Như Lâm Đại Địch

Chương 23

Tống Ngọc Thanh đứng xa xa chỉ đưa mắt nhìn hắn một cái rồi lại chuyển mắt đi. Y cười lạnh với Lâm Hoài Trực, “Người của bổn tọa mà cũng dám động vào, ngươi thật to gan.”

“Nếu không dùng hạ sách này, làm sao thuộc hạ có thể mời giáo chủ đại giá?” Lâm Hoài Trực cũng theo thế cười rộ lên, thế nhưng tay cầm kiếm lại hơi run run.

“Ngươi trăm phương ngàn kế muốn đối phó với bổn tọa thì có ích gì? Hôm nay ngươi bán mạng vì lão hồ ly kia, ngày sau lão có nên nghiệp lớn, người đầu tiên phải giết chính là ngươi.”

Lâm Hoài Trực biến sắc rồi lại nhanh chóng khôi phục như thường, lưỡi dao sắc bén đặt trên cổ Lục Thiết Âm, “Việc này ta tất có chừng mực, không nhọc lòng giáo chủ quan tâm.”

Tống Ngọc Thanh thấy thế quả nhiên không nhiều lời nữa, chỉ chậm rãi bước lên một bước, “Bổn tọa đã đến đây đúng hẹn, ngươi cũng nhanh thả ngươi đi chứ?”

“Giáo chủ võ công cái thế, nếu là đơn đả độc đấu, thuộc hạ tuyệt không phải là đối thủ của ngươi. Vậy nên… phiền giáo chủ hãy chặt bỏ cánh tay phải của mình.”

Lời vừa nói ra, Tống Ngọc Thanh còn chưa phản ứng, Lục Thiết Âm đã hô lên đầu tiên.

“Không được!” Hắn vừa mở miệng, trên cổ đã nhiều hơn một vết máu, nhưng hắn lại chẳng quan tâm hét lớn, “Tống giáo chủ, ngươi cứ giết tên này đi, đừng để ý đến sinh tử của ta!”

Lục Thiết Âm ầm ĩ náo loạn nửa ngày, Lâm Hoài Trực tức giận đến đen cả mặt, Tống Ngọc Thanh lại chẳng hề cảm thấy gì, cũng không buồn liếc mắt nhìn ai kia. Y thong thả rút bội kiếm bên hông xuống, một chữ nhẹ nhàng nói ra, “… Được.”

Nghe vậy, Lục, Lâm hai người đều sửng sốt.


“Hả? Tống giáo chủ…”

“Giáo chủ quả là thẳng thắn.”

“Chỉ cần một cánh tay là đủ rồi sao? Vậy cũng rất dễ thôi.” Vừa nói chuyện, Tống Ngọc Thanh vừa chuyển kiếm sang bên tay trái. Kiếm sắc bén theo vai từ từ lún xuống, tơ máu rỉ ra rất nhanh, vẻ mặt y lại vẫn bình tĩnh thản nhiên như vậy.

Lục Thiết Âm mở to hai mắt nhìn thẳng y, trong thoáng chốc, trái tim vô cùng đau đớn. Không biết lực đạo nảy sinh bằng cách nào, hắn mạnh mẽ phá giải huyệt đạo, xông về phía trước.

Lâm Hoài Trực bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn đẩy suýt nữa thì ngã, may mà có trường kiếm trên tay mới có thể chế trụ người kia. Chờ đến khi gã đứng vững lại, bên môi Tống Ngọc Thanh đã nở nụ cười nhạt, độc châm trên tay cũng bắn ra.

Lâm Hoài Trực tránh cũng không thể tránh, đành cuống quít lôi Lục Thiết Âm ở trước người ra làm lá chắn. Vừa nghe thấy Lục Thiết Âm vì đau mà kêu lên, gã cũng rùng mình thầm gào to không ổn.

Hóa ra Tống Ngọc Thanh thừa dịp gã né tránh độc châm đã thi triển khinh công phi tới, một cước đá Lục Thiết Âm ngã lăn ra đất, song song đó cũng đâm một kiếm.

Lâm Hoài Trực có nằm mơ cũng không ngờ thân thủ Tống Ngọc Thanh lại nhanh như vậy. Gã trốn không thoát, liền bị trường kiếm đâm xuyên qua vai.

“Sao nào? Kiếm pháp tay trái của ta có đủ nhanh không?” Tống Ngọc Thanh hời hợt hỏi một câu, đôi mắt lạnh băng thấu xương, khuôn mặt dữ tợn như ma quỷ, “Ngươi muốn lấy mạng của bổn tọa sao, vẫn còn quá sớm.”

Lâm Hoài Trực trên vai bị thương, lại nhìn thấy bộ dạng Tống Ngọc Thanh đằng đằng sát khí thì sợ đến mức hồn siêu phách lạc. Gã lảo đảo lùi lại mấy bước, dáng vẻ xoay người bỏ chạy trông chật vật vô cùng.


Tống Ngọc Thanh cũng không đuổi theo, chỉ quay đầu ném cho Lục Thiết Âm một viên thuốc, “Đây là thuốc giải độc châm.”

Lục Thiết Âm vội vàng nhét viên thuốc vào miệng, lại vội vã đứng dậy níu lấy tay Tống Ngọc Thanh, “Tống giáo chủ, vết thương trên vai phải của ngươi sao rồi?”

“Chỉ là vết thương ngoài da, đừng lo.” Ngoài miệng nói vậy nhưng chân y lại trượt trượt, cả người lảo đảo như sắp ngã.

Lục Thiết Âm kinh hãi vội đỡ lấy người kia. Hắn gỡ mặt nạ của người kia, chỉ thấy Tống Ngọc Thanh sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy trán, khóe miệng còn chảy máu tươi.

“Tống giáo chủ, ngươi…”

“Không sao.”

Tống Ngọc Thanh vừa nãy một mình mạo hiểm, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc cũng chẳng lộ ra nửa phần sợ hãi, thế nhưng khi Lục Thiết Âm đứng ở đây, y lại hết lần này đến lần khác quay đầu, sống chết không chịu nhìn hắn.

Lục Thiết Âm không biết làm thế nào đành phải xé tay áo của mình, cẩn thận từng li từng tí băng bó vết thương cho y.

Tống Ngọc Thanh hừ nhẹ, tuy y chẳng nói một lời, sắc mặt lại càng ngày càng khó coi. Cuối cùng, y không cầm cự nổi đành phải lấy tay đè xuống vết thương trên bụng.


Lục Thiết Âm nhìn lại, vừa nhìn đã thấy hắc y nhuộm đầy vết máu đỏ hồng. Lúc này, hắn mới hiểu vết thương cũ của Tống Ngọc Thanh quả thật chưa lành, y chỉ vì cứu mạng hắn mới cố gắng chống đỡ đánh nhau một hồi với Lâm Hoài Trực. Nghĩ đến điều nay, hô hấp cũng đã cứng lại, hắn thì thào nhỏ giọng, “Tống giáo chủ, ngươi cần gì phải tới cứu ta?”

“Nếu ta không tới, ngươi đã mất mạng từ lâu.” Tống Ngọc Thanh quay đầu lại hung dữ trừng mắt với hắn. Thần sắc kia dữ tợn, song đôi con ngươi lại sáng tựa ánh sao, gợn đầy tình ý.

Lục Thiết Âm thấy ánh mắt nhu tình như nước đến vậy, ý chí dù có sắt đá đến đâu cũng không thể không động lòng. Hai tay lập tức duỗi ra, hắn ôm Tống Ngọc Thanh vào lòng thật chặt.

“Tống giáo chủ, ngươi trở lại Lâm An cùng ta đi? Nếu sư đệ ta…”

“Nếu sư đệ ngươi chưa chết, ngươi đành chấp nhận miễn cưỡng ở cùng ta, có đúng không?” Tống Ngọc Thanh cười nhạt một cái rồi nói tiếp, “Nhưng nếu y đã chết thật thì sao? Ngươi định giết ta báo thù, hay là vĩnh viễn không nhìn mặt ta nữa?”

“Ơ…” Lục Thiết Âm bị y trách mắng nhất thời không nói nên lời, tay chân luống cuống ngẩn ngơ tại chỗ.

“Hôm nay ngươi chỉ có thể lựa chọn một trong hai con đường.” Tống Ngọc Thanh giãy khỏi lòng hắn, chậm rãi lau sạch vết máu trên môi, nói từng từ từng chữ, “Hoặc là ở lại cùng ta, hoặc là quay lại Lâm An một mình.”

Im lặng hồi lâu.

Tống Ngọc Thanh đợi một lúc không thấy Lục Thiết Âm trả lời, tất nhiên đã hiểu tâm ý của hắn. Y nhẹ nhàng đẩy hắn ra, cụp mắt cười nhợt nhạt, “Thôi vậy, trong lòng ngươi chỉ có mình sư đệ, ngươi hãy mau trở về tìm y.”

“Ngươi vì ta vào sinh ra tử, ta sao có thể mặc kệ ngươi? Tóm lại, trước tiên cứ trị thương cái đã.”

“Câm miệng! Thích hay không thích, ta sao còn không rõ… những hư tình giả ý của ngươi.”

“Không, ta…”


“Cút mau!” Tống Ngọc Thanh vừa mới nhỏ nhẹ nói được một câu đã biến sắc, “Thừa dịp ta không còn sức, ngươi mau cút càng xa càng tốt! Công lực ta một khi khôi phục, ngươi nửa bước cũng đừng hòng rời đi.”

Cúi đầu nhìn tay hai bên đang nắm chặt, y có chút gắng sức hổn hển thở dốc, bàn tay lại từng chút một tách bàn tay Lục Thiết Âm ra.

Lục Thiết Âm kinh ngạc nhìn y, đáy lòng mờ mịt, thân lại vẫn như trong mộng.

Rời đi hay ở lại, hắn biết lựa chọn thế nào?

Lý trí nói cho hắn biết hắn phải trở về Lâm An tìm sư đệ, nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác không buông được hắc y nam tử trước mắt này. Hắn tựa hồ chỉ nhìn nhiều thêm một cái, sẽ dễ dàng trầm mê trong ánh mắt y, có làm thế nào cũng không tránh được.

Hai người chúng ta vĩnh viễn không thể ở gần nhau sao? Tống Ngọc Thanh quật cường như vậy, mà ta thì cứ do dự không ngừng.

Sau khi yên lặng đối diện một lát, Lục Thiết Âm than khẽ, lui lại vài bước, xoay người rời đi.

Không hề quay đầu lại.

Tống Ngọc Thanh cũng không nhìn hắn, chỉ nhắm mắt lại, đứng yên tại chỗ. Đợi đến khi tiếng bước chân dần dần đi xa, y mới ngóng theo cái phương hướng ấy, sau đó, thân hình lảo đảo, ngã ngồi trên đất.

Vết thương ở bụng lại nứt ra, máu không ngừng chảy.

Y vậy mà lại chẳng thấy đau đớn chút nào. Y lấy tay che mặt, ha ha cười ầm ĩ, cười đến khi thanh âm cũng nghẹn lại mới chịu ngừng. Che hai mắt mình đi, y cúi đầu thấp giọng, “Sư phụ, sư phụ, ta và người quả nhiên… cùng bước một đường…”