Nhóc À! Anh Chấm Nhóc Òi

Chương 22: Em nghĩ tôi không nhận ra? (1)

Nhìn cậu đi, lúc đó anh chỉ muốn nắm tay kéo cậu lại. Từ xa cô gái đi lại ôm tay anh.

- Hạo, anh ra đón em sao?

Anh lạnh lùng hất tay cô ra:

- Cô tìm khách sạn nào mà lạn vào ở đi

Cô gái tức giận:

- Anh dám nói với tôi kiểu đó? Anh có tin tôi kêu ba tôi đóng cửa công ty anh không?

Anh cười nhạt, tụi đàn em cũng đứng đó cười theo:

- Đóng cửa?

Cô hất tóc vênh mặt lên nói:

- Biết sợ rồi sao?

Anh lấy trong túi ra gói thuốc, bắt đầu châm lửa:

- Tôi trả xong nợ từ 1 năm trước rồi. À mà cô cũng nên biết ba cô đang nợ ngược lại tôi đấy.

Cô đứng chết lặng nơi đó:

- Hạo... em... em...

Anh đi lại chiếc xe hơi đen:

- Lần này tôi kêu cô về là muốn hủy hôn thôi.

Chiếc xe lăn bánh đi cô tức giận hét lớn.

================================================================

Ngày đầu tiên sống ở Mỹ:

- Hạo, anh đang làm gì đấy?

Ngày thứ 2:


- Hạo em nhớ anh

Ngày thứ 3:

- Hạo em sợ người lạ

Ngày thứ 5:

- Hạo em có bạn mới rồi này.

===============================================================

3 Năm sau

Từ lúc cậu sống bên Mỹ có làm quen được một người bạn tên là Cảnh Minh, oa~ thật may nga~Nhưng có điều Cảnh Minh là tiểu công ~. Papa cùng cậu ở Mỹ được một năm thì ông liền trở về nước giải quyết chuyện của công ty. Hôm nay là ngày cậu trở về cùng với Cảnh Minh.

Về tới thì Papa cậu gọi điện bảo là không đón cậu được. Cậu giận dỗi liền kéo Cảnh Minh đi ăn một bữa cho đã.

-Hào... À không không... Chính Huy đừng kéo, từ từ thôi.

Cậu kéo nhóc đi hết quán này đến quán kia, đến chỗ mua sắm thì cậu để nhóc tự đi lựa đồ. Cậu đi lòng vòng chả biết nên mua gì, lo suy nghĩ cậu liền va phải người nào đó. Cậu quay lại cúi đầu xin lỗi, cậu ngước mặt lên nhìn thì gặp ngay bóng dáng cũ. Anh nhìn cậu chằm chằm, nhóc chạy lại chỗ cậu ôm tay hỏi:

- Chính Huy, chuyện gì vậy?

Cậu quay đi:

- Không có gì đi thôi.

Nhóc thấy có cái đồng hồ gần chỗ anh định chạy lại mua nhưng bị cậu kéo lại cốc đầu:

- Đã bảo mau đi.

Nhóc đánh tay cậu:

- Nhưng cái đồng hồ đó đúng kiểu cậu thích.

Cậu thấy chứ thấy rất rõ chứ, luyến tiếc nhìn một cái bấm bụng kéo nhóc đi.

- Tôi xin lỗi.

Mọi hành động thân mật của cậu đã bị ai đó thu vào tầm mắt. Anh nhíu mày, “ Hào? Chính Huy? Chuyện này là thế nào? “ chưa đi xa thì cậu đã nhảy lên người nhóc để nhóc cõng. Anh siết chặt tay tức giận. 2 người đàn em đi theo anh thủ thỉ to nhỏ:


- Đó chẳng phải cậu Trần Hào gì đó sao?

Anh nhìn qua tên đó ra lệnh:

- Cả cậu cũng thấy vậy à?

Tên đàn em toát mồ hôi lạnh gật đầu:

- Vâng

Anh quay bước đi:

- Điều tra cậu nhóc đó cho tôi.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Aaaaaaaaaa Cậu nặng quá đấy.

Nhóc để cậu xuống mà than vãn:

- Về nhà thôi.

Nhóc lắc đầu kéo cậu đi:

- Tới công ty gặp ba cậu trước.

Nhóc kéo cậu vào chiếc taxi mặc kệ cậu vùng vẫy. Đến công ty, cậu và nhóc ngang nhiên đi lên phòng chủ tịch chả ýchả tứ, chả có chút gì gọi lại lịch sự cứ vậy mà đi vào. Lại lần nữa người không muốn gặp thì lại gặp.

- Huy, con lại đây.

Cậu vờ không nghe bỏ ra ngoài nhưng bị nhóc kéo vào:

- Cậu bị lãng tai à?

Cậu nhìn nhóc với ánh mắt thù hận:

- Dạ Papa.

Ông cười lớn kéo cậu ngồi xuống:


- Đây là con trai tôi chắc cậu và nó quen từ trước...

Cậu như con mèo hoang bị ai nắm đuôi liền nhảy dựng lên:

- Không quen, thật sự không quen.

Anh cười nhẹ nhìn cậu:

- Tôi là Dương Hạo chào cậu.

Cậu cúi đầu cố nở nụ cười:

- Tôi tên Chính Huy rất vui được gặp anh.

Ông lấy làm lạ lên tiếng:

- Con..

Cậu dùng ánh mắt van xin nhìn ông:

- Papa

Ông thở dài hết cách với đứa con này:

- Ngày mai, con đến làm thư kí của chủ tịch Dương. Còn Cảnh Minh ở đây phụ bác.

Nhóc cười tươi gật đầu:

- Dạ.

Cậu ngạc nhiên nhìn ông:

- Papa...

Ông xoa đầu cậu, nhẹ nhàng răng đe:

- Đây là ý của chủ tịch Dương. Con mà không nghe lời thì thẻ ATM coi như đồ bỏ nhá.

Cậu nghe nói tới thẻ ATM thì đột nhiên ngoan ngoãn:

- Con nghe Papa mà.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------

- Lão đại có kết quả rồi.

Anh gật đầu tên đó để xấp hồ sơ lên bàn rồi bỏ ra ngoài. Anh cẩn thận cầm tập hồ sơ lên xem. “ Trần Hào 11A3, 2 tháng sau đi qua Mỹ,........”

- Tôi biết là em mà, lần này em không thoát khỏi tôi đâu.


======================================================================

6h A.M

- Huy, dậy. tới h cậu đi làm rồi.

Nhóc kéo mền cậu ra quăng xuống đất.

- 5p nữa

Nhóc ngang nhiên đè thân mình lên thân cậu.

- Xuống mau Cảnh Minh.

Cậu đánh vào lưng nhóc thùm thụp. Nhóc ngồi dậy, để cậu đi thay đồ. Đợi cậu xong nhóc ra ngoài lấy xe đợi cậu. Cậu ra ngoài nhìn nhóc một hồi rồi mới chịu ngồi lên xe:

- Kêu tôi một tiếng Ca đi Cảnh Minh.

Nhóc quay qua lườm cậu một cái:

- Not nhé!

10p sau chiếc xe tới chỗ công ty Dương, cậu do dự một lúc mới chịu mở cửa đi vào. Cậu gặp quản lý thì cô chỉ cậu lên phòng chủ tịch. Cậu vào thang máy đi lên phòng chủ tịch.

“ Cốc cốc “

Không nghe tiếng động cậu đẩy cửa đi vào. Thấy trên bàn có hộp bánh Cupcake, y như hộp bánh lần đầu anh tặng cậu kế bên còn có cả hộp sữa. Cậu đi lại ghế ngồi mắt cứ chú ý vào hộp bánh. Cậu nhìn xung quanh rồi đi lại cửa sổ nhìn xuống. Đột nhiên cậu la lớn:

- Tên Dương Hạo đáng ghét lúc quen tôi anh có bao h dẫn tôi tới đây đâu.

Cậu la như thế mà có biết mình đang bị theo dõi đâu, từ nơi nào đó có người quan sát cậu mà cười như một thằng bệnh đâu. Anh vươn vai một cái rồi bỏ xuống phòng mình.

- Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận.

Cậu đứng nhìn hộp bánh một lúc lâu mà chẳng biết anh đi vào đứng đằng sau cậu.

- Trần Hào...

Cậu lơ đãng mà quay lại mở nụ cười nhẹ trả lời anh:

- Dạ ông xã...

Anh quay đi cố kiềm chế mình không hôn cậu vì vẻ mặt đáng yêu của cậu lúc này thật làm anh không chịu nổi mà. Người nào đó cũng có ý thức sau khi nói câu đó rồi.

====================================================================

Ahuhu ta không muốn ngược bọn nhỏ đâu