Rồi bạn sẽ được nhận lại.
John Ruskin
Vào Ngày của Mẹ, ngôi nhà thờ nhỏ gần nhà chật kín người. Người gác cửa trao cho mỗi nữ tín đồ một nhánh hoa cẩm chướng đỏ. (Anh ta có hỏi trước: “Cô có phải là mẹ.”).
Tôi bận cầm cái áo khoác cho đứa con 4 tuổi và túi tã cho đứa 1 tuổi nên phải đổi tay để đón lấy cành hoa. Sau đó, tôi đi vào hàng ghế có chồng và bố mẹ đang chờ.
Không có gì ngạc nhiên trong chương trình lễ hôm nay. Năm nào cũng vậy, nhà thờ tặng hoa cẩm chướng để tôn vinh người mẹ. Mấy đứa trẻ con cũng lắc lư hát các bài hát về mẹ.
Nhưng Chủ Nhật năm nay rất có ý nghĩa vì giáo viên ở trường có một ý tưởng hay. Cô ta yêu cầu mỗi đứa hãy vẽ một bức tranh về mẹ, rồi cô sắp xếp thành các ảnh trình chiếu. Sau mỗi bài hát, một ảnh sẽ được chiếu lên màn hình. Tác giả bức tranh được phép nói suy nghĩ của mình trên micro.
“Đây là mẹ tôi đang lái xe. Mẹ mang chúng tôi đến mọi nơi.” Bức tranh vẽ một bà mẹ với đôi môi đỏ đang cười, nhìn ra ngoài cửa xe. Màn hình được ban tổ chức đặt phía sau bục nhà thờ.
“Đây là mẹ tôi đang nấu ăn.” Bức tranh vẽ người mẹ có mái tóc vàng, bà đang đeo cái tạp dề nhàu nát. Đây là bức gây cảm xúc nhất.
Những bức vẽ rất khác nhau nhưng tất cả đều ngọt ngào và mềm mại. Tôi rất hồi hộp chờ đến lượt con mình. Tôi biết bức vẽ của nó rất đặc biệt – một bà mẹ đang đứng giữa đồng hoa.
Tôi đang mải suy nghĩ thì nghe Owen bập bẹ: “Đây là mẹ tôi giặt đồ khi mẹ thức dậy buổi sáng.” Khán giả cười ồ khi bức tranh hiện lên. Giống như một người dẫn chương trình chuyên nghiệp, Owen chờ mọi người lắng xuống rồi nói tiếp: “Cháu không vẽ đúng tóc của mẹ. Nó còn dựng đứng hơn thế kia.”
Tôi muốn chết lặng. Sự tội lỗi chiếm lấy chỗ ngồi cạnh tôi, sự nghi ngờ chiếm lấy chỗ nó. Đó thật sự là cách Owen nhìn tôi? Có lẽ tôi phải nhảy khỏi giường trước khi mọi người thức giấc để lo mặc đồ, chải tóc.
Trước khi làm mẹ, tôi rất chắc chắn về khả năng làm mẹ của mình. Khi Dave và tôi mới cưới, anh em rể của anh thường mang các con của họ đến nhà tôi vào lễ Phục sinh. Chúng rất buồn và hay bò qua lại dưới chân bàn, hay dưới cây đàn dương cầm. Sau đó, tôi bảo chồng khi chúng ta có con, chúng sẽ không phải bò dưới chân bàn dương cầm. Tôi sẽ tìm việc cho chúng làm để chúng khỏi buồn. Tôi hình dung những chiếc túi đầy màu sắc treo trong gara, cái nào cũng đầy bút chì màu và những đồ chơi hợp lứa tuổi chúng. Những đứa trẻ sẽ rất hạnh phúc khi làm con tôi.
Bây giờ, sau 13 năm được làm mẹ, con tôi cũng từng bò dưới đàn dương cầm. Tôi nhận ra tôi thật ngây thơ. Những chiếc túi chỉ chứa toàn bánh trái tạp nhạp tôi mua được trên đường. Tôi có ba con: Owen 13 tuổi, Emily 10 tuổi, và Amy 6 tuổi.
Làm mẹ là một kinh nghiệm tuyệt vời. Chỉ mới ngày trước, Amy chạy vào bếp với hai người bạn và nói: “Mẹ ơi, mẹ cười đi. Con nói bọn nó mẹ cười rất ngây thơ. Mẹ phải cho chúng thấy để bọn nó tin. Cười đi mẹ.”
Bạn tôi kể câu chuyện về nhân viên điều hành nọ và vợ anh ta. Họ hay đi ăn tiệc và đưa ra 10 điều răn về cách làm cha mẹ. Rồi họ sinh con đầu lòng, đứa thứ hai cũng sớm ra đời. Khi đó đi dự tiệc, họ chỉ còn nói tám quy luật để làm cha mẹ. Khi ba đứa con đã lớn, họ chuyển từ 10 điều răn thành 3 đề nghị.
Đó cũng là vị trí của tôi vào Ngày của Mẹ hôm nay. Ba đề nghị có thể có hiệu nghiệm, không phải chỉ để làm cha mẹ mà cho cuộc sống nói chung. Tóm lại, trẻ con thật ra như thế nào?
1. Biết lắng nghe. Dì Lois luôn lắng nghe bọn tôi, dì trả lời tất cả những gì chúng tôi hỏi. Còn với người khác, bọn trẻ chỉ có thể nói chuyện với đầu gối hay cái cạp quần họ. Mỗi lần tôi tiếp xúc với dì Lois, tôi không chỉ nhận được câu trả lời mà còn hiểu hơn về dì. Dì luôn cúi mình thấp xuống để nói chuyện với chúng tôi. Bọn trẻ có thể nhìn vào mắt và ngửi thấy mùi nước hoa trên người dì. Dì Lois luôn lặp lại câu hỏi để chắc chắn đã hiểu đúng ý tôi. Dì làm chúng tôi cảm thấy mình là người quan trọng. Dì Lois cho bọn trẻ thấy giá trị của mình.
2. Đối xử với mọi người như người quan trọng. Tôi học điều này từ người quản lý văn phòng của chồng tôi. Vợ chồng Carol có 4 người con, bản thân cô là một người mẹ đặc biệt. Gia đình Carol có sự kính trọng và yêu thương lẫn nhau. Có lần tôi hỏi làm sao cô có được điều này. Cô nói khi vợ chồng cô ly dị, Carol nhận ra mình phải một mình nuôi con. Tự nhiên cô cảm thấy cần chúng và chúng cũng rất cần cô. Họ phải nương tựa vào nhau. Cô nói: “Các con chính là bạn tôi, những người rất quan trọng của tôi.”
Điều tốt nhất chúng ta có thể làm cho mọi người (con cái, bạn bè, đồng nghiệp, vợ chồng) là đối xử với họ như những người quan trọng. Tôi từng vội vàng nghe điện thoại trước khi con tôi bắt máy vì sợ chúng nói điều gì đó không tốt. Bây giờ, cho dù Nhà Trắng gọi tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Con tôi hiện giờ là những người tài giỏi, thông minh. Chúng là những người quan trọng. Tôi tự hào về chúng.
3. Hãy nhớ: chúng ta là con của Chúa. Tôi có người hàng xóm tên Fran, cô là mẹ của sáu người con. Chúng rất tự tin và là những người thành đạt nhưng không bao giờ kiêu căng. Khi tôi hỏi về các con cô, Fran nhẹ nhàng trả lời: “Chúng không hẳn là các con tôi đâu, Debbi. Chúng là con của Chúa. Ngài cho tôi mượn. Được biết chúng là vinh hạnh của tôi. Tôi xem chúng là những vị khách quan trọng, và có ảnh hưởng lớn đối với tôi.”
Nhìn bọn trẻ thích thật. Nhìn mọi người cũng thật tuyệt vời! Bạn thấy đấy, Ngày của Mẹ không chỉ cho các bà mẹ mà cho tất cả chúng ta.
Tôi đã đóng khung bức ảnh Ngày của Mẹ mà Owen vẽ. Tôi treo nó trong phòng giặt. Tôi thích bức tranh đó vì nó được vẽ bởi một cậu bé rất ngây thơ. Bức tranh chứng tỏ tình yêu con trai dành cho mẹ, cho dù người mẹ có mái tóc dựng đứng.