- Nổ vừa thôi. Nè! Nói đi! Tự dưng sao có mặt ở đây?
- Đang đi tour khách đòi ghé siêu thị rồi mới về khách sạn.
- Giám đốc đi hả?
- Đốc họ không, họ không chịu. Phỉa theo "giám" sát nữa.
- Sao anh hổng nói họ yêu cầu anh hưởng dẫn luôn đi.
- Em biết rồi. Anh khỏi nói.
Cô lườm lườm anh rồi cả hai phì cười. Bất chợt Quang nắm hai tay cô ủ trong tay mình, sững sờ mấy giây rồi Tố Quyên làm lơ ngó ra mưa, giọng Quang êm êm:
- Ấm chưa?
Cô giựt ta lại:
- Lúc anh chưa đụng vào thì ấm.
Quang cũng không vừa:
- Chứ không phải em lạnh run vì hồi hộp hả?
Cô chu môi:
- Không biết xấu hổ là gì?
- Anh bị lây của em đấy.
- Ơ! Sao từ em.
- Chứ sao. Hợp đồng đã hết lâu rồi. Ai uốn ba tấc lưỡi nài nỉ anh ký tiếp đi.
Cô gãi đầu rồi buông gọn:
- Ai bảo dễ dụ thì ráng chịu.
Quang chồm người qua kí nhẹ lên trán cô, anh mắng:
- Đồ lật lọng.
Cơn mưa cũng đã tạnh. Quang vẫn đứng bên cạnh Tố Quyên không muốn đi. Tố Quyên vẫn chưa xác định được trái tim mình muốn gì. Cô ngập ngừng:
- Tạnh mưa rồi. Em... phải về.
Quang nheo nheo mắt:
- Nếu em chịu trả cho anh đúng giá xe ôm, anh sẽ cho em cùng đoàn xe về khách sạn.
Cô chun mũi:
- Đồ tính toán.
- Giám đốc khách sạn mà. Không "chặt đẹp" uổng lắm huống hồ anh lấy đúng giá.
- Anh đúng là dân kinh doanh đó.
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn đi theo Quang leo lên xe. Anh để cô ngồi phía sau cùng du khách, còn mình thì đứng phía trên hướng dẫn mọi người cảnh quanh của thành phố.
Ngồi tự lự ngó ra ra đường qua ô cửa nhỏ Tố Quyên chợt ôn lại nhiều kỷ niệm.
Khi đứng trên đỉnh cao sự nghiệp cô mới phát hiện mình đã mất nhiều thứ, Tố Quyên chợt hỏi:
- Hy sinh như thế có đánh không?
Đặt tay trên ô cửa nhỏ, cô tỳ cằm suy nghĩ. Không phải cô không tìm được một người đàn ông nhưng giữa dòng người này ai sẽ là người yêu thương cô thật lòng.
Đã lâu cô và Phong không gặp mặt mà chỉ liên lạc qua điện thoại. Liệu cô và anh còn hy vọng gì không?
Trái tim cô đang nghĩ gì đây?
Tố Quyên rối bời với những tâm sự trong lòng. càng ngày cô càng cảm nhận sự cô đơn của mình.
- Có lẽ mình cần thời gian để suy nghĩ.
Thấy mưa còn nhẹ hạt, cô chạy băng qua đường, vẫn giơ cái giỏ trên đầu che mưa, ô nói gấp:
- Chú ơi! Bán cho tôi cái áo mưa.
Ông chủ đang dọn tiệm, quay lại:
- Hết rồi. Vừa mới bán xong.
Nói rồi ông đóng cửa tiệm lại cái rầm.
- Số mình cũng hên quá hén!
Cô lầm nhẩm, nép mình vào hàng hiên. Biết vầy lúc nãy mở cửa tiệm trở vào cho rồi.
Có tiếng xì xào, Triệu Thương nhìn qua. Thì ra không chỉ riêng cô, có rất nhiều người cùng hoàn cảnh với Triệu Thương. Cô xấu hổ quay đi khi phát hiện đó là hai cập tình nhân đi chơi bị mắc mưa. họ cũng đang tận dụng thời gian ở bên nhau bằng những nụ hôn thật cuồng nhiệt.
- Hết biết.
Triệu Thương lẩm nhẩm. Chợt cô hơi nheo mắt. Sao có chiếc xe dựng gần đó. À! Có lẽ họ không đi chung xe.
Cô thu người nép vào một góc như con mèo ướt mưa.
Tít... tít.
Điện thoại reo. Triệu Thương móc trong giỏ ra. Tên Phong hiện lên. Cô vuốt mặt cho trôi mấy giọt nước vừa thấm bám vào. Ngập ngừng một lúc, cô mở máy:
- Alô...
Bên kia, Phong không nói gì. Anh hình như đang rất xúc động, một lúc anh mới lên tiếng:
- Em đang ở đâu?
- Chẳng phải lần trước đã nói rồi sao. Em đang di du lịch mà.
- Thế hả? Ở đâu? Anh quên rồi.
- Thái Lan.
Phong lại im lặng. Từ lúc quen anh, Triệu Thương phát hiện anh có thói quen im lặng khi phải suy nghĩ. Nhưng anh đang nghĩ gì?
Tự dưng cô muốn biết như Triệu Thương không hỏi. Cô nói:
- Nếu không có việc gì em tắt máy đây.
- Khi nào em về.
- Để làm gì?
- Anh đón.
- Không cần đâu.
Cô tắt máy nhìn ra màn mưa.
Bậm môi, cô chớp mi thật nhanh để nước mắt không trào ra.
Khóc để làm gì hả Triệu Thương. Nếu đã quyết định xa rời anh ta thì phải quyết tâm từ bỏ chứ! Cô lấy điện thoại ra. Triệu Thương không gọi mà nhắn tin cho Quang đến rước mình. Cô không dám nói chuyện trực tiếp vì sợ không dằn được những cảm xúc trong lòng, cô sẽ khóc mất thôi.
Triệu Thương bỏ điện thoại lại giỏ, cô có cảm giác si đó đang nhìn mình. Ngẩng mặt nhìn qua đường. Trái tim cô đập liên hồi khi căng mất nhìn xuyên qua màn mưa. Tuy trái tim cô bướng bỉnh, có khi dập không theo ý muốn của chủ nó nhưng chỉ có một người mới làm đước việc đo. hồi hộp cô nghĩ Phong đang đứng bên kia. Xuyến xao trong lòng, hai tay cô bấu chặt vào nhau khi cố nhìn rõ bên kia tiệm. Không có ai.
Cô thất vọng dựa vào tường lý trí bảo né tránh thậm chí lúc nãy còn từ chối người ta nhưng trái tim thì cứ trông ngóng, đợi chờ và tìm kiếm người ta. Cô có quá mâu thuẫn với mình không?
Thả hồn với những suy nghĩ, cô như chìm vào thế giớ riêng tư của mình.
Bỗng cô đưa tay lên ngực, đặt vào tim mình tự nghe nhịp tim đập của mình. Cô hoảng hồn vì cánh làm việc của nó. Sao mà mạnh và nhanh dữ vậy.
- Trời ơi! Bệnh càng nặng rồi. Không có anh ta ở đây mà nó cũng đập tùm lum. lý nào là vậy.
Cô nhăn nhó lẩm nhẩm.
- Mới nghĩ đến đã đau tim rồi. Không được. Ngày mai mình phải đi khám bệnh mới được.
Cô sực nhớ đến tin nhắn cho Quang.
Lâu rồi sao máy không báo đã gởi tin. Lại kẹt mạng nữa ư?
Rõ là ông trời trêu mình mà.
Thình thịch... thình thịch...
Triệu Thương hoảng hồn nghe nhịp tim mình. Gì nữa đây? Lúc nãy mình đã nhìn kỹ rồi mà.
- Tên Trịnh Phong khó ưa đó đâu có ở đây? Mày làm gì mà đập lung tung vậy?
Cô nhăn nhó khó chịu với bản thân rồi bực mình nhìn sang đôi tình nhân.
Họ không còn quấn lấy nhau mà hình như đang cãi nhau. Triệu Thương đoán thế khi nghe xì xào:
- Sao lạ vậy?
- Đứng nhìn hoài. Đồ mất lịch sự.
- Vô duyên hết chỗ nói.
Triệu Thương thoáng đỏ mặt khi nghe họ làu bàu. Nói mình ư?
Triệu Thương thắc mắc, nhưng cô đứng phía sau họ mà. Vả lại cô mới chú ý khi họ cãi nhau.
Cô hơi nghiêng đầu ra phía trước nhìn theo hướng nhìn của đôi tinh nhân. Khe hở của họ cô thấy có một bóng người. xem nào! Ai mà làm kỳ đà cản mũi người ta vậy?
Triệu Thương đứng sững người khi nhìn rõ cái dáng cao to lù lù bên kia. Hai tay cố bấu vào vai giỏ bên hông. Giờ thì cô có thể lý giải được sự bấn loạn của con tim mình.
Có lẽ Phong đã đứng đó trước khi cô vào đây mà Triệu Thương không để ý.
Đôi tình nhân có lẽ cảm nhận được những tia nhìn như thiêu như đốt của Phong đang chiếu qua Triệu Thương. Họ ngoái đầu về phía cô. Triệu Thương cũng đang hoá đá nhìn qua bên kia.
Ngoài trời vẫn mưa mà cả hai vẫn đứng nhìn nhau nghe những xúc cảm trong lòng. Lời nói trong trường hợp này trở nên vô nghĩa khi ánh mắt của cả hai đã chạm vào nhau.
Đôi tình nhân hết nhìn Phong lại đến nhìn Triệu Thương. Cuối cùng, họ cảm nhận mình mới là người "vô duyên" khi làm "kỳ đà cản mũi" nên bỏ đi.
Vẫn thọc tay vào túi quần Phong ung dung bước qua Triệu Thương. Hít thật sâu, cô cố bình tĩnh làm chủ cảm xúc của mình. Triệu Thương quay mặt ra đường tỏ thái độ lạnh nhạt.
Phong vẫn giữ nguyên tư thế đứng cạnh cô. Cả hai im lặng cố ghìm tiếng nói con tim.
Gió thổi vào lạnh buốt, Triệu Thương vòng tay trước ngực ủ ấm cho mình trong khi Phong vẫn đứng thọc tay vào túi quần.
Anh ta làm bằng sắt chắc?
Cô đảo mắt qua chiếc xe lúc nãy. Giờ thì cô dám chắc là xe anh. ơ... Gì thế kia
Cô quắc mắt nhìn Phong:
- Anh thật là. Áo mưa không có mà mắc thế mà anh lại đậy xe?
Phong nheo mắt nhìn cô:
- Rồi sao? Nó là của tôi. Tôi muốn làm gì thì làm. Không liên quan.
Hai hàm răng cấn chắt, chống hai tay lên hông, cô bước lên bậc thềm đứng ngang với anh:
- Sao lại không liên quan?
- Liên quan chổ nào? Không phải đang ở Thái Lan sao? Thái Lan giờ này làm gì có mưa mà đòi.
Cô nheo mắt nhìn anh:
Tức chắc chết quá. Cô nhìn ra cái áo mưa ngoài xe. Đó chắc là cái áo mưa cuối cùng ông chủ bán cho anh.
- Được rồi! Không thèm.
Cô mím môi quay mặt đi. Triệu Thương đứng né ra để tỏ thái độ rạch ròi. Phong cười cười, anh đứng kiểng một chân dựa vào tường.
- Tại sao tránh mặt?
Triệu Thương chun mũi nhìn qua anh:
- Không liên quan. hỏi làm gì?
Anh liếc nhẹ qua cô:
- Tò mò thôi.
Cô trề môi "xì" một tiếng thật dài, cất giọng mai mỉa.
- Bộ anh không có việc gì làm nên ra đường ngắm mưa hả?
Anh thở ra tỏ vẻ ảo não:
- Công việc ngập đầu đấy chứ! Nhưng người yêu chơi trò trốn tìm nên phải đi "săn lùng" nè.
Cô bĩu môi dài giọng:
- Làm như người ta là con gì săn lùng.
Phong vẫn không thèm nhìn cô:
- Chưa trả lời đấy. Tại sao tránh mặt
- Không thích.
Anh nghiêng đầu qua cô:
- Không thích trả lời hay không thích gặp.
Cô nhìn thẳng anh, gằn từng chữ:
- Cả hai
- Thế thì đứng đó một mình đi
Cô bướng
- Đứng thì đứng. Sợ gì chứ? Bất quá thì đi taxi.
Phong biết cô có đem theo điện thoại theo nên mới tự tin như thế.
- Không sai. Nhưng trước khi taxi đến thì... con ma lết nó đã ra tìm mấy người rồi.
- Ma lết? Có loại ma này nữa hả?
Cô rùng mình khi hình dung điệu bộ con ma Phong vừa nói. Anh ta đúng là độc ác mà. Biết người ta sợ mà còn nhát nữa. Giọng cô vỡ đi khi thấy Phong giũ áo mưa chuẩn bị đi.
- Ừ! Anh đi đi. Đồ đáng ghét.
Phong tủm tỉm cười, anh nói mà không thèm nhìn lại:
- Ừ! Không cần nhắc, đang đi nè! Khoảng vài phút nữa nó sẽ lết ra. Có lẽ nó đem về làm "áp trại phu nhân" đó. Chúc vui vẻ nha.
Ôi trời! Còn làm áp trại phu nhân nữa. Đúng là đồ xấu xa. Sợ muốn chết mà Triệu Thương vẫn cứng mồm:
- Ừa! Làm áp trại phu nhân của nó còn đỡ hơn mấy người.
- Mấy người sao?
- Xấu xa.
Rầm.
- Á! Trời ơi.
Triệu Thương ngồi thụp xuống khi một tiếng sấm vang rền vừa nổi lên.
Tự dưng nước mắt tuôn ra, cô tủi thân mình quá. Có lẽ cô khó ưa lắm nên anh mới đối xử với cô như thế. Ngay cả ông trời cũng đang trừng phạt cô nữa kìa.
- Triệu Thương! Đứng lên nào! Đừng sợ nữa. Anh nè!
Cô gục hẳn vào Phong. Anh đỡ cô đứng dậy lau nước mắt cho cô. Phong trêu:
- Ghê quá đi. Lớn rồi còn khóc nhè!
Cô phủi tay anh ra khỏi mặt mình:
- Tránh ra đi. Sao không đi đi.
- Thôi đừng bướng nữa. Con ma lết nó thích mấy người ngang bướng lắm đó.
Cô quệt nước mắt lườm anh
Phong mím môi cười cười, kéo cô sát vào mình:
- Lạnh không?
Cô né ra:
- Tôi thà ôm con ma chứ không thèm đụng vô anh đâu.
Phong ghì sát cô vào ngực mình. Vòng tay anh siết chặt cô.
- Đã bướng mà còn hung dữ nữa.
Biết thế nào Phong cũng ôm mình không buông, Triệu Thương làm nũng xoay mặt ra màm mưa. Phong ủ lưng cô trong ngực mình, hai tay anh quàng lấy hai tay cô thật tình tứ.
- Hung dữ thì buông ra đi.
Phong cười:
- Tưởng "khoái" ôm lắm hả? Trước khi giao "con cua" này cho con ma lết, anh phải dạy dỗ cho ngoan cái đã.
Cô phụng phịu xoay mặt lại:
- Anh đúng là người nhẫn tâm.
Anh véo mũi cô:
- Bằng cái mặt này không? Gần tháng nay em có biết anh sống thế nào không?
- Anh vẫn khoẻ mạnh. Có sứt mẻ miếng nào đâu.
Phong cụng đầu cô, anh thủ thỉ:
- Em giận anh chuyện gì thì phải nói. Không gặp em một tháng mà anh tưởng chừng lâu cả thế kỷ. Chọn cách trừng phạt khác đi nhóc.
Cô đứng nép trong lòng anh xúc động mạnh. úp mặt vào ngực anh, cô nói:
- Em không biết rồi anh sẽ ra sao nhưng em sợ lắm.
Phong vuốt mái tóc dài của người yêu:
- Nói anh nghe đi.
Cô ngẩng lên nhìn sâu và mắt anh:
- Anh yêu em ở điểm nào?
Phong cười trêu cô:
- Ai nói yêu hồi nào đâu?
Cô giậm chân:
- Ghét quá đi. Mau trả lởi em đi.
Phong dựa vào tường, ghì lấy cô ngã theo:
- Không biết nữa.
- Vậy trước em, anh có ai không?
Phong nâng mặt cô lên:
- Em quan trọng quá khứ anh đến vậy à?
Cô chu môi lắc đầu:
- Không. Đến giờ em cũng chưa biết gì về anh mà. Nhưng em muốn biết để hiếu anh.
- Anh đã có một đời vợ và một đứa con.
- Gì cơ?
Nhìn gương mặt thẳng thốt của cô, Phong phì cười:
- Anh đùa đấy. Thật ra anh cũng có một mối tình.
Cô cười rúc rích trong cổ anh:
- Chắc tại anh nhát ma người ta, người ta giận nên chia tay anh chứ gì?
- Em tường anh cũng sợ ma như mình hà?
Cô ngẩng đầu lên:
- Sao lại chia tay?
- Cô ấy đã chọn sự nghiệp.
Triệu Thương nhìn Phong e ngại:
- Anh... không thích phụ nữ đi làm hả?
Anh búng mũi cô:
- Khờ quá đi. Anh không phải người độc đoán, nhốt vợ ở nhà đâu.
Cô ngượng ngùng:
- Ai làm vợ con gì anh.
Phong cười, không nói gì cả. Cả hai ở bên nhau thật lâu.
- Hai người còn gặp nhau không?
- Thỉnh thoảng.
Cô lặng thinh. Triệu Thương muốn hỏi về Tố Quyên. Cô ngập ngừng:
- Nè! Dạo này có đi xem mắt cô nào nữa không?
Phong hơi trầm giọng:
- Số anh đào hoa lắm nên chỉ dám đi coi mắt một lần. coi mắt lần thứ hai chắc có người khóc.
- Hứ! Tự tin qua đi.
- Mấy hôm trước anh có đi dự tiệc ở khách sạn cửa... Tố Quyên. Cô ấy là một người thông minh. Cô ấy rất giỏi.
- Không nên khen một người phụ nữ trước một người phụ nữ.
- Anh không khen. Anh chỉ nói lên sự thật.
Phong cọ nhẹ má cô:
- Giống như cô gái này nè. Cũng giỏi vậy.
- Giỏi thế nào?
- Giỏi sợ ma.
Cô xụ mặt:
- Thấy ghét!
Phong nâng mặt cô lên:
- Còn lạnh hết?
Đứng nép trong lòng anh thế này mà lạnh nữa thì đâu có gì ấm áp hơn. Triệu Thương cắn môi gật đầu.
- Anh có cách làm em ấm hơn đấy.
Chưa kịp hỏi cách gì. Triệu Thương đã thấy Phong cúi xuống. Anh cười khẽ:
- Muốn hôn "dịu dàng" hay hôn "cưỡng đoạt" hả nhóc?
Triệu Thương đỏ cả mặt:
- Ghét lắm. Người ta nhìn kia.
- Kệ.
Phong cúi xuống hôn thật khẽ lên môi cô. Anh dịu dàng cầm lấy tay cô quàng lên cổ mình. Triệu Thương rướn người dáp lại môi anh. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng say đắm biết bao.
Phong rời môi cô, Anh nhăn nhó:
- Chẳng thích tí nào.
Triệu Thương trố mắt nhìn anh, Phong tiếp:
- Anh thích cảm giác được hôn hơn.
Anh ôm cô:
- Hôn anh đi.
- Không dám đâu.
Anh nghiêm mặt:
- Em gọi điện về nhà đi. Về nhà với anh.
- Gì cơ?
Anh tỉnh bơ:
- Lúc nãy em nói chưa hiểu nhiều về anh. Giở anh cho em cơ hội nè.
Cô bối rối:
- Nhưng... em chưa chuẩn bị.
Phong bước đến ôm gọn lấy cô nói nhỏ vào tai:
- Anh không... ẩu đâu mà sợ.
Cô đỏ mặt, cố chống chế:
- Ai đảm bảo chứ?
- Tình yêu của anh.
Phong âu yếm hôn lên tóc cô:
- Thôi nào! Em không thấy là đã khuya lắm à? Trời bắt đầu nhẹ hạt rồi. Đứng đây một lúc mưa lớn là em... chịu trách nhiệm đó.
Cô nhìn Phong. Anh mắt tự tin của anh làn cô yên lòng. Hay mình cứ ở bên anh hết tối nay. Sáng mai chỉ cần một vé xe là cô đã rời bỏ thành phố này rồi. Triệu Thương lấy điện thoại ra, cô tiếc nuối đưa lên:
- Anh Phong. Điện thoại em hết pin rồi.
Phong lấy điện thoại của mình đưa cô. Triệu Thương nói thật ngắn gọn với Quang rồi trả máy lại cho Phong. Anh cười:
- Giờ đưa công chúa về dinh nha.
Triệu Thương leo lên ngồi sau chiếc Win. Cô muốn trời đừng sáng để cô được ở bên anh thế này mãi.
Phong cho xe chạy thật chậm trên đường. Anh sẽ không để tình yêu của mình vuột đi một lần nữa đâu.
Triệu Thương! Anh hiểu được em đang lo lắng về mối quan hệ tay ba với Tố Quyên đúng không?