôn mặt thanh tú, khiến người ta có cảm giác " Hoa cũng chỉ là đẹp bình thường, mà tuyết cũng chỉ là hơi se lạnh" để hình dung ra anh ta.

Con người anh ta rất lạnh, nhưng khi anh ta cười, thì có cảm giác băng tuyết như tan chảy, tất cả những loài hoa của mùa xuân chỉ trong giây lát đã nở rộ.


Có thể đến cả bản thân tôi cũng không biết, từ khi nào, tôi đã thích nụ cười của anh ta.

Nghĩ tới đây, tôi lại hơi đỏ mặt, cũng có thể là bởi vì như thế, cho nên tôi mới mơ thấy Lạc Mộ Thâm, cũng có thể là bởi vì vẻ đẹp trai của anh ta, cho nên tôi mới mơ thấy mình có những giây phút gần gũi với anh ta như vậy?

" Ồ, cô đến rồi à ? " Lạc Mộ Thâm ngẩng đầu lên nhìn tôi, anh ta khẽ mỉm cười, " Bụng không còn đau nữa à ?"

" Không đau nữa, cũng khỏi lâu rồi." Tôi vội định thần, cười bước qua, " Cảm ơn sếp quan tâm, tôi muốn cảm ơn anh hôm đó đã đưa tôi về nhà."

" Ồ.....," Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói, " Sau này chỗ đó, các cô gái như cô đừng tới nhiều, ở đó rất hỗn loạn, lại còn uống say như vậy."

" Vâng vâng, là do tôi vui mà ? " Tôi cười nói.

" Có gì vui, nhặt được tiền à ?" Lạc Mộ Thâm lại nhìn tôi với ánh mắt khinh khỉnh.

" Sếp nói gì thế, chẳng nhẽ ở cái thời đại này không còn gì đáng quý hơn tiền sao ?" Tôi nhẽ nhàng hé miệng nói, " Tình bạn này, tình yêu này, đó mới là những thứ đáng quý."

Lạc Mộ Thâm không nói gì, chỉ ngồi lặng im chăm chú nghe tôi nói.

" Vì thế cô vui tới mức không biết xấu hổ là gì sao ?" Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

" Ôi ôi, thực sự tôi rất xấu hổ, nên tôi cũng đã nhận ra cái sai của mình. Cảm ơn Lạc tổng đã bao dung tôi, chăm sóc tôi, tôi thực sự không biết phải nói gì lúc này." Tôi vui vẻ cười nói.

" Ha." Giọng Lạc Mộ Thâm cười, " Cô quá khách khí rồi, sau này đừng làm tôi bực mình là được rồi."

" Chắc chắn là không rồi, tôi sẽ ngoan ngoãn mà." Tôi cười nói.

" Ồ, có dám bảo đảm với tôi chứ." Lạc Mộ Thâm cười nói.


" Đương nhiên rồi, thế nên chẳng phải bây giờ tôi đang tận tâm tận lực làm thư ký cho tổng giám đốc đây à ?" Tôi hì hì cười nói.

" Cô nói trơn như bôi dầu ý nhỉ, cô nói, bây giờ cô tận tậm, thân thiết thế nào ?"Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói.

" Đương nhiên là tận tâm rồi, ví dụ, cái này....." Tôi liền đưa tay sau lưng ra, lấy một túi bóng đặt lên bàn Lạc Mộ Thâm.

" Cài gì thế ?" Lạc Mộ Thâm mở to mắt nhìn.

" Là nước đậu nành và một chiếc bánh hoa quả rất ngon.Vẫn còn đang nóng. Lạc Tổng hôm trước anh có nói với tôi anh không thích ăn sáng. Thế nên tôi đã nhớ, không thích ăn sáng sao được chứ ? Ăn sáng là bữa ăn quan trọng nhất, vì thế hôm nay tôi đã mang cho anh đồ ăn sáng, nước đậu nành và bánh hoa quả của quán này là ngon nhất ở đây, hằng ngày mọi người đều phải xếp hàng dài để mua." Tôi cười chỉ vào túi bánh và cốc đậu nành đang tỏa mùi thơm phức nói.

Nét mặt Lạc Mộ Thâm tối sầm lại : " Không ăn, tôi ghét nhất những loại đồ ăn nhìn mất vệ sinh này, ăn vào sẽ đau bụng đấy. "

Một tay anh ta xua xua như xua đuổi ruồi :" Cầm đi đi cầm đi đi."

" Lạc Tổng, không mất vệ sinh đâu, ngon lắm đấy, anh ăn thử xem." Tôi cười hì hì nói.

" Không ăn." Gã này đúng là không muốn ăn liền quay mặt đi chỗ khác.

" Được rồi, vậy tôi để đây, nếu anh muốn ăn thì ăn, không muốn ăn, thì vứt vào thùng rác." Tôi nhẹ nhàng nói, " Tôi đi làm việc đây."

" Mau đi đi." Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Tôi cười bước ra khỏi phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm, suy nghĩ một lúc, tôi lại đẩy cửa phòng làm việc của anh ta, tôi phát hiện ra Lạc Mộ Thâm đang một tay cầm cốc đậu nành, một tay đang cầm chiếc bánh hoa quả đưa vào miệng, mà trong lúc này, tôi đã mở cánh của phòng làm việc, thế là, anh ta giữ nguyên tư thế làm như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết, anh ta đang cực kỳ lùng túng.

" À, Lạc Tổng, tôi muốn hỏi, quà tôi chọn cho chị Thái Á Á, chị ấy thích chứ ạ ? Tôi vội nhịn cười nói.

Răng của Lạc Mộ Thâm nhồm nhoàm nhai vài cái, anh ta nói to : " Tô Tư Nhụy, nếu cô bước vào mà không gõ cửa một lần nữa, tôi sẽ ném cô xuống mười tám tầng địa ngục đấy, để cô biến thành cái bánh hoa quả luôn."

Tôi sợ quá liền chạy một mạch ra khỏi phòng làm việc của anh ta.