Nhớ Em, Yêu Em, Cưng Chiều Em

Chương 46

Đoàn làm phim đang trong quá trình chạy tiến độ mà Trì Vi còn là nữ chính với nhiều cảnh nhất nên bận rộn vô cùng.
Rạng sáng đã chạy đến đoàn phim, tối vừa về đến nhà đã ngả người xuống giường ngủ thϊế͙p͙ đi, mệt mỏi đến mức không thèm tẩy trang.


Lục Chi Châu xót cô, giúp cô tẩy trang rồi thêm cả việc bế cô vào phòng tắm để tắm cho cô.
Nếu gắng gượng chịu đựng nữa, chỉ sợ cô sẽ càng mệt hơn.


Tuần trước, hai người đi mua nhu yếu phẩm hằng ngày cùng nhau, Lục Chi Châu tiện tay mua thêm một bộ nội y, mất cả nửa ngày mới dỗ được Trì Vi mặc vào thì nhà sản xuất phim lại gọi điện tới thế là cô phải chạy vội đến phim trường.


Bây giờ người nào đó tự chui đầu vào lưới, làm sao Lục Chi Châu có thể bỏ qua cho được.
Tắt máy tính, giao hết công việc còn đang dang dở cho thư ký hoàn thành, tay cầm chìa khóa xe vội vàng về nhà, làm cho thư ký trố mắt nhìn nhau, trong đầu ai cũng nghĩ chẳng lẽ tin đồn là thật à?


Lục tổng nuôi vợ nhỏ ở nhà thật à?
Lâu lắm rồi Trì Vi mới có một buổi chiều rảnh rỗi, ngồi ở nhà vẽ mấy tiếng đồng hồ rồi mở điện thoại lướt weibo, giờ này Lục Chi Châu cũng đang trên đường về nhà rồi nên cô không còn tâm tư lướt weibo nữa.


Cô hạ thấp nhiệt độ điều hòa rồi cầm quần áo bước vào phòng tắm, tắm xong còn xức một ít nước hoa lên người.
Cô nhìn đồng hồ thấy anh vẫn chưa về nên gửi luôn cho anh một bức ảnh mới chụp.


Giờ tan làm cũng là giờ cao điểm của thành phố, tắc đường kinh khủng, Lục Chi Châu đặt một tay lên vô lăng, ngón tay đập đập vào tay lái.
Xe đã đứng yên mười phút đồng hồ không nhích lên được tí nào, anh bắt đầu sốt ruột trong lòng, sợ về muộn Trì Vi lại bị đoàn phim gọi đi.


Điện thoại đột nhiên rung lên, thông báo tin nhắn của Trì Vi vừa được gửi đến.
Mở ra xem thì thấy một bức ảnh.
Thành thật mà nói thì đàn ông nào nhìn vào ảnh này thì máu mũi cũng phải tuôn trào.
Cả người bốc lửa, tựa như chỉ cần đến giây tiếp theo thôi cơ thể anh sẽ bị nổ tan tành.


Yết hầu khẽ lăn, Lục Chi Châu cảm thấy không thở nổi, vừa mới nới lỏng cà vạt được một chút thì cô gái xấu xa kia lại gửi thêm một tấm, còn hỏi anh: [Em đẹp không?]
Lục Chi Châu khẽ chửi thề một tiếng, đáp lại cô: [Anh đang lái xe.]


Trì Vi nhìn thấy tin nhắn mà ngạc nhiên, vội vàng gõ chữ: [Thế anh cứ lái xe đi, đừng bị phân tâm.]
Bình thường Lục Chi Châu rất ít khi lái xe, gần như mỗi ngày đều được tài xế đưa đi đón về nên Trì Vi cũng không nghĩ nhiều nên mới gửi hình qua chọc anh.


Anh nói anh đang lái xe khiến lo lắng gợn lên trong lòng cô, cô còn tự mắng bản thân mình, vội vã dặn dò anh lái xe cẩn thận, còn gỡ luôn hai tấm ảnh vừa mới gửi cho anh.


Lục Chi Châu bên này thì đang nhìn chằm chằm tấm hình, ai ngờ lại bị gỡ bất thình lình làm anh hối hận vô cùng, biết thế thì lưu ảnh về ngay từ đầu.
*
Nửa tiếng sau, Lục Chi Châu về đến nhà.


Trì Vi đang nấu cơm trong bếp, cô mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, vòng eo thon thả đang lắc lư, Lục Chi Châu đi đến ôm chặt cô vào lòng, ngón tay anh khẽ cài vào cổ áo cô, phong cảnh bên trong khiến anh không khỏi nhếch miệng cười: “Mặc thật?”
“Anh đợi một lúc đi.”


Trì Vi vỗ tay anh, muốn rút tay anh ra, ai ngờ vừa dứt lời đã bị anh xoay người lại.
“Đợi không kịp nữa rồi.”
Lục Chi Châu cúi đầu chặn kín môi cô.
Đã mấy ngày không ngày, giờ động vào cái là lửa cháy hừng hực.


Lục Chi Châu gấp gáp nhưng vẫn vô cùng kiềm chế, muốn làm đủ từng bước một.
Không biết hôn đến bao giờ, anh đè cô xuống sofa, nhưng đến khắc cuối cùng, anh vẫn giữ được tỉnh táo rồi ôm eo cô bế cô lên tầng.
Trì Vi bị hôn đến mềm cả người, ôm cổ anh, giọng nói quyến rũ mê người.


“Còn hai tuần nữa là em đóng máy rồi.”
“Ừ.”
Lục Chi Châu đặt cô lên giường, hôn thêm hai cái rồi nghiêng đầu đi tìm đồ thì bị Trì Vi kéo lại, cứ thế quấn quýt bên tai anh.
“Triệu Ngọc chuẩn bị cho em thêm một bộ phim khác nhưng em từ chối rồi.”


Lục Chi Châu nào có tâm tư mà nghe mấy lời này, anh áp cô lên đầu giường, với tay ra kéo tủ đầu giường, Trì Vi vịn vào cánh tay anh, tủi thân nói: “Anh có nghe em nói không đấy?’
“Nghe.”


Mồ hôi trên trán Lục Chi Châu nhỏ dần xuống dưới, tìm mãi vẫn không tìm được đồ đành hỏi cô: “Bao đâu?”
Trì Vi: “Em vứt rồi.”
Lục Chi Châu sững sờ: “Vứt rồi?”
Trì Vi vòng chân quanh eo anh, chủ động đến gần: “Không cần bao nữa.”


Lục Chi Châu mất mấy giây để bình tĩnh lại, anh đẩy cô ra, nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh nghiêm túc hỏi cô lần cuối: “Vi Vi, em nghĩ kỹ chưa?”
Khi thốt ra câu hỏi này, trái tim anh như đang bị treo lơ lửng trên không.
Anh không muốn dùng bao từ lâu lắm rồi, anh muốn kết hôn với cô, muốn sinh con cho gia đình mình.


Nhưng trải qua chuyện lần trước, sao anh dám tiếp tục không dùng biện pháp được nữa?
Trì Vi không nghĩ anh sẽ dè dặt như vậy, cô cũng biết anh đang lo lắng chuyện gì, ánh mắt bỗng nhòe đi, thương anh rồi lại càng thêm hối hận vì mình không hiểu chuyện.


Nếu lần ấy cô mang thai thật thì việc cô chuẩn bị phá thai chắc chắn đã khiến anh phải chịu tổn thương, bằng không, sao giờ đây anh lại căng thẳng đến mức này?


Tuy hai người sống chung với nhau nhưng thời gian ở bên nhau thật sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay, vì vậy dù phim sắp đóng máy, công ty nhận cho cô rất nhiều hoạt động đi chăng nữa thì Trì Vi vẫn từ chối.
Cô vẫn thích đi diễn nhưng sâu trong lòng cô, cô càng muốn một mái ấm cho chính mình.


Khi xưa lúc Lục Chi Châu hỏi cô có muốn kết hôn hay không, cô không biết phải trả lời thế nào bởi vì cô chưa bao giờ nghĩ đến phương diện đó, cô luôn cảm thấy mình và Lục Chi Châu tồn tại quá nhiều vấn đề, gia đình, địa vị, những lời bịa đặt không đâu vào đâu.


Cô đã từng là một người con gái không biết sợ là gì, nhưng trải qua ba năm chia tay, cô lại trở nên nhát gan vô cùng, không dám để bản thân phụ thuộc vào đàn ông.
Cô luôn cảm thấy hạnh phúc chỉ là thứ tạm thời, cô sợ một đêm nào đó lỡ mình tỉnh mộng, người nằm bên mình đã tan đi.


Nhưng cô chỉ mãi nhìn vào vết thương của mình, sao có thể thấu được vết thương trong lòng anh đây?
Nếu không nhờ Mạnh Lôi nói cho cô biết, có lẽ cô vẫn sẽ tin rằng anh là đứa trẻ được ngậm thìa vàng mà lớn lên, không hiểu gì chuyện khốn khổ ở nhân gian.


Ti Không Lương kể, hồi Lục Chi Châu mới sang Mỹ quả thực phải chịu khổ quá nhiều.
Lục Hồng Đức gửi anh tiền nhưng anh không thèm đụng vào, đến giờ tiền vẫn còn nguyên xi trong thẻ ngân hàng, còn mình thì chạy đi làm gia sư, vừa làm vừa học, bận đến mức không còn thời gian mà ăn cơm.


Thời điểm vừa mới thành lập phòng làm việc, anh thường xuyên phải thức đêm, quên ăn quên ngủ, có một lần không gượng được nữa mà ngất lịm đi được đưa vào bệnh viện, nếu không có Tùng Gia Duyệt ngăn lại thì chắc anh vẫn kiên trì đòi đi công tác.


Tùng Gia Duyệt hỏi anh cần gì phải liều mạng như vậy, Lục Chi Châu yên lặng mấy giây, nhàn nhạt trả lời: “Tôi nhớ Trì Vi, tôi muốn về nước với cô ấy sớm hơn một chút.”
Anh muốn về nước sớm vì thế mới liều mạng như vậy, mặc kệ sức khỏe của mình.


Sau khi Lục Chi Châu quay về, tất cả mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt, giờ đây quanh Trì Vi đều là những người tốt đẹp.


Thật ra thì làm gì có chuyện năm tháng xoay chuyển sang hướng tốt đẹp, chỉ là Lục Chi Châu đã vứt hết những kẻ tệ bạc cho khuất mắt cô để cô không phải nhìn thấy người ta mà thôi.
Ti Không Lương hỏi Trì Vi: “Em có biết vì sao lúc ấy Chi Châu phải rời đi không?”
Trì Vi trầm mặc không trả lời.


Ti Không Lương: “Vì để có được cuộc sống như hiện giờ, có được năng lực để bảo vệ em, có thể trao cho em những điều tốt nhất, mang hạnh phúc đến bên em.”
Trì Vi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm nơi anh, có thể thấy rõ từng đợt sóng đang cuộn trào.


Cô hôn xuống yết hầu của anh rồi nói: “Châu Châu, cho em một đứa con được không?”


Lục Chi Châu nghe lời cô nói mà không phản ứng được, anh cứ đơ ra như vậy, trong lúc nhất thời đã quên mất phải hành động như thế nào, đến khi Trì Vi sà tới cánh tay anh, đôi môi chạm vào môi anh thì anh mới tỉnh táo lại một cách khó khăn.


Nhưng vẫn phải chịu đựng vì anh sợ mình nghe nhầm, hỏi lại một lần nữa: “Vi Vi, em nghiêm túc?”
“Anh sao thế nhỉ?”


Mặt Trì Vi có dày đến mức nào đi nữa thì vào thời khắc này cũng biết xấu hổ chứ, mình đã chủ động như vậy mà anh còn chẳng có phản ứng gì, cô thẹn thùng nện tay vào ngực anh: “Em nói em muốn có con, muốn kết hôn với anh, vậy đã đủ nghiêm túc hay chưa?”


Lục Chi Châu nắm tay cô, tim đập thình thịch tới mức muốn nhào ra khỏi lồng ngực, anh cúi xuống đè lên người cô: “Vi Vi, anh cho em, em muốn thứ gì đi nữa anh cũng cho em.”

Lục Chi Châu không ngừng không ngừng gọi lên hai tiếng “Ao Nhỏ.”
Đến khi kích tình, anh vùi đầu vào cổ cô: “Ao Nhỏ, gọi anh đi.”


Trì Vi đắm chìm trong bão bùng mà anh mang tới, chẳng hề thiết tha điều gì, nghe lời anh dẫn dắt mà nũng nịu gọi anh: “Châu Châu.”
“Gọi nữa.”
“Châu Châu.”
Anh thấp giọng đầu độc cô: “Anh thích nghe, Ao Nhỏ, gọi nữa đi em.”
Trì Vi cắn bả vai anh, ức chế thốt lên: “… Ưm…”


“Ao Nhỏ, gọi anh.”
“… Châu… Châu…”
(nơi này đã bị giản lược đi ba nghìn chữ, đùng đoàng, hahaha…)


Hai người làʍ ȶìиɦ hơn hai tiếng đồng hồ, Trì Vi không muốn phải nhúc nhích thêm tí nào nữa, Lục Chi Châu gọi cô đứng lên ăn tối cô cũng không muốn dậy, kết quả là nửa đêm bụng sôi ùng ục phải tỉnh giấc, Lục Chi Châu lại vội vàng xuống bếp nấu cho cô ăn.
Ăn xong lại lên tầng nằm vật ra giường.


Quá mệt mỏi.
Lục Chi Châu rửa bát xong lên phòng, ôm cô vào lòng, hỏi cô: “Vi Vi, em muốn chuẩn bị đám cưới theo phong cách như thế nào, kiểu Trung hay kiểu Tây?”
“Nghe anh hết.”
Trì Vi nằm trong lòng anh, tiếp tục làm con sâu ngủ.
Lục Chi Châu bất ngờ: “Tùy ý như vậy à?”


Trì Vi: “Chỉ cần người ấy là anh thì thế nào cũng được.”
“Ngày mai đi chọn nhẫn.”
“Được.”
Lục Chi Châu nắn ngón áp út nhỏ bé của cô, cố tình trêu cô: “Muốn kim cương mấy cara nào?”
“Em thích kim cương tinh xảo xinh xắn.” Trì Vi nói tiếp: “To quá nhìn tục lắm.”


Lục Chi Châu khẽ cười, xốc cô dậy rồi điều chỉnh tư thế, sau đó tay anh chui vào lớp áo của cô.
Trì Vi: “Đừng.”
“Cần cù chăm chỉ, nếu không em bé ở đâu được?”
“Nhưng em mệt lắm.”
“Em nằm, anh làm.”
“…”
“Cảm giác thế nào?”
“… Tạm được.”


“Chỉ tạm được thôi á?” Anh dừng lại một chút: “Vậy để anh cố gắng hơn nữa.”
“…”
Hành động tạo người ing, lặp đi lặp lại mãi không dừng.