Lục Thiết Âm đưa tay lên ấn thái dương, chần chừ một lúc rồi rốt cục cũng đuổi theo, dè dặt gọi người, “Tống giáo chủ…”
Tống Ngọc Thanh tựa như không hề nghe thấy, chẳng thèm quan tâm đến hắn, vẫn tiếp tục cúi đầu bước đi.
Lục Thiết Âm không còn cách nào chỉ đành kéo tay y, kết quả vừa mới động đến ống tay áo, hắn đã cảm thấy cánh tay tê rần, hóa ra là bị nội lực chấn động.
“Tống giáo chủ.” Lục Thiết Âm cúi đầu nhìn bàn tay mình, không kìm được mở miệng hỏi, “Ngươi nói ‘đã quá muộn’ là có ý gì?”
Tống Ngọc Thanh vốn không để ý đến hắn, nhưng sau khi bước thêm vài bước, y chợt dừng lại, lạnh lùng thốt lên, “Nghĩa là… ta đã không còn thích ngươi.”
Giọng y nói trầm thấp khàn khàn, ngón tay thậm chí còn hơi run rẩy.
Lục Thiết Âm lại chẳng hề phát hiện. Sau khi sửng sốt một lát, hắn buột miệng kêu lên, “Ta không tin! Nếu trong lòng ngươi không có ta thì còn quay lại Lâm An làm gì?”
Tống Ngọc Thanh đỏ cả mặt, may mà có mặt nạ che nên Lục Thiết Âm mới không nhìn thấy, “Thành Lâm An rộng lớn như vậy, ta thích tới thì tới, thích đi thì đi, liên quan gì tới ngươi? Ta có thể trở về báo thù, cũng có thể trở về giết người, nhưng chắc chắn không phải là vì ngươi.”
Lục Thiết Âm dù nghe giọng điệu y cương quyết, lại chỉ xem như y đang giận dỗi, tay vì thế tiếp tục vươn ra ôm lấy thắt lưng y, “Mới chỉ có hai tháng mà thôi…”
“A, hai tháng còn chưa đủ dài sao? Thích một người thì khó, nhưng quên một người lại vô cùng đơn giản.” Tống Ngọc Thanh ngẩng đầu nhìn Lục Thiết Âm, bàn tay đặt trước ngực, y nói ra từng chữ, “Chỉ cần thu trái tim này về là được.”
Dứt lời, nhẹ nhàng đẩy Lục Thiết Âm ra, y xoay người rời đi không hề ngoảnh lại.
Lục Thiết Âm thân hình lảo đảo, đáy lòng đau đớn khiến hắn suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất. Tới giờ này khắc này hắn mới hiểu, Tống Ngọc Thanh không phải là giận dỗi, y… xác xác thực thực đã buông tay.
Một khi đã thương tuyệt không hối hận, khi hết thương rồi chẳng chút lưu luyến rời đi, đây mới là tính cách của Tống Ngọc Thanh, khác xa với mình dây dưa, không quyết đoán.
Lục Thiết Âm càng nghĩ càng thấy đau lòng, bên cạnh hối hận, hắn cũng chắc chắn thêm tâm ý của mình. Chính bởi vì Tống Ngọc Thanh dám yêu dám hận, coi khinh tất cả, mình mới không thể kìm lòng mà động tâm, đắm chìm trong đó đến không tài nào thoát nổi.
Sau một hồi ngẩn ngơ, hắn rất nhanh lấy lại tinh thần, hít sâu mấy hơi, lại tiếp tục đuổi theo.
Tống Ngọc Thanh nghe được tiếng bước chân quen thuộc, dù không quay đầu lại, y vẫn thầm ngạc nhiên. Do dự hồi lâu, y mới lạnh lùng nói một câu, “Những điều cần nói đã đều nói rõ, ngươi còn chạy theo làm gì?”
Lục Thiết Âm nhìn thấy ánh mắt y băng lãnh, tình ý thuở ban sơ đã không còn, ngực liền như nghẹn lại. Hắn vẫn nhếch miệng cười, thành thành thật thật nói, “Nhưng chuyện của ta vẫn chưa xong. Dù Tống giáo chủ đã buông tay, tâm ý của ta vẫn không thay đổi.”
Vừa nói, hắn vừa lấy tay chụm lại quanh miệng, cất cao giọng hét, “Tống Ngọc Thanh, ta thích ngươi!”
Đinh tai nhức óc.
Vừa nãy nói ra, hắn mặt đỏ tim đập, lời vừa nhẹ lại vừa khẽ. Lần này hắn cố ý dùng nội lực, tiếng vang rung trời, khiến cho Tống Ngọc Thanh bị dọa đến giật mình.
“Ngươi tự nhiên nổi điên cái gì? Sợ người khác không biết những chuyện vớ vẩn giữa ta và ngươi sao?” Tống Ngọc Thanh ngây người một hồi mới hoàn hồn được, liếc mắt nhìn xung quanh, y thật muốn xông lên vả vào mồm Lục Thiết Âm mấy cái.
“Xin lỗi.” Lục Thiết Âm sờ sờ mũi, cười ha ha, “Ta chỉ muốn nói cho ngươi nghe mà thôi.”
“Ngu ngốc!” Tống Ngọc Thanh thở phì phì trừng mắt nhìn hắn, sau đó thi triển khinh công lao về phía trước. Y vốn là muốn bỏ xa Lục Thiết Âm, ai ngờ đối phương khinh công cũng không kém, vẫn một mực đuổi theo.
“Tống giáo chủ, chờ ta với!”
“…”
“Tống giáo chủ, công phu của ta kém cỏi, sắp không đuổi kịp ngươi rồi. Được rồi, ngươi đi lâu như vậy, đã thấy đói bụng chưa? Có muốn ta nướng thỏ cho ngươi không?”
“Ồn ào!”
“Tống giáo chủ, sao ngươi lại kết thù với nhị sư đệ của ta? Lúc đó ngươi đã hạ độc gì hắn thế?”
“Câm miệng!”
Nháy mắt, lại giống như đã trở về trước kia.
Hai người ngươi truy ta chạy một lúc, cuối cùng cũng về đến Lâm An.
Tống Ngọc Thanh không dùng khinh công nữa, chỉ đành cúi thấp đầu lặng yên bước tiếp. Lục Thiết Âm chăm chăm bám theo, mở miệng ra nói toàn những lời vô nghĩa mong y hài lòng.
Tống Ngọc Thanh bị hắn quấy nhiễu đến không thể chịu được nữa, khi bước chân lên cầu, y thản nhiên cười với Lục Thiết Âm, nhẹ nhàng gọi hắn, “Đồ ngốc.”
Thanh âm êm ái nhẹ nhàng, dịu dàng như nước.
Nghe vậy, Lục Thiết Âm quả nhiên ngẩn người ngây ngốc nhìn y, thần trí cũng dường như chết mê chết mệt.
Tống Ngọc Thanh thấy thế cười lạnh một tiếng, không chút do dự nhấc chân đá thẳng vào bụng Lục Thiết Âm.
Lục Thiết Âm tránh cũng không tránh nổi, cả người ngả về sau “Ùm!” một tiếng rơi xuống nước.
“Chết rồi! Có người rơi xuống nước!”
Xung quanh liền có một đám người kéo đến góp vui.
Tống Ngọc Thanh lại chẳng thèm nhìn mặt nước lấy một cái. Y xoay người đi nhanh về phía trước, cúi đầu thấp giọng, “Đáng đời.”
Dù ngoài miệng nói vậy, khóe môi lại cong lên, nụ cười dần hiển lộ.