Editor: Kaori Kawa
Beta: Mai Kari
Thân thể hai người đều suy yếu, hơn nữa tâm tình kích động, nên sau khi an tĩnh lại thì cảm giác mệt mỏi rã rời. Đến tận khi nắng sớm rọi sáng Thượng Hải, bọn họ vẫn còn đang ngủ say, thế nhưng ngoài cửa từng trận từng trận chuông réo rắt đánh thức bọn họ dậy.
Giải Ý nói thầm, “Ai a?” Sáng sớm thế này, khẳng định không phải Tiểu Tư.
Dung Tịch trở mình, miễn cưỡng nói: “Dù sao không có khả năng là tìm ta.”
Giải Ý đành đứng dậy, mặc thêm một lớp áo khoác bên ngoài áo ngủ, nhìn qua lỗ mắt mèo ngoài cửa, phát hiện bên ngoài có một nam tử tuổi trẻ, hẳn là người xa lạ, rồi lại nhìn có chút quen mắt. Hắn suy nghĩ một chút, liền mở cửa, ôn hòa hỏi: “Ngài tìm ai?”
Thanh âm vị nam tử kia so với hắn còn nhu hòa, lễ phép hơn nói: “Ta là tam ca Trần Ức Dung, vị này là đại ca ta.”
Giải Ý nao nao, nhìn thoáng qua bên cạnh. Hai người ngoài cửa đều mặc âu phục, tướng mạo đoan chính, khí chất trầm ổn, vừa nhìn liền biết không phải người thường. Hắn bất động thanh sắc mà nhường đường, “Hai vị mời vào.”
Trần Tam khách khí gật đầu, làm thủ thế nhường đại ca mình đi vào trước, lúc này mới theo vào sau.
“Mời ngồi.” Giải Ý ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, giờ đã hơn mười giờ, chẳng thể trách người khác vô lễ, chỉ có thể trách mình cuộc sống không theo quy luật thường mà thôi.
“Xin lỗi, quấy rối rồi, chúng ta không biết Giải tiên sinh thức dậy muộn như thế.” Trần Tam mỉm cười xin lỗi. Người bên cạnh thì vẫn bất cẩu ngôn tiếu, ngồi ở sofa nhìn Giải Ý.
Giải Ý pha trà cho bọn họ rồi nói: “Ta không cần đi làm, buổi tối mới vẽ tranh nên thức dậy cũng muộn. Xin lỗi, xin đợi ta hai phút.”
Trần Tam lập tức lễ phép mà làm một thủ thế, “Giải tiên sinh cứ tự nhiên.”
Giải Ý vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó đi tới phòng ngủ, đóng cửa, một bên phi khoái mà thay đồ thường một bên nhìn người trên giường, cười nhẹ: “Đại ca ngươi cùng tam ca tới.”
Dung Tịch choàng dậy mở mắt. Giải Ý vội vã xua tay với y, “Ngươi đừng đi ra ngoài, để ta ứng phó.” Hắn gài nút, đến gần bên tai Dung Tịch, thanh âm rất thấp thì thầm, “Bọn họ nếu có hỏi, không thể làm gì khác hơn là nói ta dự định bao dưỡng ngươi vậy.”
Dung Tịch không biết nên khóc hay cười, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu. Hiện tại thân phận y không tiền, không quyền, không địa vị, không thế lực, ngay cả thế nào cùng Giải Ý quen biết, yêu nhau đều tìm không được lý do, ngoại trừ để Giải Ý làm bộ có tính khí cổ quái của nghệ thuật gia, thích y, muốn bao dưỡng y ra thì chẳng còn lý do gì để bọn họ cùng một chỗ cả.
Giải Ý cười khẽ, “Cho nên, hiện tại ngươi làm bộ xấu hổ không dám gặp người, tạm thời đừng ra ngoài.”
Dung Tịch lập tức nằm xuống, làm một thủ thế “Tất cả giao cho ngươi”, rồi yên tâm thoải mái nhắm hai mắt lại.
Giải Ý mở cửa phòng, đi ra phòng khách, lấy cho mình một tách cà phê, sau đó ngồi đối diện hai người, mỉm cười hỏi: “Hai vị Trần tiên sinh có việc gì sao?”
Trần Tam cười như xuân phong ấm áp, “Giải tiên sinh, Ức Dung là tứ đệ là của chúng ta, trước đây chúng ta không biết, sau này phụ thân qua đời có lưu di chúc, chúng ta mới tìm được y về, cho nên đối với đệ đệ này tương đối thương yêu. Y tại thành nhỏ lớn lên, cuộc sống rất quy tắc, lại là người thành thật, lần này mới từ bệnh viện đi ra, ở nhà chưa ở đêm nào đã chạy đến Thượng Hải, làm hại huynh đệ chúng ta rất lo lắng. Trợ thủ ta vốn đặt phòng cho y ở khách sạn rồi, thế nhưng y không ở mà lại đến ở nhà Giải tiên sinh, điều này làm cho chúng ta cảm thấy rất kỳ quái, cho nên muốn đến xem. Giải tiên sinh, ngươi cùng tứ đệ ta có quan hệ gì?”
“Thật sự như ngươi nhìn thấy, ta với y ở cùng một chỗ.” Giải Ý tiêu sái nhún vai, “Hai vị Trần tiên sinh sẽ không đối với việc này có gì không hài lòng chứ?”
“Chúng ta đương nhiên sẽ không kỳ thị tình cảm đồng tính, thế nhưng, tứ đệ ta rõ ràng không phải là người như thế. Trước đây y có kết hôn, vợ chồng rất ân ái. Xin hỏi, các ngươi là thế nào biết nhau? Thế nào quyết định cùng một chỗ?” Trần Tam có chút suy nghĩ mà nhìn nam tử rực rỡ lóa mắt trước mặt, “Giải tiên sinh, theo ta được biết, bạn trai ngươi đều là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh cả, như Lâm Tư Đông có tiền có thế, như Mã Khả có tài có mạo, ngươi thế nào lại coi trọng tứ đệ ta? Luận tài phú, bên ngoài, tài năng, địa vị, mọi thứ y đều không bằng ngươi, ngươi vì sao thích y?”
“Những điều ngươi nói đều không trọng yếu, hai người cùng một chỗ, kỳ thực bất quá là sống cuộc sống bình thường, từng chút từng chút bồi dưỡng tình cảm mới là trọng yếu.” Giải Ý bình thản ung dung, “Đầu tiên, y có tài nấu nướng, khiến ta rất thích, một ngày không ăn liền không vui một ngày; thứ nhì, y là người vô cùng ôn nhu, cùng y một chỗ, ta không có áp lực, cảm giác rất dễ chịu; thứ ba, trẻ tuổi, có sức sống, tương lai liền có khả năng vô hạn. Nếu như Trần tiên sinh nghĩ những điều này còn chưa đủ, vậy ta còn có thể liệt kê ra thứ tư, thứ năm nữa.”
Trần Tam nở nụ cười, “Giải tiên sinh thực sự là danh bất hư truyền.”
Giải Ý hạ thấp người, “Quá khen rồi.”
Lúc này, nam nhân vẫn trầm mặc kia nói, “Ta là Trần Trí Phàm, là lão đại ở Trần gia. Đây là lão Tam nhà ta, bởi vì luôn luôn không thích tên mình, cho nên tất cả mọi người gọi là Trần Tam, ngươi cũng có thể xưng hô như thế.”
Giải Ý hào hiệp nói: “Nếu như hai vị Trần tiên sinh không ngại, ta có thể theo Tiểu Dung gọi các ngươi đại ca, tam ca.”
Ánh mắt Trần Trí Phàm sắc bén mà nhìn hắn một hồi, hờ hững nói: “Giải tiên sinh nhất định cùng một chỗ với lão tứ nhà ta?”
“Đúng.” Giải Ý ra dáng “Ta là kẻ có tiền”, “Y đã nói với ta, y có hai căn nhà cùng một công ty in ấn lệnh tôn cho, nhưng y không có hứng thú với việc in ấn, cho nên không muốn tiếp nhận. Việc y muốn làm nhất là mở nhà hàng Tây Âu, ta nghĩ điều đó không thành vấn đề, hơn nữa việc buôn bán làm ăn tại Thượng Hải cũng rất tốt. Công ty in ấn trả lại cho các ngươi, tuy rằng đã ký tên lên văn kiện tiếp nhận di sản, nhưng thủ tục thay đổi cổ phần công ty vẫn chưa xử lý, có thể trực tiếp đưa cho cho các ngươi hoặc người các ngươi chỉ định, y từ bỏ.”
“Điều đó thì y phải tự ra mà nói, đồng thời đến công chứng làm thủ tục, ký tên giấy tờ.” Trần Trí Phàm không chút khách khí nhìn hắn, “Còn nữa, y không thể lưu tại Thượng Hải, điều đó rất nguy hiểm với y. Muốn mở nhà hàng cũng được, nhưng phải đến chỗ chúng ta mở.”
“Có cái gì nguy hiểm?” Giải Ý khó hiểu, “Việc buôn bán ở nơi nào đều có thể làm, chúng ta hợp pháp kinh doanh, đúng hạn nộp thuế, có cái gì nguy hiểm?”
“Nếu như y ở lại Thượng Hải, bất cứ lúc nào cũng có thể có đạn bắn về phía hai người, có thể là đột nhiên có xe hơi đụng phải trên đường, hay bảng quảng cáo trên đầu đột nhiên rơi xuống.” Trần Trí Phàm nói lạnh như băng, “Những điều này đều là nguy hiểm.”
Giải Ý nhíu mày, “Các ngươi chọc chuyện gì? Thế nào có nhiều phiền phức như vậy?”
“Chúng ta không làm chuyện gì, nhưng luôn có chuyện lại chọc chúng ta. ” Trần Trí Phàm cười nhạt, “Ta cho các ngươi thời gian hai ngày, nếu như không đi, ta gọi người buộc các ngươi đi.” Nói xong, Trần Trí Phàm đứng dậy đi.
Giải Ý có chút tức giận, “Nè, ngươi có ý gì?”
Trần Trí Phàm cũng không quay đầu lại mà mở cửa, ra khỏi nhà. Trần Tam cười tủm tỉm: “Cha ta đã sớm mặc kệ mọi chuyện, ca ta đã quen làm đại gia trưởng, nói năng luôn như thế này, xin Giải tiên sinh lượng giải. Các ngươi chuẩn bị, mau trở về chỗ của chúng ta. Ngày mai Ta gọi người thay các ngươi đặt vé máy bay.”
“Dù là gia trưởng cũng không thể ép buộc thế chứ? Tiểu Dung cũng không phải vị thành niên, y có quyền lợi lựa chọn cuộc sống mình.” Giải Ý thật sự tức giận, “Các ngươi dựa vào cái gì buộc y?”
“Chúng ta cũng không muốn buộc y.” Trần Tam cười khẽ, “Nhưng y nếu là người Trần gia, nhất định phải gánh trách nhiệm của chính mình.” Nói tới đây, Trần Tam ưu nhã khom người, “Giải tiên sinh, xin cáo từ.”