Những lời này đối với Lục Thiết Âm không khác gì sấm đánh giữa trời, khiến hắn tâm thần đại loạn, đứng cũng không thể đứng vững. Sau một hồi lấy lại tinh thần, hắn ngây ngốc mở to hai mắt, miệng mồm lắp bắp, “Tống giáo chủ, ngươi, ngươi… nói lại lần nữa…”
Kỳ thực lời vừa ra khỏi miệng, Tống Ngọc Thanh đã hối hận rồi, nhưng tính tình y cao ngạo như vậy, làm gì có chuyện đổi giọng sửa lời? Vì vậy, y khoanh tay hừ nhẹ một tiếng, “Từ mấy tháng trước, sư đệ của ngươi đã bị ta một kiếm kết liễu. Hôm đó, y gây sự với Giang Miễn nên một mình đi loạn trên đường. Ta vốn ghi hận y luôn luôn đối đầu với ta nên nhân cơ hội ra tay cắt đứt gân mạch của y. Khi đó, y quỳ dưới đất cầu xin ta tha mạng, bộ dạng kia quả cũng có chút đáng thương, nhưng ta thấy y đã tẩu hỏa nhập ma, kinh mạch nghịch hành, dù là thần tiên cũng không thể cứu nổi, vậy nên liền cho y một nhát. Sau đó, ta gặp phải sư phụ của ngươi trên đường, hắn nói muốn thay đồ đệ báo thù nên đâm ta vài kiếm, ta vì thế mới rơi xuống vách núi, gặp được ngươi.”
Những lời này y nói liên tục lại hợp tình hợp lý, khiến người ta không thể không tin.
Trong lòng đau đớn, Lục Thiết Âm lại không chịu tin đây là sự thật. Hắn tự mình lẩm bẩm, “Giả! Tống giáo chủ, ngươi đang lừa ta có đúng không?”
Tống Ngọc Thanh vì kích động mà lỡ miệng, bây giờ có làm thế nào cũng không thể cứu chữa được, hơn nữa ghen tuông cuồn cuộn dưới đáy lòng, y đơn giản là lạnh lùng trả lời, “Nực cười! Ta lừa ngươi thì có ích gì? Bổn tọa căn bản không cần làm trò này để chơi đùa với ngươi.”
Lục Thiết Âm nghĩ lại thật kĩ thì cảm thấy cũng đúng. Lúc này, khí huyết chợt như ngưng trệ, lồng ngực phập phồng, hắn run giọng hỏi, “Có thật là ngươi đã giết sư đệ ta?”
“Không sai. Tên tiểu tử kia nhiều lần phá hỏng đại sự của ta, nếu ta không trừng trị y một phen thì làm sao có thể giải mối hận trong lòng?” Mắt chuyển đi nơi khác, y cố tình khiêu khích, “Trừng cái gì mà trừng? Ngươi nếu có bản lĩnh thì giết ta báo thù đi.”
Hung thủ giết người lại có thể bình tĩnh ung dung, nói năng chuẩn xác như vậy, nếu là người khác chỉ sợ đã sớm lao tới liều mạng, thế nhưng Lục Thiết Âm dù hai mắt có đỏ ngầu, vẫn nhìn chằm chằm Tống Ngọc Thanh, sau đó cắn răng thấp giọng, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, một ngày không nhìn thấy thi thể sư đệ, ta tuyệt không tin y đã chết!”
Dứt lời, hắn xoay người ra cửa.
Tống Ngọc Thanh giật mình, vội đuổi theo vài bước, “Ngươi đi đâu?”
“Trở lại Lâm An.”
“Đứng lại! Tổng đàn Thiên Ma giáo là nơi ngươi muốn tới thì tới, muốn đi là đi sao?” Y vừa nói, tay phải vừa duỗi ra kéo lấy người kia.
Lục Thiết Âm lúc này tâm thần hoảng hốt, còn chưa kịp nghĩ công lực của mình và Tống Ngọc Thanh cách xa, đã trực tiếp động thủ.
Tống Ngọc Thanh híp mắt. Dù trong lòng tức giận nhưng ra tay vẫn lưu tình, sau khi hóa giải mấy chiêu, y mới miễn cưỡng chế trụ được người.
Lục Thiết Âm không chịu thua, tay không được thì dùng chân đá, lúc sau thậm chí còn cúi đầu húc vào ngực Tống Ngọc Thanh.
“Khốn kiếp! Ngươi đã đùa đủ chưa?!”
“Tống giáo chủ, ngươi buông tay!”
“Thế nào? Thả ra để ngươi đi tìm thi thể sư đệ sao?”
“Sư đệ ta chắc chắn không chết!”
“Hừ, ngươi nghĩ sao cũng được. Ngươi nếu có thể thắng ta, ta tất nhiên sẽ buông tay.”
Nghe vậy, Lục Thiết Âm quả nhiên lại bắt đầu giãy giụa. Võ công của hắn bình thường, khí lực lại không nhỏ, Tống Ngọc Thanh đành phải điểm huyệt hắn.
Một hồi hỗn loạn, Lục Thiết Âm chẳng hiểu sao lại mò được thanh chủy thủ bên hông Tống Ngọc Thanh. Hắn lúc này chỉ cầu thoát thân, trong lúc hấp tấp không kịp nghĩ nhiều đã trực tiếp rút chủy thủ ra quơ loạn.
Tống Ngọc Thanh thất kinh, huyệt còn chưa điểm được đã phải lui về sau mấy bước.
Lục Thiết Âm thấy thế lại thừa cơ đâm chủy thủ về phía trước. Hắn nguyên là muốn nhân cơ hội này đẩy lùi ngươi kia, ai ngờ Tống Ngọc Thanh không hề né tránh, mặc cho đao kia cứ thế đâm vào bụng mình.
Máu đỏ sẫm chậm rãi chảy ra.
Lục Thiết Âm ngây người, một lúc sau mới như người vừa choàng tỉnh buông lỏng chủy thủ nắm trong tay. Đường nhìn rời đi, hắn đối mặt với ánh mắt Tống Ngọc Thanh, thanh âm run rẩy, “Tống giáo chủ, vì sao ngươi không tránh?”
Tống Ngọc Thanh nhếch nhếch khóe miệng lạnh lùng cười. Y thờ ơ rút chủy thủ ra vứt trên mặt đất, một chữ lại một chữ trả lời, “Ta chỉ muốn thử đánh cuộc một lần.”
“Đánh cuộc cái gì?”
Tống Ngọc Thanh không đáp lại, chỉ chầm chậm tựa vào bức tường phía sau, ngón tay ve vuốt những chữ được khắc sâu trên đó, mắt nhắm lại, giọng nói khàn khàn, “Hôm nay, ta đã biết kết quả. Trong lòng ngươi… quả nhiên chỉ có một mình sư đệ.”
“Ta…” Lục Thiết Âm mở miệng muốn nói lại thôi.
Tống Ngọc Thanh nhấc tay ngăn cản, lười biếng nói một câu, “Ngươi đi đi. Ta chờ ngươi tìm được thi thể sư đệ, quay lại báo thù.”
Lục Thiết Âm ngẩn người, hắn cảm thấy mình hẳn là nên rời đi, thế nhưng hai chân nửa bước cũng không bước nổi. Đấu tranh hồi lâu, hắn vẫn nhìn thẳng vào Tống Ngọc Thanh như trước, mở miệng, “Tống giáo chủ, vết thương của ngươi…”
Tống Ngọc Thanh hổn hển thở dốc, trừng mắt liếc hắn rồi há mồm phun ra một chữ, “Cút!”
Lục Thiết Âm vốn đã mơ hồ, nay bị y quát như thế liền sợ đến hồn lìa khỏi xác, vội vã xoay người tông cửa xông ra.
Tống Ngọc Thanh nghe thấy tiếng bước chân kia càng đi càng xa, biểu cảm trên mặt đầu tiên là lạnh lùng, sau lại lập tức giãn mày cười khẽ.
Vết thương trên bụng vẫn chảy máu không ngừng.
Y không chút để ý vẫn cứ cười như vậy. Lấy tay sờ vào nơi ấy rồi giơ lên thờ ơ ngắm nhìn, y mở miệng liếm vệt máu trong lòng bàn tay.
Trong miệng đắng đắng chát chát, tất cả đều là mùi vị của máu tươi.
Vốn chỉ là một vết thương nho nhỏ.
Chẳng lấy được tính mạng y, chẳng làm hao tổn công lực của y, với Tống Ngọc Thanh, vết thương này vốn chẳng đáng gì. Thế nhưng, vì sao, nơi nào đó trong lồng ngực lại đau đến vậy?
Y hít sâu một hơi, cắn chặt khớp hàm, ngăn mình trong vô thức lại niệm ra một cái tên.
… Lục Thiết Âm…