Sophocles
4-12-1989, Jessi, đứa con gái tôi ra đời. Bây giờ, nó được sáu tuổi rưỡi. Từ khi sinh nó, cuộc đời tôi đầy rẫy những cảm xúc lo lắng, hạnh phúc, tự hào, yêu thương mà có lẽ chúng còn nhiều hơn trước đây. Trước khi sinh, tôi không biết mình có thể yêu con nhiều như thế nào, cũng không biết cảm giác được yêu ra sao.
Khi đang mang thai, tôi thường thức giấc vào ban đêm vì khó ngủ. Tôi cố hình dung cảm giác được làm mẹ như thế nào. Tôi luôn nghĩ ra những điều có thể dạy con mình, mà còn nghĩ cả điều đứa trẻ sẽ dạy tôi.
Ngược lại, Jessi đã dạy tôi rất nhiều. Nó nhắc tôi nhớ rằng tất cả chúng ta khi sinh ra đều hồn nhiên và trong sáng. Chính bậc cha mẹ chúng ta là người quyết định sẽ nuôi dạy đứa con mà Chúa ban tặng như thế nào.
Tôi đã thấy sự quyết tâm của Jessi và học được nhiều điều về lòng kiên trì. Chúng ta đã ngã bao nhiêu lần trước khi có thể tự đi? Sự quyết tâm đó đã hao mòn dần khi chúng ta lớn lên. Việc Jessi cố chập chững những bước đầu tiên đã nhắc nhở rằng chúng ta không được từ bỏ. Chúng ta học được gì từ mỗi lần té ngã, phải đứng dậy và tiếp tục cố gắng.
Jessi đã đem đến cho tôi một món quà. Tôi nhận được thêm cơ hội thứ hai từ cái ngày nó ra đời. Một cơ hội để chứng kiến những việc trong thế giới trẻ thơ, ví dụ như: ngạc nhiên khi thấy bướm bay, chạy chân trần ra ngoài đường, chỉ cần sờ được đất cũng đã thấy vui. Nó thường bắt lỗi tôi mỗi khi nói từ không hay, và dạy tôi biết yêu bằng cả trái tim ngây thơ.
Trên hết, con gái đã dạy tôi về việc được ưu tiên. Tối nào cũng vậy, tôi thường vào phòng để kiểm tra cho an tâm. Nó đang ôm con gấu bông ngủ rất ngon lành. Không khí an bình bao quanh đứa trẻ thật đẹp. Tôi đứng đó một lúc rồi vuốt tóc cho nó, tôi cầu nguyện xin Chúa hãy bảo vệ con gái mình.
Lúc này đây, tôi nhận thức rõ những vấn đề quan trọng trong cuộc đời là gì. Những vấn đề về vật chất không quan trọng so với con gái tôi. Cho dù chúng có giá trị thế nào cũng không thể thế chỗ con gái mình. Với tôi, đó là tình yêu người mẹ.
Angela Heuer-Schenk