Như Quả Tái Hồi Đáo Tòng Tiền

Chương 12

Editor: Kaori Kawa

Beta: Mai Kari

Dung Tịch đi sớm về khuya, bận rộn cả mấy tuần lễ liền, công ty thành lập, hạng mục gia khí trạm cũng được các bộ môn bên Thị Chính tiến hành bàn bạc.

Hạng mục này có không ít công ty ở bên ngoài tìm hiểu tình hình, tỏ ý muốn làm, mà xí nghiệp bản địa lại không có động tĩnh, điều này làm cho các bộ môn bên thị chính trong lòng không vui, không dám đơn giản để bên ngoài làm, sợ bị hòa thượng ngoại lai lừa dối, nếu như bị lừa, không chỉ là bị nhục đơn thuần, còn trở thành trò cười cho người khác, đối với con đường làm quan tương lai rất ảnh hưởng. Mấy công ty lớn của Trần gia đều là xí nghiệp bản địa, hiểu biết sâu xa, cũng có quan biết với chính phủ địa phương, tài chính rất nhiều, bọn họ đứng ra, tất cả mọi người như trút được gánh nặng. Dù sao bất luận là cho xí nghiệp bản địa hay cho công ty phần đất bên ngoài tới, điều kiện đều là như nhau. Thế nhưng cho Trần thị thì tương đối an tâm.

Liên tục vài ngày đều là các loại xã giao khua chuông gõ mỏ, tam huynh đệ Trần gia dốc toàn bộ lực lượng mỗi ngày đều phải nháo đến nửa đêm mới về. Giải Ý minh bạch nội dung những xã giao này, đơn giản là ăn uống, sau đó đi hộp đêm tiếp tục uống rượu, rồi Karaoke, tán mỹ nhân, nói chung là tửu sắc tài vận, một cái cũng không thể bỏ qua. Hắn có chút lo lắng cho thân thể Dung Tịch, buổi tối không thể ngủ yên, chỉ có thể một người tại phòng vẽ tranh vẽ vẽ, như vậy mới có thể bình tĩnh tâm tình mà chờ bọn họ trở về.

Trước đây Dung Tịch tửu lượng rất tốt, nhưng là do trải qua thiên chuy bách luyện mà bồi dưỡng ra, còn trước đây Trần Ức Dung chỉ là viên chức phổ thông trong công ty, thời gian cần xã giao rất ít, hầu như không uống qua rượu, bởi vậy y đối với tình huống bản thân bây giờ không rõ ràng lắm.

Ngồi xuống bàn rượu, Trần Tam liền cười nói với những khách nhân: “Gần đây tứ đệ của ta vừa qua đợt bệnh nặng, mới xuất viện, bác sĩ căn dặn là không uống nhiều rượu, xin mọi người thứ lỗi.”

Khách nhân đều cười gật đầu, thân thiết hỏi thăm thân thể Dung Tịch. Dung Tịch cảm kích mà tỏ vẻ đã khôi phục sức khỏe nhưng phương diện thể lực còn có chút không được. Uống rượu là dùng thể lực mà chống đỡ, những người này nhiều năm trên bàn rượu phấn đấu, trong lòng đều minh bạch, vì vậy không đặc biệt chuốc say y, tất cả hướng về phía Trần Trí Phàm cùng Trần Tam bắt chuyện.

Lúc xã giao Trần Trí Phàm có dáng vẻ cười cười nhưng trong xương trong cốt vẫn lộ ra uy nghiêm lạnh lùng, mà Trần Tam thì tương phản, khéo léo, mạnh vì gạo, bạo vì tiền, khiến cho bầu không khí thủy chung rất náo nhiệt. Dung Tịch thấy hắn uống rượu như uống nước, mặt không đổi sắc, chuyện trò vui vẻ, không khỏi tán thưởng. Tuy rằng tất cả mọi người không có vây công y, nhưng xuất phát từ lễ tiết cùng thói quen, thỉnh thoảng lại kính y một ly, người ta kính rượu, y tự nhiên hoàn lễ, vì vậy một ly đi một ly tới, cũng uống không ít.


Cơm nước xong, mọi người theo Trần Tam đi tới hộp đêm lớn nhất bản thị, ngồi ở phòng hát xa hoa. Nơi này là sản nghiệp Trần Tam, hắn cho mỗi khách nhân an bài một tiếp viên, đều là chuyên gia, hoạt bát, lớn lên cũng rất xinh đẹp, những khách nhân này mới đầu còn muốn giả quân tử, đợi đến vài tuần rượu thì vui vẻ mà ôm tiếp viên uống rượu, nói giỡn, kể mấy câu chuyện cười hạ lưu, ngồi ở một chỗ mỉm cười nghe bọn họ hát, y cảm thấy dễ dàng hơn nhiều.

Nhìn nhìn một chút đồng hồ, đã hơn 11 giờ, y ra cửa gọi cho Giải Ý một cuộc điện thoại. Mới vừa reo hai tiếng, bên kia đã bắt máy, thanh âm Giải Ý trong trẻo, “Alo.”

Dung Tịch khoái trá mỉm cười, “Ngươi còn chưa ngủ a?”

“Ừ, ngươi không trở về, ta ngủ không được.” Thanh âm Giải Ý nhè nhẹ, lộ ra nhu tình thiên ti vạn lũ, “Ngươi uống rất nhiều rượu sao?”

“Cũng tạm, tam ca thay ta chống đỡ, uống không nhiều lắm.” Dung Tịch thân thiết nói, “Ngươi mau ngủ đi, chúng ta còn không biết đi tới lúc nào mới về.”

“Ta không sao, không buồn ngủ, dù sao ban ngày cũng có thể ngủ mà.” Giải Ý nhẹ giọng, “Ngươi coi chừng một chút.”

“Ta biết.” Dung Tịch nhỏ nhẹ trò chuyện cùng hắn một hồi, lúc này mới gác máy. Xoay người vừa muốn quay về phòng lại Trần Tam đứng ở phía sau, y không khỏi sửng sốt, nhanh chóng hỏi, “Tam ca, có việc gì sao?”

“Không có việc gì, ta đi ra hít thở không khí.” Trần Tam mỉm cười, “Tình cảm ngươi cùng Tiểu Ý thật tốt, rất hạnh phúc nhỉ?”

“Đúng vậy.” Dung Tịch gật đầu, “Trước đây chúng ta rất long đong, chủ yếu là ta quá ích kỷ, rõ ràng yêu hắn, mà không dám công khai biểu thị. Hắn đối với ta vẫn rất kiên trì, cũng rất khoan dung, không để cho ta bị áp lực gì, điều này khiến ta vô cùng hổ thẹn. Hiện tại chúng ta rốt cục cùng một chỗ, ta rất quý trọng.”


“Ừm, ta có thể hiểu được.” Trần Tam gật đầu, lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, đưa bao thuốc cho y. Dung Tịch khoát tay. Trần Tam đem bao thuốc bỏ vào túi, tựa vào tường hút một ngụm. Hắn uống rất nhiều, miệng mũi thở ra đều tản vị rượu, nhưng trên mặt chẳng biểu hiện gì, vẫn như cũ rất thanh tỉnh.

Dung Tịch nhìn hai mắt hắn, đột nhiên hỏi: “Tam ca có tâm sự?”

Trần Tam nhìn y một chút, bình tĩnh mỉm cười, “Ngươi là người Trần gia chúng ta, sớm muộn cũng sẽ biết, hiện tại nói cho ngươi cũng không sao. Nhà chúng ta có tổ huấn, không vào chính giới, không đi hồng đạo, cho nên trong nhà từ trước đến nay chưa ai làm quan, nhưng mấy đường khác thì đều có. Lúc ông già của chúng ta qua đời, đại ca làm xí nghiệp, ta đi giang hồ. Cho nên đại ca tới tại Thượng Hải cảnh cáo ngươi có thể bị nguy hiểm là vậy. Việc buôn bán là giết người không thấy máu, mọi người biểu hiện ra lễ phép khách khí, nhưng đâu được như thế. Tuy rằng ở đây là địa bàn của chúng ta, lão đại bang phái khác cũng giữ quy củ, không gây sự gì, nhưng luôn luôn có nhiều binh tôm tướng tép không biết tự lượng sức mình, làm xằng bậy, đó kỳ thực mới là điều đáng lo nhất. Thường thường có đại ca bị vô danh tiểu tốt ám sát, cho rằng như vậy có thể ngồi lên thượng vị, bọn họ làm bậy làm bạ, khó lòng phòng bị. Hơn nữa phía chính phủ bình thường tạo một cơn lốc dẹp xã hội đen gì gì đó, nên giang hồ cũng không dễ đi nữa. Ta nghĩ cùng mấy người bằng hữu tương đối thành công học học một chút, dự định triệt để tẩy trắng, nhưng nhiều huynh đệ như vậy theo ta làm ăn, một thời không có cách nào khác an trí, cho nên nghĩ mãi không ra cách.”

“Như vậy a.” Dung Tịch gật đầu, thành khẩn mà nói, “Tam ca, cái khác ta không có, ý tưởng thì còn có chút đỉnh, có thể giúp đỡ ra chủ ý, nếu như ta có chỗ hữu dụng với ngươi, xin cứ mở miệng, Tiểu Ý không hề ít bằng hữu, cũng có thể hỗ trợ.”

Trần Tam đưa tay xoa xoa đầu y, thân thiết cười nói: “Tốt, tam ca nhận ân tình này của ngươi.”

Tuổi tác thực của Dung Tịch so với hắn còn lớn hơn vài tuổi, kinh nghiệm xã hội cũng phong phú hơn hắn, nhưng lại chưa từng có hưởng thụ qua ấm áp gia đình, mấy ngày nay, Trần Trí Phàm cùng Trần Tam đều rất che chở y, y dần dần thích ứng được tâm tình của một đệ đệ, đối với hai người ca ca này cũng đã đối xử như ca ca của mình, đối với cử động thân thiết của bọn họ cũng không còn cảm thấy mất tự nhiên nữa, trái lại rất hài lòng.

Trần Tam hút xong một điếu, liền nói với y: “Vào đi thôi, chúng ta ở bên ngoài lâu như vậy, đại ca một người chống đỡ chắc chịu không nổi rồi.”

Dung Tịch cười gật đầu, theo hắn đi vào phòng.

Tới tận 2 giờ, bang khách nhân mới tận hứng mà về. Trần gia tam huynh đệ nhìn không có chuyện gì nhưng đi đường đã có chút phiêu phiêu lướt lướt, không đi vững nữa. Bảo vệ của bọn họ vây quanh đưa cả ba ra khỏi hộp đêm, chia nhau lên xe, cùng quay về Trần trạch.

Vài chiếc xe chạy làm náo nhiệt cả khu giải trí, tiến vào đại lộ, bỗng nhiên có một chiếc xe vận tải to ngang nhiên chắn ngăn, chặn họ lại. Những bảo vệ này kinh nghiệm vô cùng, ứng biến cực nhanh, lập tức dừng ngay, quay đầu. Lúc này, bên kia cũng từ đâu toát ra một xe vận tải khác, chắn ở phía sau, chặn họ.

Dung Tịch ngồi ở ghế sau, bị thắng gắp liên tục khiến đầu váng mắt hoa, còn chưa phản ứng là chuyện gì liền được bảo vệ bên cạnh đè xuống, bảo hộ.

Trong bóng tối, y nghe được tiếng súng dày đặc như mưa rào đột nhiên vang lên.