Gần tới trưa, Lục Thiết Âm mới bò dậy. Hắn một bên mặc lại y phục, một bên cúi thấp đầu hôn Tống Ngọc Thanh vẫn còn đang say ngủ. Sau khi đắp chăn kín cho y, hắn mới khẽ khàng bước chân ra khỏi cửa.
Ai ngờ, hắn vừa mới đẩy cửa ra đã thấy Ngô Tiếu Kiệt với vẻ mặt quái dị đang lao sấp tới.
“Sao sư phụ lại ở đây?”
“À, ta vừa đi ngang qua.”
“Đi ngang qua?” Lục Thiết Âm ngẩn người, có chút hoài nghi đặt câu hỏi, “Đi ngang qua thì cần ghé tai vào sát cửa như vậy sao?”
“Hở, ha ha ha!” Ngô Tiếu Kiệt cười gượng mấy tiếng, mắt nháy nháy tỏ vẻ vô tội, “Là ta quan tâm ngươi mà.” Vừa nói vừa đặt tay lên vai Lục Thiết Âm, lôi hắn ra ngoài cửa.
“Hôm nay ngươi ngủ đến tận trưa mới dậy, hẳn đã hòa hảo với người kia rồi? Sao hả? Vi sư dạy ngươi chiêu đó có hữu dụng không?” Ngô Tiếu Kiệt híp mắt hỏi một câu, nét mặt lộ vẻ trêu chọc.
Lục Thiết Âm bị kẻ kia trêu đến đỏ cả mặt, nửa chữ cũng không nói được, chỉ có thể cúi thấp đầu.
Ngô Tiếu Kiệt cười to một hồi, đến một lúc sau mới nghiêm mặt lại, “Chuyện hôm qua ta đã biết rồi, đều là do nhị sư đệ ngươi làm loạn.”
“Không sao, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi.” Dừng lại một chút, hắn thấp giọng lẩm bẩm, “Hơn nữa… có khi lại là nhị sư đệ cố ý giúp mình…”
“À? Tiểu Ngọc hài tử này đâu có tốt bụng như vậy, hắn một lòng chỉ nghĩ đến chuyện báo thù thôi.”
“Mà, nhị sư đệ và Tống giáo chủ rốt cục có thù oán gì? Vì sao cứ nhất định phải đẩy đối phương vào chỗ chết?”
“Cái này à.” Ngô Tiếu Kiệt đảo mắt, tựa như cố gắng nhịn cười, “Ngươi không biết thì tốt hơn.”
Lục Thiết Âm thấy vậy cũng không hỏi thêm, “Hai người bọn họ cứ giết tới giết lui thế cũng không tốt, sư phụ hẳn là phải khuyên bảo nhị sư đệ mới đúng.”
“Tính tình Tiểu Ngọc bướng bỉnh như vậy, làm sao ta khuyên được? Theo ta thấy, ngươi và Tống giáo chủ cứ chạy trốn đi thì tốt hơn.”
“Sư phụ…”
“Chịu thôi, sau này nếu có chuyện gì xảy ra, ta nhất định sẽ đứng về phía Tiểu Ngọc. Cũng không phải vi sư cố ý thiên vị, chỉ là với Tiểu Ngọc…” Ngô Tiếu Kiệt cắn răng, thở dài nhè nhẹ, đôi con ngươi lại lộ rõ vẻ cưng chiều, “Ta dù có phải chết trăm nghìn lần, cũng sẽ luyến tiếc hắn cau mày một cái.”
Lục Thiết Âm ngẩn người, lúc này mới hiểu được quả thật là sư phụ thâm tình với nhị sư đệ. Trong lòng lại cứ vẫn còn nghi hoặc, hắn không kìm được liền hỏi, “Sư phụ, người cai rượu thật sao?”
“Hả? Ừ, lâu lắm rồi không uống.”
“Bởi vì khi say người sẽ gọi tên nữ nhân kia?”
Nghe vậy, Ngô Tiếu Kiệt biến sắc, nụ cười cũng cứng đờ trên khuôn mặt. Người nọ nhanh chóng khôi phục như thường, khoát khoát tay, nhếch môi cười, “Chuyện xảy ra từ lâu, ta đã sớm quên rồi.”
Lục Thiết Âm có chút xúc động trong lòng, sau khi do dự một hồi, hắn không hỏi thêm mà chỉ nói, “Quên đi cũng tốt.”
Bước về phía trước vài bước, hắn lại nói thêm, “Cũng không còn sớm nữa, sư phụ quay về với nhị sư đệ đi, con cũng phải đi xuống bếp.”
“Cái gì? Ngươi lại muốn nấu ăn cho họ Tống?”
“Vâng.”
“Tiểu tử ngốc.” Ngô Tiếu Kiệt híp mắt, gõ gõ vào trán Lục Thiết Âm vài cái, “Bị người ta sai khiến hô đến gọi đi như vậy, ngươi thật chẳng có tiền đồ.”
Lục Thiết Âm sững người, đang định mở miệng phản bác, dưới lầu đã vang lên tiếng Đoạn Minh Ngọc.
“Sư phụ, ngươi còn định lề mề đến bao giờ nữa? Cơm canh sắp nguội cả rồi.”
“A, tới ngay đây!” Ngô Tiếu Kiệt lớn tiếng đáp lời, vẻ mặt lập tức trở nên dịu dàng, ‘bịch bịch bịch’ chạy xuống lầu, không nói thêm với Lục Thiết Âm câu nào nữa.
Lục Thiết Âm trợn mắt há mồm nhìn theo bóng lưng kẻ kia, một lát sau mới nhỏ giọng lẩm bẩm, “Nói một hồi, không phải sư phụ cũng giống con sao?”
Nghĩ nghĩ, hắn thở dài một hơi, xoay người bước tới nhà bếp chuẩn bị bữa trưa.
Nửa canh giờ sau, khi Lục Thiết Âm bưng mấy món ăn lên thì Tống Ngọc Thanh đã tỉnh lại, chẳng làm gì chỉ ngồi đờ ra ở đầu giường. Vừa thấy hắn bước vào, y đã lập tức tươi cười, đáy mắt tràn đầy tình ý ngọt ngào.
Trái tim trong lồng ngực Lục Thiết Âm lại nhảy loạn lên, tay chân tê dại như sắp nhũn ra đến nơi. Chỉ mới xa nhau có một lúc mà đã tương tư khó nén, hắn thực sự không hiểu vì sao trước đây mình có thể vô tình với Tống Ngọc Thanh như vậy.
Vừa nghĩ vừa đi nhanh về phía trước, hắn đưa thức ăn tới trước mặt Tống Ngọc Thanh, giúp y chia cơm gắp thịt, hầu hạ cực kì chu đáo. Tống Ngọc Thanh lười biếng ngáp mấy cái, thoải mái mặc kệ cho hắn phục vụ.
Lục Thiết Âm thấy hôm nay tâm tình y tựa hồ không tệ, vội nói ra chuyện mình và sư phụ đã thương lượng với y.
Tống Ngọc Thanh vừa mới nghe xong sắc mặt đã biến đổi, cả giận nói, “Ngươi đang nói đùa cái gì? Rõ ràng là tên kia đắc tội với ta trước, dựa vào cái gì mà bắt ta nhượng bộ? Nếu nhị sư đệ ngươi thực sự có bản lĩnh, cứ để hắn tới đây báo thù, đánh với ta một trận sống mái!”
“Tống giáo chủ, ngươi cứ bình tĩnh đã.”
“Hừ, chuyện ngày hôm qua ta còn chưa tính sổ với hắn đâu. Hắn lần sau còn khiến ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ viết tất cả những bê bối của hắn ra giấy, dán lên khắp tường thành…”
“Tống giáo chủ, nhị sư đệ đang ở dưới lầu, ngươi nói to như vậy hắn sẽ nghe thấy đấy.”
Nghe vậy, Tống Ngọc Thanh không những không ngậm miệng, trái lại còn cất giọng gào to, “Ta cố ý nói cho hắn nghe—“
Lục Thiết Âm mí mắt giật giật, thái dương cũng nhức nhức, dưới tình thế cấp bách, hắn nghiêng người về phía trước, dùng môi chặn lời Tống Ngọc Thanh.
“Ưm…” Tống Ngọc Thanh không nói được chỉ có thể hổn hển thở dốc, mặc hắn định đoạt. Nụ hôn vừa qua, y nghiến răng nghiến lợi gối đầu lên vai Lục Thiết Âm, oán hận lầm bầm, “Giảo hoạt.”
Lục Thiết Âm nhếch miệng, cười mà không nói.
Tống Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên nói một câu, “Ngươi có vẻ rất nghe lời sư phụ?”
“A, đương nhiên rồi.”
“Nếu sư phụ và nhị sư đệ ngươi muốn chia rẽ chúng ta, ngươi sẽ làm gì?”
Lục Thiết Âm ngẩn người. Hắn tuy biết rõ sư phụ sẽ không bao giờ làm chuyện này, lại vẫn cứ thành thành thật thật đáp, “Cho dù có bị trục xuất khỏi sư môn, có bị toàn thiên hạ chế nhạo, ta cũng… quyết ý cùng ngươi.”
Gương mặt đỏ ửng, ánh mắt lại vô cùng kiên định, đẩy đưa tình ý.
Tống Ngọc Thanh bỗng cảm thấy trong lòng đại loạn, vừa mới nhìn thẳng vào hắn một cái đã vội nghiêng đầu tránh sang chỗ khác.
Lục Thiết Âm nhìn y, ngạc nhiên nói, “Tống giáo chủ, ngươi đỏ mặt kìa.”
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy gương mặt Tống Ngọc Thanh lại càng thêm đỏ. Y quay đầu hung dữ nhìn Lục Thiết Âm trừng trừng, nhấc chân lên đá, “Cút!”
— TOÀN VĂN HOÀN —