Như không hề có

Chương 11

Docsach24.com

ip và tôi nhổm dậy, rồi Rip hỏi hắn, “Dạo này ông có gặp Julian không?”

Tay đó đang ngồi sau một chiếc bàn lớn, nhấc điện thoại lên và bảo Rip đợi một phút. Hắn không nói gì vào điện thoại. Rip tì lên bàn và cầm lên đĩa demo của một ban nhạc Anh mới nào đó, đưa cho tôi. Tôi săm soi nó rồi đặt lại trên bàn. Tay giám đốc liền toét miệng cười, bảo Rip rằng hai đứa bọn hắn phải đi ăn trưa.

“Thế còn Julian?” Rip hỏi.

“Tôi chịu,” tay giám đốc quảng cáo nói.

“Cám ơn nhiều nhé,” Rip nháy mắt.

“Tuyệt lắm, bé cưng,” tay đó nói, lại tựa người vào ghế, chậm rãi nhướn mắt lên.

Trent gọi khi Blair và Daniel đang ở nhà tôi và mời chúng tôi tới dự một bữa tiệc ở Malibu, nó nói gì đó về chuyện X sẽ tạt qua. Blair và Daniel bảo ý kiến nghe hay đấy, và dù tôi không thật muốn đi dự tiệc và cũng chẳng thiết tha gặp Trent cho lắm nhưng bầu trời bữa nay trong xanh quá, và một chuyến đi tới Malibu nghe chừng là một ý hay. Hơn nữa Daniel cũng muốn đi để xem mưa bão đã phá hủy những căn nhà nào. Khi lái xe dọc đường cao tốc Pacific Coast, tôi hết sức cẩn trọng để không tăng tốc, Blair và Daniel đang bàn về album mới của U2, và khi bài hát mới của The Go-Go nổi lên, họ bảo tôi bật to đài rồi hát theo điệu nhạc, nửa bỡn cợt, nửa nghiêm chỉnh. Trời mỗi lúc một lạnh khi chúng tôi tiến đến gần biển, bầu trời ngã sang màu đỏ tía, xám xịt, chúng tôi đi ngang qua một xe cấp cứu cùng hai xe canh sát đang tấp ở lề đường, lao vào bóng tối bao trùm Malibu, rồi Daniel nghển cổ lên nhìn, còn tôi thì giảm tốc xuống một chút. Blair nói cô ngờ rằng họ đang truy tìm một cái xác ô tô, một vụ tai nạn, và ba đứa chúng tôi nín thinh trong chốc lát.

X không xuất hiện trong bữa tiệc ở Malibu. Người dự tiệc cũng thưa thớt. Trent ra mở cửa, mặc quần bó sát, bảo chúng tôi là nó và một đứa bạn đang ở nhờ chỗ gã này vì gã đang ở Aspen. Rõ ràng, Trent rất năng tới đây, nhiều đứa bạn của nó, hầu hết là các người mẫu xinh trai tóc vàng như Trent cũng vậy, nó bảo chúng tôi cứ tự nhiên ăn uống, rồi quay lại bể tắm mát xa, nằm xoài ra đó dưới bầu trời đang tối dần. Hầu hết tụi ở trong nhà đều là giai trẻ, có vẻ như chúng có mặt ở khắp các phòng, nom giống hệt nhau: gày gò, toàn thân rám nắng, tóc vàng ngắn ngủn, mắt xanh với cái nhìn trống rỗng, giọng nói cũng vô cảm, thiếu bản sắc, thế là tôi bắt đầu tự hỏi không biết trông mình có giống hệt chúng nó không. Tôi cố gạt chuyện đó ra khỏi đầu đi lấy đồ uống, ngó nghiêng khắp phòng khách. Hai thằng con trai đang chơi Ms. Pac Man. Một thằng khác nằm trên đi văng nhồi nhét vô số bông vải, hút một điếu cần sa, xem MTV. Một trong hai thằng chơi Ms. Pac Man rên rỉ, đập mạnh vào cái máy.

Hai con chó chạy rông dọc bờ biển vắng tanh. Một thằng trong đám con trai tóc vàng gọi chúng lại. “Hanoi, Saigon, lại đây,” và hai con chó giống Doberman bèn duyên dáng nhảy lên hiên nhà. Thằng con trai vuốt ve mấy con chó, Trent mỉm cười và mở màn than vãn về dịch vụ ở Spago. Thằng đập máy Ms. Pac Man lúc nãy tiến đến, nhìn sang Trent.

“Tao cần chìa khóa con Ferrari. Tao phải đi mua ít rượu. Biết đám thẻ tín dụng ở đâu không?”

“Cứ quẹt đi,” Trent mệt mỏi nói.”Mà mua tonic nhiều vào, okay, Chuck?”

“Chìa khóa?”

“Xe?”

“Hẳn rồi.”

Ánh mặt trời bắt đầu rọi xuyên qua những đám mây, thằng vuốt chó ngồi kế bên Trent, quay ra tán chuyện với chúng tôi. Xem chừng thằng này cũng là người mẫu và đang ráng chen chân vào điện ảnh như Trent. Có điều đại diện của thằng này chỉ lo được cho nó một mẩu quảng cáo Carl’s Jr.

“Này Trent, bật rồi đấy, bạn hiền,” một thằng con trai gọi với ra từ trong nhà. Trent vỗ vai tôi, nháy mắt, bảo tôi phải xem thứ này mới được, nó ra hiệu cho Blair và Daniel cùng tới. Chúng tôi vào nhà, đi dọc hành lang, vào nơi tôi đoán là phòng ngủ của chủ nhà, có khoảng mười thằng con trai trong phòng, cộng thêm bốn đứa chúng tôi và hai con chó theo sau. Cả lũ trong phòng cùng dõi mắt nhìn lên một màn hình ti vi lớn. Tôi nhìn lên màn hình.

Một con bé mặt non choẹt, trần truồng, chừng mười lăm tuổi, nằm trên giường, tay bị trói với nhau trên đỉnh đầu, chân dạng ra, hai chân bị trói vào hai cột giường. Nó đang nằm trên thứ gì đó trông giống như tờ báo. Đây là phim đen trắng, lạo xạo, nên cũng khó xác định con bé đang nằm trên thứ gì, nhưng trông có vẻ như là báo. Camera nhanh chóng chuyển sang một thằng con trai, gày gò, trần truồng, vẻ mặt sợ sệt, đâu chừng mười sáu, mười bảy tuổi, bị đẩy vào phòng bởi một gã da đen béo mập, cũng trần truồng nốt, “của quý” to vật vã. Thằng con trai trân trân ngó máy quay một lúc lâu đến khó chịu, vẻ mặt hoảng sợ. Gã da đen trói thằng con trai nằm ngửa trên sàn, và tôi tự hỏi vì sao trong góc phòng lại có cưa xích, gã da đen làm tình với thằng kia, sau đó làm tình tiếp với con bé, rồi biến khỏi màn hình. Khi quay lại, gã mang theo một cái hộp. Có vẻ như đó là một hộp dụng cụ, tôi thấy bối rối trong phút chốc, còn Blair rời khỏi phòng. Đoạn gã lấy ra một cái chày đập đá cùng với một thứ trông từa tựa giá treo sắt, một hộp móng tay, một con dao to, mỏng, sau đó gã tiến đến chỗ đứa con gái, rồi Daniel mỉm cười, thúc vào mạng sườn tôi. Tôi vội vã rời khỏi phòng khi gã da đen toan dí một cái móng tay vào cổ đứa con gái.

Tôi ngồi dưới nắng, châm thuốc hút, ráng bình tâm trở lại. Ai đó vặn tiếng ti vi cho to lên, còn tôi ngồi ngoài hiên, nghe tiếng sóng biển, tiếng hải âu ríu rít, tiếng ro ro của đường dây điện thoại, cảm thấy ánh mặt trời chiếu xuống người tôi, rồi còn nghe tiếng cây cối lao xao trong làn gió ấm hòa cùng tiếng thét của đứa con gái vẳng ra từ cái ti vi trong căn phòng của chủ nhà. Trent lại trở ra, chừng hai, ba mươi phút sau, sau khi những tiếng gào thét của đứa con gái và thằng con trai chấm dứt, tôi nhận thấy “thằng nhỏ” của nó cũng dựng đứng lên. Nó tự chỉnh đốn lại rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Guy trả mười lăm ngàn đô cho cuộn phim đó đấy.”

Hai thằng con trai chơi Ms. Pac Man bước ra ngoài hiên, tay cầm đồ uống, một thằng bảo Trent là nó không nghĩ cái phim đó là thật, mặc dù cảnh cưa xích quả là căng.

“Tao cá là đồ thật,” Trent nói, có phần phòng thủ.

Tôi lại ngồi xuống ghế và dõi theo Blair tản bộ dọc bờ biển.

“Ừ, tao cũng cho là thật,” thằng kia nói, thả người xuống bể tắm hơi. “Phải thật chứ.”

“Thế sao?” Trent hỏi, giọng nhen nhóm hy vọng.

“Ý tao là, đại để như, mày làm giả cái đoạn thiến đó như nào? Tụi nó cắt cái thứ đó chậm vãi. Mày giả cái đó làm sao được,” thằng con trai nói.

Trent gật đầu, ngẫm ngợi chuyện đó một lúc, rồi Daniel ra ngoài, mỉm cười, mặt đỏ lựng, còn tôi lại ngồi xuống dưới nắng.

Chiều hôm ấy, West, một trong những thư ký riêng của ông tôi, đến nhà chúng tôi. Ông đeo cà vạt thắt nơ và áo khoác có phù hiệu của một trong những khách sạn của ông tôi ở sau lưng, cúi gập người mà phân phát kẹo cao su cam thảo Beechnut. Ông nói chuyện về cái nóng, về chuyến bay trên chiếc Lear. Ông tới cùng Wilson, một phụ tá khác của ông tôi, gã này đội mũ lưỡi trai đánh bóng chày màu đỏ, mang theo những mẩu báo mô tả thời tiết hai tuần qua ở Nevada. Cánh đàn ông ngồi quây lại, nói chuyện về bóng chày và uống bia, còn bà tôi ngồi đó, áo choàng khoác hững hờ trên cơ thể gầy gò, một mảnh khăn màu vàng và xanh quấn chặt quanh cổ.

Trent và tôi đang đứng quanh quẩn ở Westwood, nó kể cho tôi nghe chuyện gã kia đã trở về từ Aspen và đá đít tất cả mọi người ra khỏi căn nhà ở Malibu, vì thế Trent sẽ đến ở với một người ở Valley trong hai ngày, kế đó lên New York quay phim. Tôi hỏi nó là quay phim kiểu gì thì nó chỉ nhún vai nói: “Quay phim, bạn hiền ạ, quay phim.” Nó nói thật sự muốn quay lại Malibu và nhớ bờ biển nơi ấy. Kế đến nó hỏi không biết tôi có muốn hít chút coke không. Tôi bảo nó là có, nhưng không phải ngay bây giờ. Trent thô bạo túm lấy tay tôi nói, “Sao không?”

“Thôi mà, Trent,” tôi bảo nó. “Tao bị đau mũi.”

“Không sao đâu. Cái này sẽ giúp giảm đau. Mình có thể lên tầng trên, chỗ

Hamburger Hamlet.”

Tôi nhìn Trent.

Trent nhìn tôi.

Chỉ mất có năm phút, và khi chúng tôi quay về con phố, tôi chẳng thấy khá hơn là bao. Trent nói nó thì có và muốn ra chỗ dàn máy điện tử bên kia đường. Nó còn cho tôi biết chuyện Sylvan, từ Pháp đến, đã bị sốc thuốc quá liều hôm thứ Sáu. Tôi bảo nó là tôi chả biết Sylvan nào sất. Nó nhún vai. “Chích tĩnh mạch chủ bao giờ chưa?” nó hỏi.

“Tao chích tĩnh mạch chủ bao giờ chưa á?”

“Ừ.”

“Chưa.”

“Ôi trời,” nó nói giọng lo ngại.

Khi chúng tôi lên xe, chiếc Ferrari nó mượn của ai đó, mũi tôi chảy máu.

“Tao phải kiếm cho mày Decadron hay Celestone gì đấy thôi. Chúng giúp thông mũi,” nó nói.

“Mày kiếm đâu ra thứ đó?” tôi hỏi, nước mũi và máu dính đầy các ngón tay tôi và mẩu Kleenex. “Mày kiếm đâu ra thứ cứt đái đó?”

Một khoảng lặng dài trôi qua, nó khởi động xe rồi nói, “Mày nghiêm túc đấy à?”

Chiều hôm ấy, bà tôi trở bệnh nặng. Bà bắt đầu ho ra máu. Bà đã rụng tóc từ trước, vẫn liên tiếp sút cân vì bệnh ung thư tuyến tụy. Tối muộn, bà nằm trên giường mình trong khi những người khác tiếp tục chuyện trò về Mexico, các trận đấu bò và những bộ phim dở tệ. Ông tôi bị đứt tay lúc mở một chai bia. Họ gọi đồ ăn từ một nhà hàng Ý trên phố, một thằng bé mặc quần jeans có mảnh vá in dòng chữ Aerosmith Live mang đồ ăn tới. Bà tôi thấy khá hơn đôi chút. Tuy vậy bà không ăn gì cả. Tôi ngồi bên bà, ông bèn diễn trò ảo thuật bằng hai đồng đô la bằng bạc.

“Bà thấy không bà?” tôi hỏi. Rụt rè tới mức không dám nhìn vào đôi mắt kèm nhèm của bà.

“Có. Bà thấy,” bà nói, gượng cười.

Tôi đã sắp thiếp đi nhưng Alana lại tạt qua không báo trước, ả phục vụ mở cửa cho cô vào, thế là cô gõ cửa phòng tôi, tôi đợi một lúc lâu mới ra mở. Cô khóc lóc, bước vào phòng, ngồi lên giường tôi, nói gì đó đến một ca nạo thai và bắt đầu cười to. Tôi chẳng biết phải nói năng xử trí làm sao, nên tôi bảo cô là tôi rất tiếc. Cô đứng dậy, bước tới cửa sổ.

“Tiếc à?” cô hỏi. “Để làm gì?” Cô châm một điếu thuốc, nhưng không hút mà lại dập nó đi.

“Anh không biết.”

“À, Clay này...” Cô cười thành tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thoáng nghĩ cô sắp òa lên khóc. Tôi đứng bên cửa, nhìn sang tấm áp phích Elvis Costello, nhìn vào đôi mắt đang quan sát cô, quan sát hai đứa, và tôi ráng làm cô quên đi chuyện đó, nên tôi bảo cô qua đây, ngồi xuống, cô thì nghĩ tôi muốn ôm cô hay gì đó, thế là cô ra chỗ tôi, quàng tay qua lưng tôi rồi nói gì đó đại để như “Em nghĩ tụi mình đều đánh mất thứ cảm xúc gì đó.”

“Có phải của Julian không?” tôi hỏi, căng thẳng.

“Của Julian á? Không, không đâu,” cô nói. “Anh không quen cậu ta.”

Cô thiếp đi, tôi bước xuống lầu, ra ngoài, ngồi bên bể tắm mát xa, nhìn vào làn nước sáng ánh đèn, hơi nước tỏa lên từ đó, sưởi ấm tôi.

Tôi rời khỏi bể bơi ngay trước khi trời sáng và quay về phòng mình. Alana đang đứng bên cửa sổ hút thuốc và nhìn ra Valley. Cô bảo tôi rằng tối qua cô bị chảy máu rất nhiều và cảm thấy yếu. Chúng tôi ra ngoài ăn sáng ở Encino, cô vẫn đeo kính râm và uống rất nhiều nước cam. Khi hai đứa quay về nhà tôi, cô ra khỏi xe và nói, “Cám ơn anh.”

“Vì cái gì?” tôi hỏi.

“Em không biết,” lát sau cô nói.

Cô chui vào xe phóng đi.

Khi tôi xả nước bồn cầu trong phòng tắm, nó kẹt cứng vì Kleenex, đỏ lòm máu, thế là tôi đậy nắp lại vì chẳng thể làm khác được.

Sau đó, tôi tạt qua nhà Daniel. Nó đang ngồi trong phòng, chơi Atari trên ti vi. Trông nó không khỏe lắm, da sậm đến độ nhìn như cháy nắng, trẻ hơn là tôi nhớ lúc còn ở New Hampshire, và khi tôi nói gì đó với nó, nó nhắc lại một phần câu nói, rồi gật đầu. Tôi hỏi nó đã nhận được thư từ Camden hỏi kỳ tới chọn những lớp nào chưa, thế là nó lôi cái đài Pitfall ra, nhét vào một cái đĩa tên là Megamania. Nó không ngừng đưa tay chùi miệng, khi hiểu ra là nó sẽ không trả lời, tôi hỏi dạo này nó làm gì.

“Làm gì?”

“Ừ.”

“Loanh quanh.”

“Loanh quanh chỗ nào?”

“Chỗ nào á? Chỗ này chỗ nọ. Đưa tao điếu cần sa trên cái bàn đầu giường kia với.”

Tôi đưa nó ống cần sa và một hộp diêm của tiệm The Ginger Man. Nó châm lửa, rồi lại tiếp tục chơi Megamania. Nó đưa cho tôi điếu thuốc và tôi châm lại lần nữa. Những tia màu vàng rơi xuống quần của Daniel. Daniel bắt đầu nói về một con bé nó quen. Nó không nói tên con bé.

“Nó xinh, mười sáu tuổi, sống gần đây, thỉnh thoảng nó đến chỗ Westhand Ho trên đại lộ Westwood, gặp thằng bán hàng cho nó ở đó. Thằng này học đại học, mười bảy tuổi. Nó cứ tối ngày chích hàng vào người con bé, chích đi chích lại...” Daniel không né được một trong các tia màu vàng rơi trúng quân của nó, khiến thằng này biến mất khỏi màn hình. Nó thở dài, nói tiếp. “Thế rồi thằng đó cho nó ít axit, đưa nó tới một bữa tiệc trên đồi hoặc là ở Colony, rồi thế là... thế là...” Daniel ngừng lại.

“Thế là sao?” tôi hỏi, đưa lại nó điếu thuốc.

“Thế là cả lũ hiếp con bé.”

“Ờ.”

“Mày nghĩ sao?”

“Thật... tệ quá.”

“Ý tưởng kịch bản hay chứ?”

Ngừng. “Kịch bản.”

“Ừa. Kịch bản.”

“Tao không chắc lắm.”

Nó bỏ chơi Megamania, nhét cái băng mới có tên “Donkey Kong” vào. “Tao không nghĩ tao sẽ quay lại trường,” nó nói. “Về New Hampshire ấy.”

Một lúc sau, tôi hỏi nó vì sao.

“Tao chả biết,” nó ngừng nói, lại đốt thuốc. “Có vẻ như tao chưa bao giờ hiện diện ở đó hết.” Nó nhún vai, ngậm điếu thuốc. “Có vẻ như tao toàn ở đây.”

Nó đưa điếu thuốc cho tôi. Tôi lắc đầu từ chối.

“Thế là mày sẽ không về?”

“Tao sẽ viết kịch bản đó, hiểu chưa?”

“Nhưng bố mẹ mày nghĩ sao?”

“Bố mẹ tao? Họ chả quan tâm. Ông bà già nhà mày có quan tâm không nào?”

“Chắc chắn họ có nghĩ gì đó chứ.”

“Họ tới Barbados tháng này, kế đó đến... chó thật... tao chả biết... Versailles à? Tao đếch biết. Họ chả quan tâm,” nó lại nói.

Tôi bảo nó, “Tao nghĩ mày nên quay lại.”

“Thật tao chả tìm ra lý do,” Daniel nói, không rời mắt khỏi màn hình, tôi bắt đầu thắc mắc lý do là gì, nếu chúng tôi có biết. Cuối cùng Daniel cũng đứng dậy, tắt ti vi, nhìn ra ngoài cửa sổ. “Hôm nay có gió lạ. Mạnh phết đấy.”

“Thế còn Vanden?” tôi hỏi.

“Ai?”

“Vanden. Thôi nào Daniel. Vanden ấy.”

“Có lẽ con bé không quay lại đâu,” nó nói, lại ngồi xuống.

“Nhưng cũng có thể.”

“Vanden là ai?”

Tôi tiến đến chỗ cửa sổ, bảo nó là năm ngày nữa tôi sẽ đi. Bên ngoài, những tờ tạp chí nằm phơi ra cạnh bể bơi, gió lật tung các trang báo, xô chúng bay qua khối bê tông cạnh bể bơi. Một tờ rơi xuống bể. Daniel không nói gì. Trước khi đi, tôi nhìn nó châm một điếu cần sa nữa, ngó mấy vết sẹo trên các ngón tay nó, không hiểu sao bỗng cảm thấy khá hơn.

Tôi đang đứng trong một bốt điện thoại ở Beverly Hills.

“A lô?” tay bác sĩ tâm thần của tôi trả lời.

“Chào. Clay đây.”

“Vâng, ồ chào cậu, Clay. Cậu đang ở đâu vậy?”

“Một bốt điện thoại ở Beverly Hills.”

“Hôm nay cậu sẽ đến chứ?”

“Không.”

Im.

“Hiểu rồi. Ừm, tại sao lại không?”

“Tôi không nghĩ anh giúp được tôi nhiều lắm.”

Lại im. “Đó là lý do thực sự à?”

“Cái gì?”

“Nghe này, sao cậu không...”

“Quên chuyện đó đi.”

“Cậu đang ở chỗ nào ở Beverly Hills?”

“Tôi sẽ không gặp anh nữa, tôi nghĩ vậy.”

“Tôi nghĩ tôi sẽ gọi cho mẹ cậu.”

“Cứ việc. Thật tôi chả quan tâm. Nhưng tôi không quay lại đâu, OK?”

“À, Clay này. Tôi không biết nói sao, và tôi biết thời gian qua thật khó khăn. Cậu em à, chúng ta ai mà chẳng...”

“Mẹ mày.”

Buổi sáng hôm cuối cùng, West dậy sớm. Ông ta vẫn diện cái áo khoác và cà vạt thắt nơ cũ, còn Wilson vẫn đội cái mũ bóng chày màu đỏ. West lại mời tôi một thanh kẹo cao su Bazooka nữa và bảo tôi là một thanh kẹo cao su sẽ khiến ta yêu đời, thế là tôi lấy hai thanh. Ông ta hỏi tôi liệu mọi người đã sẵn sàng chưa, tôi bảo không biết. Vợ tay đạo diễn tạt qua cho hay rằng cuối tuần này họ sẽ bay đến Las Vegas. Bà tôi uống Percodan(44). Chúng tôi đi Cadillac đến sân bay. Đến xế chiều, máy bay rốt cuộc cũng cất cánh, rời khỏi hoang mạc. Trong phòng đợi sân bay vắng vẻ, tất cả nín thinh cho tới khi ông tôi quay sang nhìn bà tôi và nói, “Okay, bà ơi, chúng ta đi thôi nào.” Hai tháng sau đó, bà mất trên một chiếc giường cao rộng trong một phòng bệnh viện trống vắng ở ngoại vi hoang mạc.

Kể từ mùa hè ấy, tôi nhớ về bà theo nhiều cách khác nhau. Tôi nhớ mình từng chơi bài với bà và ngồi trong lòng bà trên máy bay, nhớ cách bà chầm chậm ngoảnh mặt tránh ông tại một trong những bữa tiệc của ông khi ông toan hôn bà. Rồi tôi nhớ bà đã lưu lại khách sạn Bel Air, cho tôi những viên kẹo bạc hà hồng hồng xanh xanh, và ở La Scala tối khuya hôm ấy, bà uống rượu đỏ, ngâm nga “On the Sunny Side of the Street” một mình.

Tôi thấy mình đang đứng trước cổng trường tiểu học cũ. Tôi không nhớ hồi tôi học ở đây đã có đám cỏ và hoa, hình như hoa giấy, đó chưa, khối bê tông kế bên tòa hành chính được thay bằng cây cối, những cây héo khô trước đây từng yếu ớt bám vào hàng rào gần trạm an ninh giờ lại tràn đầy sức sống, cả bãi đậu xe đã được lát lại gạch thật phẳng phiu, lớp nhựa đường đen mới nguyên. Tôi cũng không nhớ là có tấm biển lớn màu vàng ghi: “Khuyến cáo. Không vào. Chó canh đang làm nhiệm vụ” treo đằng cổng ra vào, trông thấy rõ từ vị trí xe tôi đang đỗ, trên con phố ngoài khuôn viên trường. Vì đã tan học nên tôi quyết định tản bộ quanh trường.

Tôi bước tới cổng, dừng lại một thoáng trước khi bước vào, suýt nữa đã quay người lại. Nhưng tôi không làm thế. Tôi bước qua cổng, nghĩ bụng đây là buổi chiều đầu tiên kể từ rất lâu rồi mình mới trở về và thả bộ quanh trường. Tôi dõi mắt nhìn theo ba đứa nhóc trèo qua một cái xà đặt kế bên cổng ra vào, và tôi nhận ra hai giáo viên từng dạy tôi hồi lớp một hoặc hai gì đó, nhưng tôi không nói gì với họ. Thay vào đó, tôi ngó qua cửa sổ một lớp học, nơi một cô bé đang vẽ quang cảnh thành phố. Từ chỗ đang đứng, tôi nghe thấy Câu lạc bộ Hát bè đang luyện giọng trong căn phòng kế bên chỗ cô bé đang ngồi vẽ, chúng đang hát những bài mà tôi quên béng, như “Itsy Bitsy Spider” và “Little White Duck.”

Hồi trước tôi thường đi ngang qua trường. Hễ khi nào lái xe chở hai em đi học, tôi lại lái xe ngang qua đó, và tôi sẽ trông thấy đám trẻ con bước lên những chiếc xe buýt màu vàng có đường trang trí đen, rồi các thầy cô giáo cười nói với nhau trong bãi đỗ xe trước giờ học. Tôi không nghĩ có bất kỳ ai khác từng theo học trường này lái xe qua đó, hay ra khỏi xe và ngó nghiêng, vì tôi chẳng nhận ra ai trong số những người mình gặp. Một hôm, tôi trông thấy một thằng mà tôi từng đi học cùng, có lẽ là lớp một, đứng bên hàng rào, một mình, tay nắm chặt hàng dây thép, mắt dõi ra xa, và tôi tự nhủ tên này hẳn phải sống gần đây hay gì đó, thế nên hắn mới đứng một mình, như tôi.

Tôi châm thuốc và ngồi xuống một băng ghế, nhìn thấy hai cái bốt điện thoại, nhớ ra rằng trước đây không hề có bốt điện thoại. Vài bà mẹ đón con từ trường về, mấy đứa nhóc trông thấy mẹ chúng liền chạy bổ qua sân, ùa vào lòng mẹ, cảnh tượng chúng chạy qua khoảnh sân bê tông khiến tôi cảm thấy thật yên bình, chẳng muốn rời khỏi băng ghế. Thế mà tôi lại thấy mình đang bước vào một căn nhà một tầng cũ kỹ, và tôi đoan chắc chỗ này chính là phòng học của mình hồi lớp ba. Căn nhà đang bị phá bỏ. Kế bên căn bỏ đi là một quán cà phê cũ, vắng tanh, cũng đang bị đập đi. Lớp sơn trên cả hai căn nhà đã phai mờ hết cả, những mảng sơn lớn màu xanh nhạt bị tróc ra.

Chú thích


44. Một loại thuốc giảm đau.